Mĩ Nhân Mềm Mại

Chương 10: Nghiêm túc




Edit: Trà Sữa Thêm Cheese chăm vl, khen tôi đi khen tôi đi.

Hạ Tẩm làm việc rất cẩn thận, trước khi đưa quần áo và giầy cho cô thì đã cắt mác rồi.

Tô Lăng mặc vào có hơi lớn, cô đẩy cửa ra ngoài, Tần Kiêu đang đợi cô.

Vừa lúc đầu hạ, nắng chiều đã dần ấm lên. Cô cầm quai đeo cặp, nhất thời ngẩn ngơ. Năm nay Tần Kiêu 27 tuổi, giữa trán vẫn còn mấy phần ngỗ ngược, bất kham và lưu manh. Tính tình hắn không tốt, ở đời trước, thời gian đầu theo hắn cô không nghe lời liền ăn không ít thiệt thòi.

Đầu óc Tần Kiêu thông minh, không khờ khạo như cô.

Cuối cùng, Tô Lăng vẫn bị hắn lừa gạt để đồng ý nhiều điều kiện thô bạo của hắn.

Ví dụ như đeo lắc chân.

Cô cũng đã từng mang ngọc trai, cẩm thạch, mã não đỏ.

Nhắc đến là xấu hổ, nhớ tới vẫn xấu hổ, Tần Kiêu da mặt dày, hắn chả biết viết hai chữ xấu hổ như thế nào.

Thật ra cô sợ nhất chính là Tần Kiêu 27 tuổi. Cứ như tướng cướp, hống hách vô lại, làm việc quá ngang ngược. Hôm nay Tô Lăng đứng ở đây, chỉ vừa nhìn hắn một cái đã nảy ra ý định chạy đi.

Tần Kiêu nghiêng đầu, cô vội vàng điều chỉnh lại nét mặt.

Dù sao cũng học khoa biểu diễn, cô bước qua nguy hiểm vẫn không có chút mất tự nhiên nào.

Tô Lăng đeo cặp nhỏ của mình ở sau lưng.

Cô không có thói quen đeo một bên vai hay xách tay, từ nhà trẻ cho đến đại học, cô có hai cái balo màu đen, bẩn cũng không sợ. Chưa bàn tới thẩm mỹ ra sao nhưng Tô Lăng đã quen với nghèo khổ, đó giờ không bao giờ quan tâm những thứ này.

Phía trên có một con thỏ lông hồng, là hàng đính kèm với balo.

Có lẽ do học nghệ thật nên khi cô đứng, sống lưng thẳng tắp, trông vô cùng có khí chất.

Tô Lăng nói: "Cảm ơn, tôi sẽ trả lại tiền mua quần áo và giày cho anh."

Cô không giỏi giao tiếp, nói xong cũng tha thiết mong chờ nhìn Tần Kiêu, hy vọng hắn phun ra một con số, sau đó cô sẽ lấy tiền ở trong cặp đưa hắn. Ý tưởng của Tô Lăng cực kỳ giản dị, mặc dù... Chưa chắc cô trả nổi, nhưng vẫn có thể ghi giấy nợ rồi kiếm tiền trả hắn mà.

Đời này thiếu ai cũng không thể thiếu Tần Kiêu, hắn rất ngang ngược, thiếu đồ hắn thì phải trở thành người của hắn.

Tô Lăng không hề lõi đời, Tần Kiêu lăn lộn trong thương trường, hiển nhiên biết cô có ý gì. Hắn bật cười nhưng mở miệng lại không hề đứng đắn: "Nếu không em hôn tôi một cái. Hửm?"

Cô trợn mắt, cũng chả quan tâm trả tiền hay không trả tiền, co chân chạy thẳng về phía cửa.

Tần Kiêu vươn tay, vừa khéo chụp được balo của Tô Lăng. Sau đó chậm rãi vòng tới trước mặt cô: "Chạy cái gì?"

Tô Lăng thấp hơn hắn một cái đầu, cô ngẩng đầu lên thì Tần Kiêu mới thấy hốc mắt cô hồng hồng, giống như muốn khóc.

Đời này Tần Kiêu chưa từng gặp cô gái nào ngây thơ như vậy, hắn nói gì cô cũng tin được.

Trong mắt Tần Kiêu nhiễm ý cười: "Không phải muốn trả tiền sao?"

Cô khẽ giãy giụa: "Bao nhiêu?"

"Cho tôi cái này được không?" Hắn chỉ chỉ balo hình con thỏ của cô.

Tô Lăng lắc đầu.

"Keo kiệt như vậy à?"

Gương mặt cô rất đỏ, hơi sốt ruột nói: "Cái đó... Nó chẳng đáng tiền."

Balo chỉ có bốn mươi mấy đồng, con thỏ nhiều lắm là hai đồng.

Cô nghe người đàn ông thấp giọng cười: "Nhưng tôi chỉ thích nó, làm sao bây giờ?"

Sở thích quái quỷ gì đây!

Tần Kiêu đến quá gần, Tô Lăng lui về phía sau, hắn nhận ra cô đang kháng cự, vì vậy giơ tay: "Đưa tôi."

Giọng điệu ra lệnh.

Tô Lăng hơi sợ, cô do dự một chút rồi lấy balo đưa hắn, sau đó nhút nhát nói: "Tôi đi được chưa?"

Cô không muốn ở bên cạnh hắn thêm giây phút nào.

Phần tóc mái trên trán cô ẩm ướt, chất tóc mềm mại lại dính nước hồ bơi tới bây giờ còn chưa khô, thoạt nhìn vừa đáng yêu vừa ngoan ngoãn.

Một tay Tần Kiêu cầm con thỏ, tay còn lại gần như không kiểm soát được mà muốn chạm vào tóc của cô.

Cô hiểu ý hắn, ánh mắt thay đổi, bị giật mình rồi nhanh chóng chạy ra bên ngoài.

Lần này Tần Kiêu không ngăn cản, hắn cười khẽ, khi đi ra thì đã không còn bóng dáng cô nữa.

Sợ gì chứ, hắn thầm nghĩ, một ngón tay hắn cũng chưa đụng cơ mà.

Hạ Tẩm đứng cạnh xe, thấy Tần thiếu xuất hiện, trên tay còn xách theo cái balo có con thỏ màu hồng.

Hạ Tẩm: "..."

Vừa rồi cô ta cũng trông thấy một cô gái nhỏ hoảng sợ chạy ra, quá nửa là đồ của người ta, trong lòng Hạ Tẩm cảm thấy một lời khó nói hết.

Nhưng Hạ Tẩm làm thư ký nhiều năm như vậy, rất có mắt nhìn, trái lương tâm khen ngợi: "Con thỏ thật đáng yêu."

Tần Kiêu cúi đầu cười.

Ánh mắt mềm mại.

Hạ Tẩm sững sờ, cô ta chưa bao giờ gặp bộ dạng này của Tần Kiêu: "Tần thiếu, anh nghiêm túc à?"

Tần Kiêu không nói tiếng nào.

Qua hồi lâu, Hạ Tẩm mới nghe hắn hỏi: "Nhìn tôi rất đáng sợ?"

"..."

...

Tô Lăng giặt quần áo và giày xong rồi đem bán trên mạng.

Sau bốn ngày mới bán được, tổng cộng mười ba vạn.

Giá gốc là hai mươi mốt vạn nhưng cô đã mặc một lần, hơn nữa đã cắt mạc cho nên phải bán rẻ hơn rất nhiều.

Cô gói tiền lại cẩn thận, điền địa chỉ Thanh Ngu và gửi đi.

Nếu như nhận phim thì cô sẽ bù đủ tám ngàn còn lại. Song hôm nay tài sản của cô chẳng qua có một ngàn, cô chỉ có thể từ từ mà đi.

Tuy tính cách Tô Lăng yếu đuối nhưng bất kể ở hoàn cảnh thế nào, cô sẽ luôn là chính mình.

Sách cổ nói, phú quý bất năng dâm, bần tiện bất năng di, uy vũ bất năng khuất.

*Giàu sang không phóng đãng, nghèo khó không tha hóa, không cúi đầu quyền thế.

Hai câu trước khá hợp với tình huống của cô.

Chính cô cũng không biết phẩm chất như thế sẽ hấp dẫn người khác thế nào.

Tô Lăng không quan tâm đến việc nghèo túng, lúc giàu sang lại không kiêu ngạo, khi bị nhiều người chỉ trỏ, cô sẽ học cách kiên cường, không bao giờ nói xấu ai, lặng lẽ bỏ ra vĩnh viễn nhiều hơn nói.

Thế gian vội vã, dù cho gặp phải bao nhiêu chuyện, cô vẫn bình thản và sạch sẽ như cũ.

Lúc Tô Lăng gửi chuyển phát nhanh thì đúng vào ngày 9 tháng 6.

Kỳ thi đại học kết thúc.

Mấy ngày nay tin tức đều nói về tình hình thi đại học.

XX là người đầu tiên ra khỏi trường, nhà báo phỏng vấn, cậu nhóc đáp đề toán năm nay rất dễ.

Ai dè lúc sau đám học sinh xuất hiện than khóc không thôi.

Còn có người quên mang phiếu dự thi, đứng tại chỗ mà khóc, hoặc kẻ sau khi thi xong nản chí ngã lòng, tuyên bố không sống nổi nữa, giao lưu kết bạn để học lại.

Cực kỳ nhiều.

Kiểu không khí này tràn lan cả nước, Tô Lăng cũng căng thẳng mấy ngày.

Cách đó một ngày cô mới gọi điện thoại về, Tô Lăng thầm nghĩ, dẫu sao Nghê Hạo Ngôn không thích cô lắm, trong lòng cậu chỉ xem Nghê Giai Nam là chị gái.

Cô sợ sẽ khiến cậu chán ghét.

Điện thoại vừa đổ một tiếng chuông thì bên kia đã bắt máy, cô còn chưa kịp nói gì thì Nghê Hạo Ngôn đã bảo: "Có thời gian quan tâm em trai người khác sao không thấy chị cũng đối xử với tôi như thế?"

Lúc nào thì cô quan tâm em trai người khác vậy?

Cô chợt nhớ lại cuộc trò chuyện lần trước, cô hỏi hộ em trai của bạn rằng ở tình huống nào sẽ thi không được.

Tô Lăng không có cách nào để giải thích, vì vậy chỉ có thể hùa theo cậu: "Chị sai rồi."

Nghê Hạo Ngôn: "..." Cậu đâu muốn nghe cái này, nhưng cũng chẳng biết bản thân muốn nghe gì.

Cậu nhớ đến buổi họp lớp với bạn bè vào tối qua, sau khi xé hết sách vở, giấy trắng bay đầy trời, có mấy người thừa dịp tốt nghiệp, to gan đi tỏ tình, tranh thủ đuổi kịp chuyến xe cuối cùng của tình yêu học trò.

Bạn cậu hỏi: "Cậu có thích nữ sinh nào không, nhiều người ở cấp 3 theo đuổi cậu như thế, sao không thấy cậu yêu đương với ai?"

Cậu uống một chút rượu, lạnh nhạt trả lời: "Không thích."

"Vậy cậu thích kiểu nào? E là tiên nữ mới có thể khiến cậu hài lòng hahaha!"

Cậu nghe đến hai chữ tiên nữ bỗng ngây ngốc, thoáng nghĩ tới chị họ của mình, sau đó đẩy đầu tên ma men đó ra: "Đừng có nói bậy!"

Loại chuyện này, dù có nghĩ cũng không được.

Tô Lăng hỏi: "Nghê Hạo Ngôn, phát huy tốt không?"

Thiếu niên chán nản nện một đấm lên trường, thuận miệng đáp: "Tốt."

Tô Lăng ở đầu dây bên kia vẫn nghe được tiếng "Bịch" này, cô sợ hết hồn: "Bên em sao vậy?"

Nghê Hạo Ngôn nhét tay vào túi quần, đúng lúc mò được cái bùa may mắn, cậu bình tĩnh lại: "Trên lầu đang sửa chữa."

"Ồ." Cô yên tâm, Nghê Hạo Ngôn là học bá, nếu cậu đã nói tốt thì đó là tốt thật.

Tô Lăng vui vẻ, ít nhất khi cô sống lại thì đã thay đổi được số phận một người.

Dù cô không rõ chuyện gì đang xảy ra nhưng cô vẫn cảm thấy ngạc nhiên trước sức mạnh của hiệu ứng bươm bướm.

Chỉ có suy nghĩ như thế, cô mới có thể tràn đầy hy vọng vào tương lai.

"Chị..." Nghê Hạo Ngôn muốn nói lại thôi.

"Hở? Sao đó?" Tô Lăng nghi ngờ.

"Không có gì."

Vì vậy Tô Lăng cúp điện thoại, cô đã đồng ý với Vân Bố rằng chờ em họ thi đại học xong sẽ đi thăm cô ta.

Đoàn làm phim khá xa, đi xe ba tiếng rưỡi, gần như chạy ngang hết thành phố.

Cô và Vân Bố đã hẹn trước, vừa khéo cô ta không có cảnh quay nên tới đón Tô Lăng.

Thiệt xa, Vân Bố gào khóc lao về hướng của Tô Lăng, không có chút chững chạc nào của người trưởng thành, cô ta nhớ Lăng Lăng muốn chớt!

Tô Lăng cũng cười, sau đó mới phát hiện sau lưng Vân Bố còn có một người đàn ông.

Tô Lăng hơi sững sờ, cô biết anh ta, chính là ảnh đế nổi tiếng khắp cả nước ở mấy năm tiếp theo, Kỷ Sùng.

Tại sao Kỷ Sùng lại xuất hiện tại đây?

Bởi vì Vân Bố thổi phồng bạn thân Tô Lăng lên tận trời, cái gì mà "Thịnh thế mỹ nhân", "Xinh đẹp nhất thế giới", "Kỹ năng diễn xuất bùng nổ",...

Tài ăn nói của Vân Bố quá tốt, dù Kỷ Sùng không tin nhưng vẫn bị sự tò mò kéo tới đây xem.

Đến gần rồi anh ta mới thấy trừ cái cuối cùng là "Kỹ năng diễn xuất bùng nổ" cần đợi xác thực thì cô rất xứng đáng với hai câu miêu tả đầu tiên.

Kỷ Sùng đưa tay: "Chào em, anh là Kỷ Sùng."

Đời trước Tô Lăng chỉ xem anh ta trên TV, cứ thế mà ánh mắt của cô tràn đầy hâm mộ, suy cho cùng thì Kỷ Sùng rất giỏi, diễn xuất tốt, còn cô lại bị mắc kẹt ở một góc.

Hôm nay có loại cảm giác gặp được thần tượng, Tô Lăng bắt tay với anh ta, hơi hồi hộp: "Chào anh, em tên Tô Lăng."

Bây giờ Kỷ Sủng vẫn là một diễn viên nam được lòng người xem xíu xíu thôi, nhưng tính cách anh ta rất tốt, cực kỳ được chào đón.

Vân Bố nháy mắt với anh ta mấy cái: "Thế nào?"

Kỷ Sùng gật đầu.

Vân Bố mừng rỡ: "Em đã nói rồi mà, vậy anh có thể giúp em tranh thủ cái nhân vật còn trống đó không?"

Quan hệ giữa Kỷ Sùng và đạo diễn không tệ, anh ta khẽ liếc Tô Lăng, với giá trị nhan sắc của cô, nếu muốn lăn lộn trong giới giải trì thì cho dù không có kỹ năng, làm bình hoa cũng sẽ nổi tiếng.

Anh ta tiếp tục gật đầu: "Anh sẽ cố gắng."

Tô Lăng nghe như rơi vào sương mù, đợi Kỷ Sùng đi khỏi, cô lập tức hỏi Vân Bố: "Xảy ra chuyện gì?"

"Trong đoàn làm phim có một nữ diễn viên bị dị ứng khá nghiêm trọng, trống một vai diễn nên tớ thừa dịp đề cử cậu với Kỷ Sùng." Vân Bố vênh mặt ưỡn ngực, một bộ dạng muốn được khen ngợi.

Tô Lăng: "..."

Cô không có bị điên, bộ phim này là do Thanh Ngu quay, tương đương với thiên hạ của Tần Kiêu.

Cô cực khổ lắm mới thoát khỏi《 Mười Hai Năm Phong Trần 》. Tình hình bây giờ là sao đây?

Tô Lăng ngẩng đầu lên, bất ngờ gặp trúng người quen.

"Cô ta?"

Vân Bố nhìn người phụ nữ được đám đông vây quanh: "Trịnh Tiểu Nhã à, nữ chính đấy."

Tô Lăng mím môi, vẻ mặt không tốt lắm.

Trịnh Tiểu Nhã là người đẩy cô từ trên lầu xuống.

Cũng là vợ chưa cưới trong tương lai... Của Tần Kiêu.