Thẩm Dương cảm thấy bản thân gần đây bị tai tinh chiếu mệnh, xui xẻo cực kỳ.
Hắn dùng hết sức lực mới đem Ninh Vương Thẩm Ninh đang say rượu chưa tỉnh kéo lên, vẻ mặt đưa đám nói: “Bát thúc, phụ hoàng có phải đã từng nói rằng biệt quán này do người của chúng ta phụ trách tạm giam. Nếu là thiếu một người nhất định sẽ không tha cho chúng ta.”
Ninh Vương đầu bị mùi rượu nhiễm đến choáng váng, y xoa nắn đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, mơ mơ hồ hồ nói:” Ta không phải đã nói tất cả mọi chuyện đều do ngươi định đoạt sao. Tương lai vụ án này kết thúc, mọi công lao đều là của ngươi, ta sẽ không cùng ngươi tranh giành đâu.”
Thẩm Dương cơ hồ sắp khóc tới nơi: “…… Mất người rồi! Mất rồi!”
Hắn gân cổ gào lên một tiếng, Ninh Vương nháy mắt thanh tỉnh, mồ hôi lạnh ứa ra.
Người bị mất tích không phải nhân vật quan trọng gì mà chỉ là một cái gã sai vặt hầu hạ bên cạnh Cao Sĩ Kiệt lúc gã còn sống. Vốn dĩ việc này muốn che dấu đi cũng không quá khó, nhưng cố tình người điều tra và giải quyết vụ án này lại chính là Kỳ Vương Thẩm Hi.
Thẩm Dương hiểu rõ hơn ai hết tính tình của tên Thẩm Hi kia. Nếu như bị hắn bắt được nhược điểm này, hắn không nhân cơ hội đem mình cắn chết mới là lạ.
Hai người thương lượng tới thương lượng lui đều cảm thấy cửa ải này kiểu gì cũng vẫn phải đi qua, nhẹ thì nhật trách phạt, nặng thì phải ăn trượng.
Đang lúc lo lắng tương lai ảm đảm, nuối tiếc cùng tự trách, bỗng Thẩm Dương như nhớ ra chuyện gì, ánh mắt sáng lên, hướng Bát thúc hắn vẫy vẫy tay.
“Ta nhớ tới một việc, mấy ngày trước đây trong biệt quán thủ vệ thấy Ôn Sắt Sắt lén lút trà trộn vào bí mật đi gặp Từ Trường Lâm. Nàng là nữ nhi của Trưởng công chúa, ai cũng không muốn đắc tội, thấy liền coi như không hề phát hiện, ta cũng không cho phép bọn họ nói lộ ra. Không bằng…… Chúng ta đi gặp Thái Tử, đem người bị mất tích này đổ vạ cho tại Sắt Sắt. Thái Tử có lẽ sẽ không quản sự sống chết chúng ta, nhưng hắn nhất định sẽ không thể mặc kệ Sắt Sắt, Bát thúc người nói có đúng không?”
Ninh Vương hai mắt tỏa ánh sáng, ngượng ngùng nói: “Chuyện này…… Không tốt cho lắm.”
Thẩm Dương đờ đẫn xem hắn: “Nhớ lại Đại ca, nhớ lại bộ dáng hắn trực chờ cắn người, nhớ lại……”
“Không cần suy nghĩ, cứ làm như vậy đi!” Ninh Vương nhanh chóng quyết định, rất nhanh định đoạt.
Hai người sau khi quyết định xong bèn tránh khỏi tai mắt, cực kỳ lén lút mà chui vào Đông Cung, đem chuyện này mang ra nói cùng Thẩm Chiêu.
Dứt lời, Thẩm Dương còn thực thành khẩn mà bổ sung: “Kỳ thật nha, việc này chúng ta cũng không phải không thể gánh, chỉ là ta thấy thương xót Tam ca đến đau lòng. Ngươi nói xem Ôn Sắt Sắt tính tình ngày thường kiêu căng tùy hứng thì thôi cũng bỏ đi. Nhưng nay rõ ràng đã cùng Tam ca đính hôn mà lại còn bí mật lén lút đi gặp Từ Trường Lâm —— Trường Lâm quân quả thật cũng là một mỹ nam tử, tuy rằng so Tam ca kém một chút, nhưng nàng ta là một cô nương gia, cứ đứng núi này núi này trông núi nọ, thật sự là quá kỳ cục, quá kỳ cục.”
Hắn nhập vai diễn rất sâu, càng nói càng hăng hái, nhưng thật ra Ninh Vương còn có một tia lương tri chưa mất, lặng lẽ kéo kéo ống tay áo của Thẩm Dương, lấy ánh mắt ý bảo: Đừng nói khống lên nhiều quá, nói thêm gì nữa thật sự là quá thiếu đạo đức……
Hai người trao nhau ám hiệu không ngừng, chưa từng chú ý tới Thẩm Chiêu khi vừa nghe nói Sắt Sắt lén đi gặp Từ Trường Lâm, liền sắc mặt âm trầm, ánh mắt sâu thẳm, sầu lo hơn là tức giận. Hắn trầm tư thật lâu sau, từ sau thưu án đứng lên, lạnh lùng liếc hai người bọn họ một cái, kéo bọn họ cùng hắn đi đến công chúa phủ tìm Ôn Sắt Sắt đối chất.
Lúc ba người đến, Sắt Sắt đang ở trong phòng ngủ trưa, bị tỳ nữ từ trên giường kéo tỉnh, tóc tai loạn xạ như ổ gà, đầu óc mơ hồ. Thẩm Chiêu để Ninh Vương cùng Thẩm Dương ở ngoài phòng khách còn chính mình thì đi vào trong phòng ngủ của Sắt Sắt.
Hắn đứng ở trước giường, cúi đầu nhìn Sắt Sắt, mặt không biểu tình hỏi: “Ngươi đã từng vào biệt quán, đã từng đi gặp Từ Trường Lâm?”
Sắt Sắt lập tức thanh tỉnh, đang muốn chống chế, nhưng khi ngước mặt lên chạm vào ánh mắt lạnh như băng, sắc bén của Thẩm Chiêu thì lập tức xịu mặt xuống, lúng túng gật đầu.
“Vậy chắc ngươi cũng biết, biệt quán hiện đã bị mất tích một người.”
“A?” Sắt Sắt kinh hãi, lập tức biện bạch: “Ta không có mang theo ai ngoài cả, chuyện này không liên quan tới ta!”
Thẩm Chiêu trong thanh âm không hề gợn sóng: “Nhưng đã nhiều ngày qua chỉ có ngươi tới đó, ngươi biện bạch rằng chuyện không cùng ngươi quan hệ, ai có thể chứng minh cho ngươi?”
Sắt Sắt tim đập như nổi trống, ánh mắt hoảng loạn như thỏ con nhìn ngó khắp nơi, bỗng nhiên thấy Ninh Vương cùng Thẩm Dương đứng ở sau bình phong, nàng lập tức đem sự tình đoán ra bảy tám phần, oán hận mà cắn chặt răng.
Nàng ngẩng đầu đáng thương hề hề nhìn về phía Thẩm Chiêu, vô tội nói: “Tuy rằng ta không hiểu chuyện triều chính nhưng việc này nghe qua hẳn là trách nhiệm truy cứu thuộc về người trông coi biệt quán phải chịu tội đi. Kể cả ta có muốn đem người đi, nhưng bên trong biệt quán có thủ vệ nghiêm ngặt. Hiện tại cứ ương ngạnh nói rằng ta một cái cô nương có thể từ bên trong mang người ra ngoài, nói kiểu gì cũng không nghe lọt tai mà.”
Thẩm Chiêu chưa nói, nhưng Thẩm Dương đã rất thiếu kiên nhẫn rồi, hắn thò đầu vào, buồn bã nói: “Ngươi là nữ nhi của Trưởng công chúa, ai dám ngăn cản ngươi? Còn nữa, ngươi đã đính hôn với Tam ca rồi mà còn đi ra ngoài quyến rũ lén lút với nam nhân khác, ngươi để Tam ca ta ở chỗ nào a? Ta làm đệ đệ cũng không thể nhịn được, ngươi thật là quá đáng.”
Hắn còn đang muốn nói tiếp lại bị ánh mắt tàn nhẫn của Thẩm Chiêu liếc mắt một cái, hắn mới im tiếng, ngượng ngùng mà thối lui ra ngoài bình phong.
Thẩm Chiêu thái độ trước sau không rõ, không hề nói muốn che chở Sắt Sắt, cũng không hề nói muốn theo lẽ công bằng xử lý, xoay người muốn rời đi.
Sắt Sắt đã biết là việc này do hai người bên ngoài kia tính kế, sao có thể để Thẩm Chiêu cứ như vậy rời đi. Nàng vội nhào lên tiến đến, ôm lấy đùi hắn, tình ý chân thành mà nói: “A Chiêu, ta không có quyến rũ lén lút với nam nhân khác, trong lòng ta chỉ có ngươi, ngươi không thể để Bát cữu cữu cùng Thẩm Dương tới oan uổng ta, ta chính là thê tử chưa qua cửa của ngươi a.”
Thẩm Chiêu không dao động, lạnh lùng nói: “Ngươi không phải vẫn luôn muốn từ hôn sao?”
Sắt Sắt chỉ nghĩ đến việc không thể để chuyện trước mắt gây phiền nhiễu được, cũng không rảnh lo đến chuyện khác.Nàng trực tiếp hất ngọc bội đeo bên hông của Thẩm Chiêu sang một bên, gắt gao ôm đùi hắn, nói: “Ta đâu không phải do nhất thời hồ đồ sao, kỳ thật nhiều ngày nay ta đã ngẫm nghĩ thông suốt rồi. Ta cùng với A Chiêu là thanh mai trúc mã, lớn lên cùng nhau, từ nhỏ đã tình ý, trên đời không có người nào có thể sánh bằng. Ta muốn gả cho ngươi, ta đối với A Chiêu một lòng say mê, nhật nguyệt chứng giám.”
Nghe đến đây, bằng con mắt thâm sâu lão thành của mình, Ninh Vương mắt thấy Sắt Sắt đã đem đùi Thẩm Chiêu ôm đến thành khẩn như vậy, mà Thẩm Chiêu lại không hề đem nàng ném ra ngoài, liền hiểu rằng việc này tám phần là hỏng rồi. Tên Thẩm Dương không có mắt kia còn muốn tiếp tục thêm lời gièm pha, mới vừa ló ra cái đầu, còn chưa kịp nói lời nào đã bị Thẩm Chiêu giơ tay chỉ thẳng mặt: “Ngươi câm miệng.”
Hắn cúi đầu liếc Sắt Sắt, vẻ lạnh băng trong mắt rút hết sạch, lại nổi lên ánh sáng ôn nhu dịu dàng, nhẹ nhàng nhéo cằm nàng, nhìn sâu vào trong trong ánh mắt nàng, hỏi: “Những điều ngươi nói là sự thật?”
Tác giả có lời muốn nói: Ta cảm thấy dù sao thì hôn sự này nhất định là không hủy được hehe
Người dịch: Huyền Trang