Mi Ngôn

Chương 42: Hắn không tin tôi




Chẳng trách chính nghĩa lúc nào cũng sáng chói còn bóng tối vẫn mãi mãi là biểu tượng của cái ác. Trong điều kiện tối tăm thế này đúng thật là càng khiến cho người ta hạ thấp tiêu chuẩn đạo đức của mình xuống, dễ dàng vứt bỏ một số nếp sống văn minh hiện đại.

Giống như bây giờ đây. Đừng nói là bảy năm trước, cho dù là bảy ngày trước tôi cũng không ngờ bản thân mình có thể làm ra được loại chuyện này.

Ma Xuyên không dám nhúc nhích nữa: "Bách Dận, cậu buông tôi ra trước đã."

Tôi: "Nhưng mà em sợ lắm."

2

Tình cảnh lại rơi vào bế tắc lần nữa, trong chốc lát cũng không ai nói gì thêm.

Một lát sau, Ma Xuyên là người không nhịn được trước: "Vậy cậu đừng ôm eo của tôi nữa, thế này tôi không đi được."

Cho dù là không nỡ nhưng tôi cũng biết rõ chuyện này không phải có thể giải quyết được trong chốc lát, thấy tới vừa đủ thì dừng, cuối cùng vẫn thả lỏng vòng tay đang trói buộc hắn ra.

Ma Xuyên chỉnh lại vạt áo bị kéo loạn xạ của mình, quay người nhìn lại phía tôi, trên mặt đầy vẻ bực bội sau khi bị phi lễ xong.

"Cậu đứng đây chờ, tôi đi lấy đèn pin." Hắn nói xong thì định đi nhưng lại bị tôi nhanh tay lẹ mắt kéo cánh tay lại.

"Đợi đã!" Tay tôi trượt xuống, nắm chặt lấy tay áo của hắn, cố giả vờ ra vẻ hoảng hốt: "Em đi với anh, ở đây tối lắm, đừng bỏ em lại một mình mà."

Hắn im lặng, không giật tay áo về cũng không nói gì thêm, cứ như thế "dắt" tôi vào căn phòng kia của hắn.

Lấy một cái đèn pin siêu sáng trong ngăn tủ ra, Ma Xuyên bật chốt mở lên, nháy mắt, cả căn phòng sáng trưng.

"Thứ này xịn quá vậy." Trong thành phố rất ít khi dùng tới đèn pin kiểu này, tôi cảm thán một tiếng, đang định lấy qua nghiên cứu thử một chút thì chợt nhớ lại "thiết lập nhân vật" của mình nên vội rúc về sau lưng Ma Xuyên.

Một giây sau, cái đèn pin kia đã được đưa tới trước mặt tôi.

Tôi nhìn nhìn cái đèn pin rồi lại nhìn Ma Xuyên, dè dặt không nhận lấy.

"Sao anh lại đưa em?"

"Có cái này rồi thì không tối nữa, cậu cầm lấy tự mình đi về đi." Ma Xuyên nói xong thì đẩy đẩy cái đèn pin về phía tôi.

1

"..."

Tôi lập tức đè lên xương sườn của mình, rên lên đủ kiểu đau đớn kì quặc: "Ui da, lúc nãy hình như anh đụng làm em bị thương rồi. Shh bây giờ em đau tới không đứng thẳng nổi luôn, không tự đi được đâu."

Tôi hơi khom eo xuống, một tay khác vẫn không quên nắm chặt lấy tay áo của Ma Xuyên.

Hắn lấy cái đèn pin lại, nhìn tôi một lúc, nói: "Vậy cậu đứng đây đợi, tôi đi gọi người khác tới đưa cậu đi bệnh viện."

Thấy hắn muốn đi gọi điện thoại thật thì tôi cắn chặt răng, nắm chặt cổ tay hắn cách một lớp áo kéo hắn về lại: "Cũng không nghiêm trọng vậy đâu, anh dìu em rồi đưa em về là được."

"Đưa cậu về?" Tầm mắt hắn rơi vào trên cái tay đang nắm lấy hắn của tôi, ngoài miệng tuy là câu nghi vấn nhưng cơ thể thì lại không có dấu hiệu muốn từ chối.

"Không thì..." Tôi liếm liếm hàm trên, nhẹ giọng đề nghị: "Em không về luôn cũng được."

Một ánh mắt sắc như dao của hắn bắn qua đây, trông nguy hiểm lạ thường, nhìn như kiểu chỉ cần tôi ăn nói lung tung thêm lần nữa là sẽ lấy gậy đánh đuổi tôi ra khỏi miếu thần vậy.

Tôi vội vàng cười nói: "Em đùa thôi."

Khoá cửa điện lại, cuối cùng, Ma Xuyên vẫn quyết định tự đưa tôi về lại viện nghiên cứu.

Buổi tối ở Bằng Cát vốn đã không có đèn đường gì rồi, giờ lại thêm cúp điện nên càng tối hơn nữa. May mà đèn pin siêu sáng của Ma Xuyên cũng giống như đèn pha cỡ nhỏ vậy, chiếu xuống đất một cái thôi là cả đoạn bậc thang đều sáng trưng, soi vậy thôi cũng đã sáng được tầm mấy trăm mét.

Dưới ánh đèn mạnh mẽ thế này thì tôi thật sự không nói nổi mấy câu như sợ tối được nữa, chỉ đành phải chuyển sang chủ đề khác.

""Cánh của thần" trước kia em hứa tặng anh ấy, anh không tò mò tại sao em tự nhiên lại nói không tặng nữa à?" Liếc mắt nhìn qua chuỗi hạt trước ngực hắn một cái, lại là cái chuỗi màu xanh ngọc kia. Hình như hắn rất thích nó, tôi đã thấy hắn đeo nó mấy lần rồi.

Nếu mà "Cánh của thần" vẫn còn ở đây thì lúc này chắc là nó đã đang được đeo trên người của Ma Xuyên rồi.

"Đó là đồ của cậu, cậu có quyền tặng bất kỳ ai, cũng có quyền không tặng." Ma Xuyên nhìn xuống dưới chân, không hề có phản ứng gì quá nhiều với chủ đề này.

Được thiên vị cũng không lo sợ gì, trước kia tôi còn thấy là hắn không thích tôi, hoặc là cũng không thích tôi lắm, vì vậy nên cũng không để tâm quá tới đồ mà tôi tặng. Bây giờ thì đúng là tôi đã biết rõ hắn để ý tới tôi nhiều lắm rồi, nhiều tới mức ngay cả thân phận Ngôn quan của mình mà hắn cũng có thể tạm thời quên đi. Vậy thứ duy nhất có thể giải thích được cho chuyện này đó là: Hắn không cho rằng "Cánh của thần" là do tôi cố ý thiết kế riêng vì hắn, chỉ tưởng nó là một món đồ chơi nhỏ mà tôi tiện tay tặng hắn thôi.

"Em không có muốn tặng người khác, em muốn tặng cho anh mà. Nó bị quản lý cũ của em tự bán đi rồi, bán cho con gái của một doanh nhân giàu có rồi. Vì chuyện này mà em và cô ta đã cãi nhau một trận to rồi tan rã trong không vui, cô ta còn lấy đi hết hơn phân nửa người trong phòng làm việc, còn bắt em phải ra một khoản tiền lớn để mua lại cổ phần nữa." Dừng lại một chút, tôi hơi ra vẻ tội nghiệp: "Bây giờ em không còn gì nữa rồi."

Không còn Royal Blue Sapphire, không còn Jedi Spinel, cũng không còn Cymophanite nữa, tủ đá quý của tôi bây giờ đã trống rỗng rồi, còn sạch sẽ hơn cả chén ăn cơm của Nhị Tiền nữa.

À, không đúng, vẫn còn lại cái viên Red Spinel 50 carat kia, cuối cùng tôi vẫn không nỡ bán nó đi.

Đèn pin lặng lẽ chiếu sáng con đường phía trước, Ma Xuyên dùng giọng điệu hơi có vẻ ghét bỏ nói: "Người Hạ các cậu, vậy mà ngay cả người của mình cũng gài bẫy sao?"

Cho dù hắn đã được văn hoá của người Hạ giáo dục trong nhiều năm rồi nhưng nói cho cùng thì đều chỉ là về mặt lý thuyết thôi chứ chưa từng ra xã hội thật. Sau khi trở thành Tần già thì gặp được đa phần đều là những thứ dốt nát do lạc hậu mà ra, chứ sự đê tiện và bạc bẽo trong nhân tính thật sự với thân phận này của hắn không thể tiếp xúc được, ở nơi này cũng không có.

"Còn chẳng phải thế thì sao, chuyên gia đâm sau lưng người của mình đó." Tôi tiếp tục ra vẻ đáng thương: "Em và cô ta đã quen nhau từ lúc ở nước ngoài, tình nghĩa suốt bao nhiêu năm mà em coi cô ta là bạn còn cô ta coi em là một thằng ngu."

Hắn như đang suy nghĩ gì đó, một lát sau mới nói: "Cậu vẫn còn trẻ, tiền vẫn có thể kiếm lại được."

"Nhưng "Cánh của Thần" đã mất rồi, không đòi lại được nữa. Cho dù có đòi lại được thì cũng đã không còn xứng với anh nữa rồi."

Đồ cho hắn thì phải là độc nhất vô nhị, không thể chia sẻ được cho bất cứ ai. Thứ đã bị người khác đeo qua thì dù cho có là tác phẩm yêu thích trong lòng tôi thì cũng không còn thích hợp với hắn nữa.

Ma Xuyên vẫn làm như không nghe, tiếp tục đắm chìm trong suy nghĩ của mình, dường như không nghe thấy tôi đang nói gì. Mãi tới khi tôi gọi tên hắn hai tiếng thì hắn mới sực tỉnh lại.

"Cậu vừa mới nói gì?"

Tôi cũng không bận tâm tới chuyện hắn thất thần, cười cười nói: "Em nói là dù sao thì cứ ghi sổ lại cho em đi, chỉ cần em còn sống thì kiểu gì cũng sẽ có tác phẩm mới thôi, sau này bù lại cho anh sau."

Hắn dừng bước lại, im lặng nhìn tôi cả buổi rồi cất tiếng nói: "Nếu như Sơ Văn mất tích thì tôi cũng sẽ làm như vậy, cậu không cần phải cảm thấy như là đang thiếu nợ gì tôi đâu."

Tôi sửng sốt: "Em..."

Hắn lướt mắt qua nhìn phần dưới bụng tôi một cái rồi rút cái tay đang dìu tôi lại, vẫn tiếp tục đi xuống dưới: "Chắc là cậu tự đi được rồi đó."

Con đường phía trước được đèn pin siêu sáng chiếu tới sáng bừng, thế nhưng nơi chiếu không tới thì lại càng ngày càng tối. Trước khi bị bóng tối nuốt chửng, tôi đi vội lên vài bước bắt kịp Ma Xuyên, sốt ruột giải thích: "Em không phải có ý đó, em nghĩ kĩ rồi, sẽ không bao giờ lùi bước và mờ mịt nữa, anh không tin em sao?"

Ma Xuyên không đáp lại, thế nhưng sự trầm mặc của hắn đã nói rõ mọi thứ: Hắn không tin tôi.

Sau đó thì cho dù tôi có nói gì với hắn thì hắn cũng chỉ nghe mà không đáp, cứ như kiểu đã chặn tiếng của tôi rồi vậy.

Đợi đến khi tới ngoài cửa viện nghiên cứu thì hắn mới lên tiếng lần nữa: "Tới rồi, cậu vào đi."

Hắn quay người muốn đi, tôi chần chừ một lúc nhưng cuối cùng vẫn đi lên kéo tay của hắn lại. Lần này không phải cách một lớp tay áo mà là nắm thẳng lấy cái tay trống kia của hắn.

"Em biết, chỉ một lúc đã muốn anh tin em là rất khó. Nhưng không sao cả, ngày tháng vẫn còn dài, em sẽ chứng minh cho anh thấy."

Ngón tay cái của tôi vuốt ve mu bàn tay dưới lòng bàn tay mình, tuy trên mặt Ma Xuyên không có biểu cảm gì như mỗi một khớp xương ngón tay trên tay dường như đều đang căng chặt cứng đờ. Hắn tựa như một con động vật hoang dã sau một lần rời vào cạm bẫy của thợ săn rồi thì không còn cách nào có thể dễ dàng tin tưởng vào loài người được nữa.

"Ai đó?" Đột nhiên, trên lầu vang lên tiếng mở cửa, Nghiêm Sơ Văn bị độ chói của cái đèn pin siêu sáng kia chiếu tới đi ra đây.

Ma Xuyên nhân cơ hội này rút tay của mình về, thậm chí chào cũng quên mất chào Nghiêm Sơ Văn một tiếng, bóng lưng hắn hơi có vẻ hoảng hốt đi vội quay về lại miếu thần.

"Không có gì, là tớ về rồi đây." Tôi giơ tay lên ra hiệu cho Nghiêm Sơ Văn trên lầu hai.

Thu tầm mắt lại, tôi đẩy cửa đi vào.

Giống như những gì đã nói với Ma Xuyên, ngày tháng vẫn còn dài, tôi cũng không hề nghĩ tới chuyện chỉ đơn giản như vậy thôi đã cắm được cho Sơn quân cặp sừng rồi. Đây chỉ mới là ngày đầu tiên thôi mà, tiếp tục không ngừng cố gắng thôi.

2

Mấy ngày sau đó, ngày nào tôi cũng tới miếu thần tìm chút chuyện để làm, hỏi chút bí quyết trồng hoa lan, hoặc là hỏi bừa một câu trong một cuốn kinh Phật nào đó có nghĩa là gì. Thậm chí, tôi còn hỏi tới sở thích của hai đứa nhóc Lê Ương và Hạ Nam Diên nữa.

Tôi nghĩ, sau này kiểu gì thì mình cũng phải yêu đương với Ma Xuyên, vậy thì hai đứa nhỏ này làm tròn lên cũng coi như là con với cháu tôi rồi, quan tâm nhiều một chút cũng là chuyện nên làm thôi. Sắp tới kì nghỉ hè rồi, nếu như tôi có thể nhanh chóng thu hoạch được sự đồng ý của tụi nó thì nói không chừng tụi nó cũng có thể thay tôi nói mấy câu tốt đẹp trước mặt của Ma Xuyên.

"Lê Ương và Kháp Cốt?" Ma Xuyên dừng bút lại, ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn tôi một cái: "Cậu hỏi cái này làm gì?"

"Tò mò."

Ngày nào tôi cũng đến, tuy hắn chẳng hề bày ra vẻ mặt tốt đẹp gì nhưng cũng chưa từng đuổi tôi đi. Vì thế tôi đã suy đoán ra được là, mặc dù ngoài miệng không nói nhưng trong đáy lòng hắn vẫn nguyện ý cho tôi cơ hội, để tôi chứng minh bản thân mình.

"Lê Ương ngoan ngoãn, bây giờ đang là độ tuổi ham chơi nhất, những gì mà mấy đứa bé trai thích thì nó cũng sẽ thích. Kháp Cốt..." Ma Xuyên dừng lại một cách kì lạ: "Tốt nhất là cậu đừng nên xuất hiện trước mặt nó."

1

Tôi nhướn mày: "Tại sao?"

Ma Xuyên hạ bút mạnh mẽ, ngòi bút trôi chảy: "Nó ghét người Hạ, nhất là cái kiểu... cậu ấm Hải Thành lăng nhăng như cậu."

1

Sáu chữ kia không biết có phải là ảo giác hay không mà cứ cảm thấy là mỗi một chữ được thốt ra vô cùng lạnh lùng.

Tôi đã sớm có ý định muốn chứng minh trong sạch cho bản thân mình rồi, vì vậy thừa dịp này vừa hay nói luôn với Ma Xuyên: "Không phải chứ, cái này của anh hoàn toàn là phiến diện đấy. Em cùng lắm thì cũng chỉ là cậu ấm Hải Thành thôi, làm gì mà tới mức "lăng nhăng"? Chẳng lẽ người tộc Tằng Lộc các anh từng quen trên hai người yêu thì đều là cậu ấm Thố Nham Tung lăng nhăng hết hả? Với lại..." Người mà được gọi là cậu ấm lăng nhăng sắp ba mươi tuổi rồi mà tới bây giờ vẫn còn trinh, nói vậy mà nghe được hả?

1

"Hửm?" Ma Xuyên không nghe thấy đoạn sau, khẽ nâng mắt lên.

"... Không có gì." Mặt tôi hơi nóng, cuối cùng vẫn không nói ra được mấy lời mất mặt như thế. Tôi nhìn qua một bên: "Dù sao thì em cũng không hề lăng nhăng chút nào."

Trong điện yên tĩnh trong chốc lát, gió nhẹ lướt qua, từng sợi hương mực quẩn quanh bên chóp mũi. Tôi hít sâu một hơi, cảm xúc có thể nói là bình thản và vui vẻ hiếm khi trong suốt mấy tháng nay.

Cứ ở bên hắn như vậy mãi, hình như cũng không tệ...

Tôi vừa mới nghĩ thế thì ngoài điện đã vang lên giọng hét thô kệch của Niết Bằng: "Tần già!"

Bút của Ma Xuyên run lên một cái, quẹt ra một vết mực dài trên trang giấy tuyên. Gác bút lên, hắn cầm tờ kinh văn sắp viết xong kia lên nhìn chằm chằm một lúc rồi sau đó mặt không chút biểu cảm vò nát từng chút một trong lòng bàn tay.

1

"Có chuyện gì?" Vứt đống giấy vụn đi, trên mặt hắn vẫn treo lên một nụ cười ôn hoà.

Niết Bằng thắng gấp bước chân lại: "Ô, cậu em cũng ở đây à." Hắn chào tôi một tiếng rồi hơi khom người với nói với Ma Xuyên: "Trưởng thôn Tả Xương đang đợi ngài ở bên ngoài, muốn nhờ ngài đi xem thử nho bên chỗ của họ."

"Đợi một chút, tôi đi thay đồ đã." Ma Xuyên đứng dậy đi vào phòng.

"Nho?" Tôi thấy Ma Xuyên đứng dậy thì cũng đứng dậy theo.

"Nho để ủ rượu nho ấy." Niết Bằng nói.

Trước kia đã từng nghe Nghiêm Sơ Văn nói, một trong những loại cây công nghiệp của Thố Nham Tung hình như là có nho.

"Tần già còn phải chúc phúc cho nho nữa hả?" Cũng không thể trách được phản ứng đầu tiên của tôi vậy mà lại là cái này, thật sự là do chuyện Ma Xuyên thường làm nhất chính là chúc phúc cho vạn vật của Thố Nham Tung mà.

"Không phải." Niết Bằng bật cười: "Là hướng dẫn kĩ thuật, mấy thứ như chống nạn sâu bệnh, tưới tiêu khoa học, cắt chiết cành nhánh. Tần già rất chuyên nghiệp, ngay cả tổ trưởng của tổ bảo vệ cây công nghiệp ở Thố Nham Tung chỗ chúng tôi cũng phải giơ ngón cái đó."

Hoá ra là hướng dẫn kĩ thuật, chẳng trách hồi lúc học đại học hắn phải chọn môn tự chọn là "Kinh nghiệm làm giàu từ thực vật", thì ra là muốn học để dùng đây mà.

Tôi chỉ chỉ mình: "Tôi có thể đi cùng không?"

Niết Bằng chẳng thèm nghĩ ngợi gì mà đồng ý ngay: "Được chứ, cái này có gì đâu mà không được."

Hắn khoác vai tôi dẫn tôi ra ngoài làm quen với trưởng thôn Tả Xương - Lôi Lãng, còn dặn đối phương lái xe chậm một chút, bảo tôi chính là cái người Hạ bị mất tích trong núi kia, xương sườn bị gãy vẫn còn chưa khoẻ hẳn đâu.

Lôi Lãng nhiệt tình bắt lấy tay tôi: "Hạnh ngộ, hạnh ngộ, đã từng nghe tới đại danh của cậu."

"Chào anh chào anh." Tôi cười ngượng ngùng.

Chuyện tốt không ai biết mà chuyện xấu đã truyền đi ngàn dặm, chẳng lẽ toàn bộ cái Thố Nham Tung này đều biết tới tôi rồi đó hả?

Không bao lâu sau Ma Xuyên đã đi ra đây, bộ đồ ngôn quan kia của hắn quá long trọng với quá nặng nề nên hắn thay luôn thành một bộ đồ của người Hạ. Áo len màu đen cổ thấp, quần màu xám phối với giày boot cổ thấp, vừa tiện nhẹ mà vừa không sợ bẩn.

1

Tả Xương cách Bằng Cát khoảng chừng hơn hai mươi cây số, cũng không tính là xa. Thế nhưng đường núi quanh co gập ghềnh, Lôi Lãng lại lái rất chậm nên mất tận một tiếng đồng hồ mới tới nơi. Cả quãng đường sau tôi hầu như đều ngủ mê man, tới nơi rồi Ma Xuyên lay tôi dậy mà đầu óc tôi vẫn còn đang mờ mịt, mơ mơ màng màng bước xuống đất. Còn chưa kịp thấy rõ khung cảnh trước mắt thì đã bị một cái gì đó đập mạnh qua, lưng tôi đập thẳng lên thân xe, bả vai đau nhói.

"Anh, sao anh cũng tới đây rồi?" Côn Hoành Đồ siết chặt nắm đấm, cười tới lộ hết hàm răng ra.

Tôi xoa xoa bả vai, cảm thấy xương sườn của mình cũng đau điếng theo: "Thằng nhóc cậu... có phải là quên mất tôi vẫn còn là một người bệnh không vậy?"

Hình như cậu ta quên thật, mặt biến sắc, vội vàng xoa vai giúp tôi: "Xin lỗi anh nha, em quên thật, anh không sao chứ?"

"Không sao..." Tôi đẩy tay cậu ta ra, còn đang định hỏi sao cậu ta lại ở đây thì sau lưng đã vang lên tiếng gõ vào của thuỷ tinh.

Tôi quay ra sau nhìn thử, Ma Xuyên đang ngồi trong xe lạnh lùng chỉ chỉ về phía tay nắm cửa, im lặng làm ra khẩu hình hai chữ.

"Tránh ra."

Tôi tránh sang bên cạnh theo bản năng, nhìn về bên còn lại của chiếc xe, thì ra là bị tường chắn mất rồi.

Cửa xe bị mở ra thật mạnh, Ma Xuyên bước đôi chân dài xuống, lúc đóng cửa xe lại hình như tôi còn thấy cả cái thân xe lắc lư theo luôn.

Ngay cả một cái liếc mắt hắn cũng không thèm nhìn tôi, lướt qua tôi và Côn Hoành Đồ. Hắn nói vài câu hàn huyên khách sáo với đám người tới đón, sau đó thì cùng đi vào trong vườn nho.

4

"Có phải tâm trạng của Tần già hôm nay không được tốt không?" Côn Hoành Đồ nhìn theo bóng lưng của Ma Xuyên lo lắng hỏi.

+

Tôi bực bội đẩy cậu ta ra: "Cậu tránh xa tôi ra một chút!"