Mị Luyến - Hành Trình Từ Bảo Mẫu đến Chồng Ngoan

Chương 32: Đóng vai kẻ bội tình (*) (32)




[Có một chút nhầm lẫn về thứ tự Chương. Vậy nên mình đã điều chỉnh lại C31 và C32 rồi, sẽ là đôi dòng tâm sự của Mark. Cảm ơn các bạn vì đã ủng hộ nha]

______

Ngày xảy ra tai nạn giao thông, cũng là khi em nhận ra tôi trong bực tức, bất cần.

Có như vậy, tôi mới biết em còn yêu mình, nhiều lắm. Ôm lấy thân ảnh nhỏ bé đang lên cơn giận dỗi kia, thực có chút buồn cười.

Chúng tôi có lẽ đã trở về với những ngày tháng vui vẻ trước đây nếu như không xuất hiện cô gái có tên JD ấy.

Không, nói đúng ra thì tôi đã biết cô gái này từ rất lâu rồi. Lúc San Ni còn bé, Alice lại bị bệnh tâm thần, tôi đã chịu trách nhiệm chu cấp cho JD. Bởi vì trước kia tiền ăn học ở Mỹ của mình đều là do chị gái chi trả. Bây giờ, Alice thành ra như vậy, tôi nghĩ mình nên giúp cô ấy thay mặt một thời gian. Mục đích ban đầu cũng chỉ vì thiếu gia, tôi muốn chuộc lại một phần nào sai lầm của cậu ấy.

Ngày về nước, JD mới biết được tin chị mình đã chết. Cô gái trở nên mất kiểm soát và có ý định muốn tự tử hơn một lần. Tôi đã cho người can ngăn nhưng chẳng có tác dụng gì cả. Mãi đến khi tôi ra mặt khuyên nhủ, cô ấy mới có chút lung lay.

JD mến tôi, và có lẽ đã thích.

Sau đó bỗng dưng Hàn Long xã đoàn lại rơi vào tay Hạo Ân gần một nửa. Thật chẳng hiểu vì sao? Do nó được tín nhiệm? Không thể nào!

Hạo Ân lại gửi yêu cầu cho tôi, lần này nó muốn tôi sắp xếp để vận chuyển morphine dưới dạng huyết thanh qua cửa khẩu một cách trót lọt. Tôi cảm thấy thật nực cười, liền hỏi: "Tư cách ở đâu ra?"

Đúng là quỷ quyệt, nếu không chắc chắn, nó sẽ chẳng mở lời. Thế rồi vài tệp hình ảnh được gửi cho tôi, là ảnh của San Ni... trên giường.

- Mẹ kiếp! - Tôi hét lớn qua điện thoại - Lâm Hạo Ân, mày khốn nạn quá rồi!

- Ha ha, hoặc là sắp xếp để trót lọt phi vụ lần này hoặc là chúng sẽ được công bố với truyền thông!

- Nhưng làm sao mày có được nó, San Ni đang ở đây cơ mà?

- Đó là đêm đầu tiên của chị ấy! Ha ha - Hạo Ân cười sảng khoái bên đầu dây - Vốn dĩ chỉ định làm kỉ niệm, nào ngờ cũng có dịp dùng đến rồi nha.

- Mày chỉ muốn trót lọt thôi phải không?

- Ấy ấy, sao đơn giản thế được? - Nó suýt xoa - Và tôi cũng muốn chị ấy trở lại bên mình.

- Về đó để bị dày vò sao?

- Thế... chuyện nào nghiêm trọng hơn? - Hạo Ân nhỏ giọng - Chắc ông đã có đáp án rồi, nhỉ?

Sau đó, để khiến em mất lòng tin, tôi đã dẫn JD về nhà. Vẻ mặt vô cảm kia không ngừng nhìn sang, khiến tôi đau lòng tột độ. Ngay lúc đó, tôi đã muốn giải thích rằng: "Anh chỉ đang nói dối thôi." Nhưng, vẫn là không thể.

Lần này đành phải tổn thương San Ni. Để cho em đau lòng, thực ra rất đơn giản. Bởi vì cô gái của tôi, cứ mãi ngây thơ, dại khờ.

Em bỏ đi trong sự đau đớn. Có lẽ tôi không nên đưa em về đây trong buổi tối đầy sương lạnh kia.

Vài ngày sau, Hạo Ân gọi tôi đến nhà để lấy xấp ảnh. Nhìn thấy những dấu hôn trên người em, tôi không khỏi xót xa, căm thù. Thật sự là muốn một phát giết chết đứa cháu khốn nạn này, muốn một lần kéo em cùng cao chạy xa bay.

Tôi đã giúp em tránh được những tổn thương từ bên ngoài, nhưng còn những vết xước trong lòng kia, làm sao em có thể nguôi ngoai được nhỉ?

Sau đó tôi lại hay tin San Ni bị sảy thai. Bản thân vì mất kiểm soát nên đã gặng hỏi Hạo Ân những câu không đuôi cũng chẳng đầu. Nhưng cuối cùng cũng chỉ nhận được câu trả lời không thể nào máu lạnh hơn từ nó:

- Bạn gái mới của tôi là thủ phạm, có lẽ vì muốn giải quyết mọi chuyện theo cách đơn giản hơn!

Cầm thú, đứa nhỏ là con của nó, vậy mà trả lời cứ như là nước lã người dưng, vô tình đến thế là cùng.

Nhưng ở một góc độ nào đó thì đúng là như vậy, ràng buộc giữa em và Hạo Ân, chẳng phải đã biến mất rồi?

Vốn dĩ đã định sẽ nhanh chóng kết thúc chuyện này, nào ngờ đâu, JD đã sớm trở thành tay trong của Hạo Ân tự lúc nào chẳng biết. Chả trách, xã đoàn dạo này cứ rối loạn lung tung.

Thật không may cho cô ấy đã để tôi biết được. Hay lắm, tôi sẽ chơi với cô đến cùng.

Khiến cho cô gái gian xảo ấy yêu mình, là một chuyện vô cùng đơn giản. Nhưng còn việc để cô ấy hoàn toàn bán đứng Hạo Ân, tôi vẫn chưa làm được.

JD sa vào lưới tình của tôi. Cô ấy thỏ thẻ bên tai tôi biết bao là mật ngọt. Những lúc như thế tôi lại nghĩ, phải chi người bên cạnh là em thì tốt rồi.

Chẳng qua cũng chỉ là mơ ước mà thôi.

Vào một ngày đẹp trời, số hàng đã được sắp xếp đâu vào đó thì tôi chợt nhận được tin nhắn từ một số rất lạ. Trong đấy bảo rằng không được chuyển hàng đi.

Tin được không nhỉ? Linh tính mách bảo rằng, hãy thử tin tưởng đi. Và sau khi kiểm tra lại, nó đã được độn ma túy tự lúc nào.

Tôi dành ra cả buổi tối để đọc và suy nghĩ về đoạn tin nhắn kia. Là ai nhỉ? JD? Không đâu, tuy cô ấy chẳng còn tiếp tay để Hạo Ân hãm hại tôi nữa nhưng để nói ra kế hoạch của nó thì không thể nào. Hạo Ân cơ bản đã nắm được tẩy của JD, là thứ có thể hủy hoại thanh danh của cả một đời người.

Nghĩ rồi tôi lại mỉm cười, chung quy lại thì chỉ còn một người duy nhất, là em.

Em vẫn ngây thơ và thánh thiện như vậy. Cho dù trong tâm trí đã ít nhiều tồn tại ý nghĩ bị tôi phản bội thì sao? Em vẫn không hề hận tôi, dù chỉ là một chút.

Cứ như thế, em giúp tôi hết lần này đến lần khác. Nhưng tôi chẳng đành lòng nhìn nguy hiểm đang đến gần em, vậy nên trước khi mọi chuyện không thể vãn hồi, tôi đã đánh liều hẹn em đến Black Ynez bar vào buổi tối ngày hôm đó.

Chuyện gì đến cũng đã đến, tôi lại được là chính mình, khi ở bên cạnh em. Chưa bao giờ trái tim tôi ngừng yêu em cả. Tuy rằng loại quan hệ này không được chính thống với em, nhưng hãy cho tôi một lần được phạm lỗi, vì tôi, yêu em rất nhiều.

Sau đó JD nói rằng đã thu được tài liệu về những vụ làm ăn phi pháp của Hạo Ân, cô ấy còn hồ hởi kể về kế hoạch của mình và định rằng khi đã giải quyết được nó, cô ấy sẽ thảnh thơi yêu tôi và sống bên cạnh tôi suốt những tháng ngày còn lại.

Nếu như tôi là một gã đàn ông bình thường, chắc chắn đã vì câu nói này mà xiêu lòng, đổ gục. Nhưng xin lỗi, tim tôi chẳng thể dung nạp một lúc những hai người được đâu.

Tôi sẽ lấy lại số tài liệu ấy để bàn điều kiện giúp San Ni được li hôn. Nhưng nào ngờ cuối cùng mọi chuyện lại thành ra như vậy.

Cô gái nhỏ của tôi, em đã nhoài người ra đỡ giúp tôi một phát súng. Thời khắc đó, trái tim tôi như muốn nổ tung, cô ngốc này, em đang làm gì vậy hả?

Máu đỏ không ngừng tuôn ra từ lưng em, nếu có thể, xin ông trời hãy để tôi gánh chịu nỗi đau này. Em mà có chuyện gì, làm sao tôi sống nổi?

Chút sức lực cuối cùng, em dành để cằn nhằn tôi, em hỏi vì sao hôm nay tôi lại liên tục lớn tiếng với em như vậy? Cô ngốc, anh không muốn dọa em đâu, thật đấy! Tôi không ngừng ôm và hôn em, rồi an ủi, em sẽ ổn thôi mà.

Sau đó thì em được dịp làm nũng, cứ ngủ mãi không chịu dậy, để mặc cho tôi mòn mỏi mong chờ. Ngay cả khi bác sĩ bảo rằng em có thai, cũng không buồn phản ứng?

Đứa nhỏ là con tôi? Tôi như người đi trên không trung suốt mấy ngày liền. Tốt rồi, cuối cùng, kết quả tình yêu giữa tôi và em, cũng đã xuất hiện.

Hạo Ân có đến thăm em, bày tỏ ý định muốn ăn năn hối lỗi. Ba phát súng tôi bắn trong cơn giận dữ kia đã phế đi một bên chân của nó, như vậy tôi cũng không muốn nó trả lại thêm thứ gì nữa đâu, đủ rồi!

Sau đó, Hạo Ân đầu thú. Sự thật nực cười nhất là, JD đã về nước từ lâu, và chính cô ấy là kẻ tiếp tay cho Hạo Ân giết chết chị mình.

Vì khi ở Mỹ, JD từng tham gia đánh bạc tại Casino và không may thua trong thê thảm. Hạo Ân liền xem đây là một "món đầu tư", nên đã vung tiền ra giúp JD xoá nợ.

Từ đó về sau, JD cam tâm tình nguyện làm nô lệ bên cạnh Hạo Ân. Vừa không phải hoàn trả số tiền thua bạc, vừa được chơi hàng cấm thoải mái khi cần.

Điều mà JD nói rằng chưa từng lừa gạt tôi đó là: Cô ấy đã đem lòng yêu tôi, chuyện này là thật. Tôi chỉ biết mỉm cười, rồi nói lời cảm ơn.

Vậy mà lúc đầu tôi cứ nghĩ vì bị sốc trước cái chết của chị mình nên cô ấy mới đâm ra bất ổn. Nào ngờ đâu, tất cả chỉ là một vở kịch không mấy đặc sắc. JD cũng chỉ là một công cụ để hoàn thành nhiệm vụ chia cắt San Ni ra khỏi vòng tay tôi mà thôi, phụ nữ đúng thật là khó đoán, nội tâm của họ luôn phức tạp, cầu kỳ.

Sau đó thì em tỉnh dậy, một giấc ngủ thật dài phải không? Tất cả đã xảy ra chẳng qua chỉ là một giấc mơ thôi nhỉ? Có anh ở đây rồi, anh và đứa nhỏ sẽ lại bảo vệ em, không để cho em phải chịu thêm bất cứ một sự tổn thương nào nữa.