Mĩ Nhân Mềm Mại

Chương 69: Bé cưng




Tất nhiên Tần Kiêu không hiểu rồi.

Cả khuôn mặt anh đều là ý cười: "Lăng Lăng này, nhìn tôi đi."

Cô cúi đầu, chẳng muốn nói với anh câu nào.

"Tô Lăng, có phải em phát hiện ông đây rất tốt không?"

"Tần Kiêu!" Cô ngước mắt nhìn anh, phồng mặt đến độ đỏ bừng: "Anh đừng hỏi nữa được không?"

Gió trên núi dịu dàng thổi, nắng chiều nhuộm hồng một góc trời, tỏa ra ánh nắng ấm áp.

Âm thanh chứa sự vui vẻ, anh nhẹ giọng lại, hiện ra lờ mờ dịu dàng: "Được."

Trái lại còn kỳ cục hơn.

Bên tai cô nổi lên màu đỏ của sự thẹn thùng, Tô Lăng ngồi xổm bên cạnh người đàn ông đang nằm trên đất, cô cúi đầu nhìn cỏ dưới chân, hệt như một tù binh đáng thương.

Tần Kiêu cong môi.

Anh chả thèm quan tâm có phải hay không, sau đó quay đầu lạnh lùng đi tới trước mộ của Vu Tiếu.

Tần Kiêu sải bước, trực tiếp phá hoại khóm hoa mà người đàn ông trung niên trồng. Tô Lăng nhanh chóng đứng dậy: "Tần Kiêu..."

Anh thấy dáng vẻ sợ hãi của cô, cuối cùng cũng tém tém cái chân lại.

Nói mới nhớ, người trong mộ là người thân của anh, chẳng phải của Tô Lăng.

Song cô gái ngốc này không biết gì cả, vì người phụ nữ ở trong đó mà hy sinh rất nhiều.

Tần Kiêu nhìn một hồi, lạnh lùng nhếch môi.

"Nên gọi bà là dì nhỉ? Bà làm được một chuyện tốt duy nhất, đó là đưa Tô Lăng đến bên cạnh tôi."

Quách Minh Nham đã chờ dưới chân núi từ lâu, nhận được tin thì vội vàng dẫn người chạy tới.

Bà cha nó, mấy hôm trước cậu sứt đầu mẻ trán vì điều tra tùm lum chuyện, nhưng chỉ không tìm được Tô Lăng, chứng tỏ cậu cực kỳ cực kỳ vô dụng. Hôm nay cậu phô ra bản lĩnh của mình, vừa lên đó sẽ trói gô cổ cái tên kia rồi trực tiếp kéo xuống núi.

Một đám người cuồn cuộn làm người trong làng cũng hơi lo lắng, dáo dác tới xem, còn tưởng rằng băng đảng nào đó đến gây chuyện.

Tô Lăng khá lúng túng nhìn mọi người, Tần Kiêu tiến lên vài bước đá vào mông Quách Minh Nham, lạnh nhạt nói: "Dẹp cái dáng vẻ đó của cậu vào."

Quách Minh Nham ngượng ngùng sờ đầu, dặn dò bọn họ: "À... Chào mọi người, khiêm tốn xíu đi, đừng để người ta thấy tụi mình trói người, ừ ừ, đi cái đường mòn đó đó."

Bước chân Tần Kiêu chậm lại, quay đầu nhìn Tô Lăng đi cuối hàng ngũ.

Khi đó ánh sáng ấm áp nhuộm vàng con đường, cỏ tháng Tám xanh biếc, trong rừng đều là tiếng ve kêu râm ran. Lúc cô đi đến bên cạnh anh thì cắn môi rồi cúi đầu xuống.

Trong thoáng chốc đó, anh nhẹ nhàng cười một tiếng, nắm lấy tay cô.

Tay người đàn ông mang theo sự ấm áp như lửa, bàn tay nhỏ bé của cô lại khá lạnh. Mềm mại không xương, hơi có chút mùi vị của cụm "Băng cơ ngọc cốt".

Cô ngẩng đầu, Tần Kiêu thấp giọng nói: "Xin lỗi em, Lăng Lăng. Xin lỗi em."

Tô Lăng không ngờ Tần Kiêu lại bất chợt xin lỗi như vậy, cô nhìn anh một cách kinh ngạc.

Trong con ngươi anh chứa sự nặng nề mà cô không hiểu, khàn giọng bảo: "Xin lỗi em..."

Cô chớp mắt: "Sao tự dưng anh áy náy vậy?"

"Lúc trước tôi khiến em sợ lắm đúng không?" Anh nhẹ giọng đáp, rất sợ sẽ làm cô hốt hoảng: "Là tôi không tốt, Tô Lăng, Tả Ấn nói đúng, tôi bị bệnh, là một loại bệnh mà có lẽ cả đời cũng chẳng khỏi được."

Lông mi cô run rẩy, ánh sáng trong mắt tan vỡ, là sắc thái rõ ràng và sạch sẽ.

"Nhưng em có thể đừng sợ tôi không, tôi chỉ bị bệnh thôi, chỉ cần em ở bên tôi, tôi sẽ ngoan ngoãn chữa bệnh, được không em?" Anh nhìn vào mắt cô: "Tôi cố chấp, ích kỷ, có lẽ còn tàn nhẫn và hung ác, nhưng tôi sẽ thay đổi. Tôi sẽ từ từ thay đổi, một thời không được thì tôi sẽ dùng một đời. Tôi nhớ em từng nói rằng tôi không ép buộc em, không khiến em sợ hãi thì em sẽ thử thích tôi, lời này còn tính không? Tôi chỉ bị bệnh, em đừng dễ dàng vứt bỏ tôi, được không em?"

Ngay từ đầu anh đã nói thẳng hết mọi chuyện.

Song Quách Minh Nham dẫn người rời đi, thế giới yên tĩnh trở lại. Cô cảm nhận được sự sợ hãi của anh, lần rời đi này của cô đã khiến anh sợ hãi sẽ đánh mất cô.

Trước đây Tần Kiêu nói, tôi không bị bệnh, em sợ gì chứ?

Mà bây giờ anh lại nói, tôi chỉ bị bệnh thôi, tôi sẽ cố gắng chữa. Em đừng dễ dàng vứt bỏ tôi.

Cô nhớ lại kết cục của Khoa Phụ.

Cuối cùng vị thần đó không đuổi kịp mặt trời, suýt nữa là ông ấy đã ôm được mặt trời, cuối cùng thì chết, cơ thể biến thành núi lớn và rừng đào.

Trong giấc mơ của cô.

Kết cục của anh ở đời trước còn tệ hơn cả vị thần kia.

Tô Lăng nhìn ánh mắt của anh, nơi đó luôn là ánh sáng mà cô chẳng thể nào nhìn thấu.

Nhưng cả hai đời, rốt cuộc cô cũng hiểu ý nghĩa của sự cố chấp u ám kia một chút rồi.

mn

Giọng điệu cô vừa nhẹ nhàng vừa mềm mại, trả lời vấn đề mà lúc nãy mình xấu hổ: "Tần Kiêu, ban nãy anh hỏi vì sao lại gọi tên anh." Khóe miệng cô nhếch thành một nụ cười nhạt: "Em cũng chẳng biết tại sao, hẳn là trước đây em sợ anh, nhưng sau đó vào lúc em sợ hãi, chỉ có thể nghĩ đến anh, trước kia anh mang đến nỗi sợ, song sau này anh lại xua đuổi sự sợ hãi trong em."

Dù anh có xấu xa đi chăng nữa, cũng không nỡ để cô chịu chút tổn thương nào.

Anh chỉ muốn có cô, mà mất đi cô chính là trừng phạt lớn nhất dành cho anh.

"Vì vậy, em không sợ." Đôi mắt cô sáng rực như sao, nhẹ nhàng nhép môi, có chút xấu hổ: "Vẫn còn tính nha."

Thử thích, vẫn luôn tính. Chỉ là anh quá vô sỉ thôi.

Một phút sau, thế giới của cô đảo lộn.

Tô Lăng cố gắng kiềm lại tiếng thốt ở bên môi, cô đỏ mặt, đập vào vai anh: "Tần Kiêu, anh nổi điên gì đấy, không cho anh ôm như vậy, thả em xuống."

Người đàn ông tùy ý cười: "Lăng Lăng, sao em tốt vậy chứ."

Tốt đến mức cả đời của anh đều cực kỳ vui vẻ, anh là một tên khốn, còn cô thì khiến người ta yêu thích. Anh là một tên lừa gạt ba xạo thành tính, cô lại hết lòng giữ lời.

Cảm ơn em vì chưa từng thật sự rời đi, chưa từng triệt để buông bỏ tôi.

Gió tháng Tám thổi đến làm người ta thoải mái, Quách Minh Nham đi giữa đội ngũ, quay đầu lại.

Khi ấy núi xanh gió ấm, côn trùng hát vang, hoa nở rộ nơi nơi.

Quách Minh Nham chậc một tiếng, trong không khí đều là hương vị ngọt ngào và ấm áp.

Quách Minh Nham thầm nghĩ, mẹ nó chịu hỏng nổi luôn á, dữ với ông đây, còn với bé cưng của anh thì hận không thể đặt trên đầu quả tim mà thương.

Nhưng nghĩ vậy thôi, hồi lâu cậu cũng không nhịn được mà cười rộ lên.

Tần Kiêu bảo sẽ dẫn cô đi xem chân tướng.

Nói tới chuyện này, anh không kiềm được, khuôn mặt lập tức nghiêm túc: "Em nhớ kỹ nhé Tô Lăng, tôi và em chả có tí quan hệ máu mủ nào hết." Anh sờ mái tóc mềm mại của cô: "Không phải anh trai của em, nghe chưa?"

Nụ cười của Tả Ấn đang đứng bên cạnh trở nên cứng ngắc. Trong lòng rất muốn chửi thề, cái đệt, đây là chỗ quan trọng nhất hả?

Nhưng ở góc độ của Tần Kiêu thì cực kỳ quan trọng.

Anh bỉ ổi tính toán, nếu sau này Tô Lăng không cho anh chạm vào, mẹ nó đây là một cái cớ chính đáng đó.

Tô Lăng sững sờ trong chốc lát, cô gật đầu.

"Tôi trở về thôn, nghe thím Trần nói mẹ tôi còn một người bạn trai chưa kết hôn, là ông ấy đúng không?"

Người đàn ông trung niên mới tỉnh lại, cả người không có tí sức nào, nghe vậy thì nhìn Tô Lăng chằm chằm.

Tần Kiêu gật đầu.

"Là ông ta, nhưng Vu Tiếu không phải mẹ của em."

Tô Lăng trăm triệu lần không ngờ Tần Kiêu sẽ trả lời như vậy, trong mắt cô là vẻ không thể nào tin nổi, cô kinh ngạc nhìn Tần Kiêu. u

Tần Kiêu cong môi, mẹ nó tâm trạng anh tốt vãi nhưng vẫn phải giả vờ ra vẻ trịnh trọng: "Đổng Húc là anh họ của em."

Tả Ấn: "..." Cậu Tần, cậu đừng có nhai đi nhai lại cái vụ anh trai này nữa được không! Rốt cuộc cậu nhỏ mọn cỡ nào vậy!

Tô Lăng suy nghĩ mấy mối quan hệ một cách rõ ràng, vậy cô là người nhà họ Đổng? Thế ba mẹ của Trịnh Tiểu Nhã, hai vị phụ huynh nghe bảo tình cảm rất tốt đã mất kia thật ra là ba mẹ của cô? Mặt mũi cô trắng bệch: "Vậy tôi và Trịnh Tiểu Nhã..."

"Không phải chị em ruột, Trịnh Tiểu Nhã được ba mẹ em nhận nuôi. Ba em là Đổng Hựu, là cậu hai nhà họ Đổng, là một nhà khoa học trẻ tuổi và đầy triển vọng, mẹ em là Trịnh Doanh Quân, lớn lên ở cô nhi viện."

Tần Kiêu đưa tất cả tài liệu mà anh đã tra được hơn nửa năm qua cho Tô Lăng xem.

Một câu chuyện rất lâu trước đây, rất khó tin đã phơi bày trước mắt cô.