Mị Quân

Chương 14: Tình nghi




Thẩm Chiêu cố trụ cánh tay Sắt Sắt càng mạnh hơn, ngón tay thon dài trắng nõn chậm rãi khép lại, nắm chặt thành quyền.

Sắt Sắt cong cánh tay lên, đem ngón tay y từng ngón bẻ ra, nói: “A Chiêu, ta biết ngươi tức giận, ngươi chỉ khi tức giận với ta mới có thể yên lặng, mới có thể an an tĩnh tĩnh mà nghe ta nói chuyện.”

Ngón tay y căng chặt, khớp xương hiện rõ, lành lạnh trắng bệch như được đúng từ thép, Sắt Sắt căn bản bẻ không nổi. Nhưng nàng chưa từ bỏ ý định, vẫn như cũ nắm lấy ngón tay y muốn mở ra.

Một bên ra sức, một bên nói: “Ngươi cùng mẫu thân đều là người giống nhau, vừa khôn khéo vừa cường thế. Nếu đã nhận định xong một việc căn bản là sẽ nghe không vào lời người khác nói…… Càng không them nghe ta nói. Từ nhỏ đến lớn, bất kể chúng ta xảy ra mâu thuẫn gì thì đa số là ngươi tới dỗ dành ta, làm ra vẻ nhường nhịn một chút, nhưng cuối cùng người thỏa hiệp vĩnh viễn là ta. Nhưng hiện tại không giống nhau, chuyện này là chung thân đại sự của chúng ta.”

Nàng nhìn hoa rơi thưa thớt trên mặt đất chưa kịp dọn dẹp, nhẹ giọng nói: “Ta là một người rất nhát gan, được chăng hay chớ. Lúc trước tuy rằng bị ác mộng này dọa sợ tới mức mất hồn mất vía, nhưng chỉ cần ngươi mượn Bát cữu cữu cùng Thẩm Dương tới dọa ta, ta sợ hãi liền đáp ứng với ngươi thành hôn. Xong việc ta lại oán hận chính mình, đặc biệt là khi thấy phụ thân, nhớ tới lúc còn nhỏ phụ thân cùng mẫu thân khắc khẩu cuối cùng rời đi, lòng ta càng thêm sợ hãi, sợ rằng chúng ta sẽ bước vết xe đổ của bọn họ.”

“A Chiêu, ta từ trước đến nay làm việc dứt khoát lưu loát, ta rất ghét bản thân mình cứ luôn dây dưa giông dài chuyện này như vậy. Chỉ là ngươi cẩn thận ngẫm lại xem căn bản việc này không phải do ta quyết định, là ngươi cùng mẫu thân bức ép ta. Thâm tâm ta muốn chạy trốn nhưng ta làm không được đành phải nhắm mắt đưa chân, kỳ thực lòng ta rất sợ hãi!”

Nàng nói đến mức kích động, bỗng nhiên bột phát sức lực khiến bàn tay đang nắm chặt của Thẩm Chiêu thế nhưng thật sự bị nàng tách ra.

Gió xuân nhẹ nhàng, cánh hoa bay bay, bay tới từng đợt từng đợt hương thơm ngọt ngào.

Thẩm Chiêu đem nàng buông ra, lòng bàn tay di chuyển muốn đặt lên trên mạch đập cổ tay nàng. Nhưng y ít khi do dự lại từ bỏ, chỉ cầm tay nàng, nhìn vào đôi mắt của nàng, sắc mặt nghiêm túc nói: “Sắt Sắt, ta hỏi ngươi một vấn đề.”

Sắt Sắt gật gật đầu.

“Ngươi yêu ta không?”

Mới vừa rồi kia hai người một phen thành thật nói chuyện với nhau làm cho Thẩm Chiêu đột nhiên thanh tỉnh.

Lâu nay y đều xem nhẹ một chuyện, một chuyện quan trọng nhất.

Cô nương mà y toàn tâm toàn ý muốn cưới này có yêu thích y giống như y yêu nàng hay không

Tay Sắt Sắt khẽ run, đầu óc một mảnh hỗn loạn, tầm mắt dao động không ngừng, nàng cắn môi dưới, do dự nhìn về phía Thẩm Chiêu.

Hai người quá mức quen thuộc, từ khi còn bé đã bàn chuyện cưới hỏi, hết thảy đều là chuyện cực kỳ tự nhiên. Giống như con đường tương lai đã trải sẵn, hai bên đường có người không ngừng thúc giục bọn họ mau mau đi, thúc giục đến quá dữ dội làm cho nàng chưa bao giờ nhìn thẳng vào tâm ý của bản thân.

Yêu, hay là không yêu?

Từ năm nàng năm tuổi lần đầu tiên tiến cung, Tống Quý Phi liền đối với nàng yêu thương có thừa. Nàng cùng A Chiêu luôn chơi chung một chỗ, như hình với bóng. Thẩm Hi cùng Thẩm Dương phàm là muốn dở trò chơi xấu, ỷ vào mẫu tộc của bọn chúng cường hãn mạnh mẽ để khi dễ A Chiêu, Sắt Sắt liền đánh bọn chúng đến mức kêu cha gọi mẹ.

Nàng là tỷ tỷ, đối với người đệ đệ có nơi nương tựa nhỏ yếu hơn, nàng luôn nhớ rõ sứ mệnh bảo vệ y của nàng.

Sau khi Tống Quý Phi qua đời, A Chiêu ở trong thâm cung chơi vơi không nơi nương tựa, Sắt Sắt cũng không rời không bỏ y mà luôn ở bên cạnh, đàn cho hắn nghe khúc nhạc Tống Quý Phi sinh thời thường đàn, dỗ hắn ngủ.

Thời điểm Tống Quý phi vừa tạ thế, tính tình A Chiêu có một lần trở nên táo bạo bất thường, luôn đem đồ ăn đưa tới phòng đánh đổ. Sắt Sắt liền vén tay áo lên, dựa theo thực đơn Tống Quý Phi lưu lại, tự mình làm đồ ăn cho y, vì y tôi luyện trù nghệ, vì y an ủi niềm đau xót khi mẫu thân qua đời, cùng y bầu bạn qua những năm tháng lạnh lẽo tàn khốc trong thâm cung, cùng y từng năm lớn lên.

Dần dần, y không còn bất thường, cũng không còn táo bạo, chỉ là không cho phép bên người nàng xuất hiện thêm nam nhân khác. Phàm là khi nàng ở cùng y, nam nhân khác chỉ cần hơi chút thân cận nàng, ánh mắt nàng đặt ở trên người khác so với dành cho y nhiều hơn một chúy, y liền phải cùng nàng nháo, vừa đấm vừa xoa, ép nàng phải thỏa hiệp nhượng bộ.

Trên đời này chưa bao giờ có một người nam nhân như A Chiêu, từ nhỏ liền dùng nhiều tinh lực như vậy chiếm cứ nàng. Kể từ khi bắt đầu, nàng chưa bao giờ nghĩ tới việc trừ bỏ A Chiêu, nàng còn có thể gả cho ai khác.

Liệu rằng đây là yêu sao?

Rõ ràng thành hôn là chuyện quan trọng cực điểm, thế nhưng bọn họ vẫn cứ hồ đồ đến tận bây giờ, đến tận lúc sắp bức nhau lui đến tận chân tường vách đá mới nhớ ra là cần phải thảo luận vấn đề này.

Thẩm Chiêu nhìn đôi mày liễu xinh đẹp cau lại, khó xử không nói của Sắt Sắt, đôi mắt y ảm đạm đi nhiều.

Sắt Sắt vội cầm y tay nói: “A Chiêu, ngươi đừng thương tâm, ngươi từ từ đã, để cho ta nghĩ kỹ lại rồi nói với ngươi, ta không thể lừa ngươi a.”

Thẩm Chiêu nhìn gương mặt nàng, rũ mi trầm tư hồi lâu, rốt cuộc quyết định nói: “Ngày mai ta tới đón ngươi, chúng ta đem những việc này làm rõ hoàn toàn rồi chấm dứt hẳn đi.”

Vừa dứt câu sau góc tường chợt truyền đến một âm thanh rất nhỏ, Sắt Sắt thậm chí còn chưa phát hiện ra nhưng nhĩ lực Thẩm Chiêu rất tốt, khóe mắt chuyển hướng đến góc tường, lạnh lùng nói: “Ai ở đằng kia? Ra mau!”

Một trận yên tĩnh, Thẩm Chiêu đem tay đặt lên bội kiếm bên hông, âm thanh tăng thêm phần lạnh lẽo: “Nếu không bước ra bổn cung sẽ không khách khí đâu.”

Lại một trận yên tĩnh ngắn ngủi nữa, một bóng người nhoáng lên, Ôn Huyền Ninh lảo đảo từ sau góc tường đi ra.

Hắn giơ hai tay lên cao, xin khoan dung nói: “Đừng không khách khí, là ta……”

Thẩm Chiêu thấy là hắn, mặt mày lãnh băng, bụng tích đầy uất ức lập tức giống như bị châm lửa, đang muốn phát tác, lại thấy Ôn Huyền Ninh run run lui lại về góc tường, dùng hết sức bình sinh túm phụ thân của hắn ra theo.

Ôn Hiền mặt đầy ghét bỏ vừa bước ra bên ngoài vừa giật lại tay áo đang bị lôi kéo, cả giận nói: “Ngươi đứa nhỏ này sao lại không hiểu chuyện như vậy, việc nhỏ nhặt như thế này chính ngươi tự mình gánh chịu thì đã sao? Này……”

Y vừa ngẩng đầu, nhìn về phía Thẩm Chiêu, cười cười nói: “Cái này…… Ta dù sao cũng là một trưởng bối, cũng không phải cố ý nghe lén, cái kia…… Điện hạ đừng để trong lòng.”

Thẩm Chiêu yên lặng nhìn Ôn Hiền, nhìn một lát, bỗng dung buông Sắt Sắt ra, vững vàng tiến lên, nâng tay áo thập phần tiêu chuẩn hướng về phía Ôn Hiền hành lễ của vãn bối, cười như gió xuân ấm áp: “Dượng đâu cần nói thế, người là quan tâm chuyện của vãn bối chúng ta nên mới đến nghe ngóng giùm, ta sao có thể không biết tốt xấu như vậy.”

Sắt Sắt trố mắt nhìn kỹ nghệ đổi mặt nhanh như chớp của Thẩm Chiêu, bị y làm cho kinh ngạc nửa ngày nói không nên lời.

Lại thấy Thái Tử điện hạ ôn hòa lễ nghi tiếp tục hướng đến Ôn Huyền Ninh, dịu dàng vuốt ve đầu của hắn, thập phần hòa ái nói: “Người có lẽ không biết, ta tính tình trước nay đều rất tốt, ngày thường cùng Huyền Ninh đùa giỡn đã thành quen, mấy chuyện này đều không hề tính oán, có phải hay không, Ninh nhi?”

Ôn Huyền Ninh bị y làm cho ghê tởm, hận không thể rớt xuống đầy đất vài mảnh da gà nổi lên, thầm nghĩ: Ta mà dám hàng ngày đùa giỡn với ngươi? Ta sợ là không muốn sống nữa.

Tốt xấu gì cũng là Thái Tử, có thể hay không đừng diễn kịch như vậy! Đừng không biết xấu hổ như vậy a!

Người dịch: Huyền Trang