Mị Luyến - Hành Trình Từ Bảo Mẫu đến Chồng Ngoan

Chương 17: Mark của ngọt ngào (17)




Khi tôi tỉnh dậy đã là sáng ngày hôm sau. Người bên cạnh cũng không còn nữa.

Anh ta đi đâu rồi?

Điện thoại của tôi chợt rung lên. Sao có thể được? Tôi đã chặn tất cả cuộc gọi đến rồi mà. Chỉ để lại mỗi dãy số kia.

Trời ơi, lẽ nào...

Tôi đánh liều cầm điện thoại lên xem. Trên màn hình đang hiển thị rõ ràng dòng chữ: Cuộc gọi đến - Mark.

Thế là bắt máy, giọng tôi run run:

- A... alo.

- Chủ nhân số điện thoại này là chồng cô đúng chứ? - Không phải Mark, nhưng là ai?

- Ơ, có... có việc gì?

- Chồng cô bị tai nạn, phiền cô hãy đến bệnh viện thành phố ngay. - Giọng nói gấp gáp, tôi suýt nữa đã không kịp lĩnh hội rồi.

Mark, bị tai nạn sao?

Đây là lần đầu tiên tôi dám ngồi taxi đi ra đường lớn. Tình thế ép buộc khiến cho tôi không kịp nghĩ điều gì là nên làm trong một khoảng thời gian.

Mark Jr. Người ta nói anh đang ở phòng 701, đúng thật là anh đã vào đây.

Kia rồi, anh đang ngồi quay lưng ra phía cửa. Bác sĩ đang nói chuyện với anh về việc gì đó. Có lẽ, tai nạn không nghiêm trọng lắm. Tim tôi như muốn nhảy ra ngoài, cứ đập liên hồi không thôi. Tôi đã gặp lại anh và sắp được chạm vào anh rồi.

Tôi đứng dựa lưng vào tường, cố gắng giữ cho mình thật là bình tĩnh. Để có thể mỉm cười khi nhìn thấy anh.

"Cạch" - Cánh cửa mở ra, tôi hồi hộp nhìn lên. Mà người vừa mở cửa kia cũng kịp đưa tầm mắt sang tôi, trừng to bất ngờ.

Mặt nạ? Sao lại là anh ta?

Tôi liền lấy điện thoại ra, nhằm dãy số lúc nãy mà ấn phím gọi. Không lẽ tôi đã có nhầm lẫn gì sao?

Người đứng đối diện với tôi kia bắt đầu luồn tay vào túi áo, lấy ra chiếc điện thoại đang rung lên từng hồi. Dãy chữ số hiện lên đã làm tôi phát hoảng: Cuộc gọi đến - Vợ yêu.

Tôi mất đi bình tĩnh, vô thức buông chiếc điện thoại đang đặt ở tai mình ra. Nó thuận đà rơi xuống, người nào đó kịp thời bắt lấy, trước khi nó chạm trúng sàn. Chuyện gì đang xảy ra vậy?

- Anh... anh là Mark? - Tôi lắp bắp, không nói nên lời.

- Ừ. - Tôi thấy tay anh đang run rẩy, dường như là muốn chạm vào tôi.

- Vì sao, mấy hôm nay lại mang em ra đùa giỡn? - Tôi bật khóc - Anh có biết em đã nhớ anh nhiều như thế nào không?

- Xin lỗi, là lỗi của anh...

Rồi Mark muốn dang tay ra ôm tôi. Nhưng là, anh tiến một bước, tôi lại lùi một bước.

Cuối cùng tôi trốn tránh vòng tay ấy bằng cách vùng chạy đi.

Vì sao vậy? Vì sao anh lại trêu đùa với nỗi nhớ của tôi? Anh có biết nó đã da diết và dai dẳng như thế nào không hả?

Tôi bật khóc, nước mắt đã làm cho tầm nhìn phía trước bị nhòe đi. Và rồi...

"Kít..." - Bàn tay nào đó đã kịp kéo tôi lại, trước khi tôi nằm sõng soài dưới mặt đường vì chiếc xe kia.

- Em quậy đủ chưa? - Anh ôm chặt tôi từ phía sau, giọng nói có chút run rẩy - Định giết anh theo cách này à?

- Nếu em chết thì anh sẽ thoải mái hơn. Sẽ không phải cực khổ hóa trang thế này nữa. - Tôi cắn môi, thật chẳng có cách nào để ngăn cho dòng nước mắt không phải tuôn trào nơi đáy mắt.

-...

- Em đã không còn xứng đáng với anh nữa rồi.

- Đừng nói bậy. - Mark bỗng cọ cọ chiếc mũi vào cổ tôi, mát lạnh - Có trách thì trách anh đã tự đề cao mình, thầm thương trộm nhớ một vị tiểu thư...

- Mark, còn yêu em chứ? - Hơi thở từ cánh mũi của anh phả vào cổ rồi đến mang tai, làm cho ý thức của tôi trở nên mơ hồ.

- Về nhà thôi. Khiến cho em phải lo lắng rồi.

- Anh chưa trả lời câu hỏi của em... - Tôi cắn cắn môi, thái độ là vô cùng uất ức.

- Khi về nhà, em sẽ rõ. - Mark luyến tiếc thả lỏng vòng tay, sau đó lại nắm chặt lấy tay tôi, chúng tôi cùng nhau về nhà.

Mọi chuyện cứ như là một giấc mơ vậy. Tôi đã ở gần bên anh, rất gần nhưng không hề hay biết.

*

- Tay anh bị thương rồi, có nghiêm trọng không? - Tôi săm soi dải băng garo trên cánh tay kia, lo lắng hỏi.

- Lúc nãy anh vẫn tự tay lái xe chở em về cơ mà. - Mark mỉm cười - Chỉ là trầy xước một chút.

-... - Tôi nghi hoặc nhìn anh. Có thật chỉ là như vậy?

- Không gạt em làm gì? - Anh vuốt tóc tôi - Vì lúc nãy anh đeo mặt nạ, ông bác sĩ không nhìn thấy đôi mắt nên nghĩ anh đã bất tỉnh rồi.

Cánh môi anh chợt cong lên ý cười. Chung quy vẫn là ấm áp như thế. Vì sao, mấy ngày trước tôi lại chẳng nhận ra?

- Mark, em rất nhớ anh... - Tôi vùi cánh mũi của mình vào mái tóc anh, tham lam hít hà loại mùi hương quen thuộc nào đó.

- Ừ, nếu em mệt rồi thì cứ về với anh. - Mark săm soi bàn tay nhỏ xíu của tôi, rồi nhẹ nhàng hôn lấy - Chỉ cần một ngày anh còn hơi thở, ngày đó sẽ mãi chờ em.

- Anh, vì sao lại biết em sống không vui vẻ? - Tôi giật mình hỏi lại.

- Ha ha, em đừng nghĩ anh chỉ đơn giản nói yêu em thôi đấy! - Mark ngước mặt lên nhìn tôi, cứ như tường tận mọi ngóc ngách trong tâm can tôi vậy.

Rốt cuộc, chuyện của tôi trong thời gian qua, anh đã biết những gì?

- Vì sao anh lại lưu số của em là Vợ yêu?

- Dù sao cũng chỉ có mỗi mình anh dùng đến, tự an ủi bản thân mình một chút cũng hay. - Mark nhắm mắt, tận hưởng cảm giác mát xa nhẹ nhàng đến từ bàn tay tôi.

- Yêu em như vậy, tại sao lại chấp nhận để em đến với Hạo Ân? - Tôi tức giận, anh tự dằn vặt bản thân để làm gì?

- Vì lúc đó tình thế ép buộc. Và anh đã nghĩ, có lẽ em đến với cậu ấy sẽ có kết quả tốt hơn. - Giọng Mark nhả ra đều đều như một bài văn tự sự - Do anh, đã già rồi.

- Đồ ngốc, em thực sự đã không vui, không hạnh phúc một chút nào!

- Anh biết. Vì vậy bản thân vẫn luôn tìm cách để kéo em lại bên mình. - Giọng anh mơ màng như người vừa ngấm thuốc ngủ. - Tiểu thư của anh, không thể nào sống trong đau khổ được.

- Đáng ghét!

-...

- Em yêu anh, trước giờ vẫn vậy!

-...

- Anh có yêu em không?

-...

- Huh?

-...

- Ngủ rồi à? - Tôi nhìn qua kẽ hở của chiếc mặt nạ nào đó thì thấy đôi mắt kia đã nhắm nghiền.

Vô duyên thật nhỉ? Đang lúc tôi có thật nhiều cảm xúc, vậy mà...

Tôi còn muốn hỏi vì sao anh lại mang mặt nạ, ngay cả khi đã nhận ra nhau. Chắc có lẽ, anh mang nó không phải vì để che giấu thân phận với tôi nữa rồi.

Bây giờ, anh đang nằm trên ghế, ngay bên cạnh tôi. Thực sự rất tò mò nha. Tôi có nên gỡ bỏ nó một lần?

Cuối cùng vẫn là không thể. Tôi không nên tự ý làm điều đó khi chưa có sự đồng ý của anh. Mark, chính là người tôi tôn trọng nhất. Vì tôi, yêu anh mà.

Anh có nỗi khổ, thì đó chính là nỗi khổ. Đến khi nguôi ngoai, anh sẽ kể với tôi, đúng chứ?

Kể từ giây phút này đây, anh sẽ không còn cô đơn nữa. Tôi sẽ ở bên anh, bất chấp những quy củ ngặt nghèo của xã hội. Nhưng, tôi của hiện tại đang mang trong mình đứa con của Hạo Ân. Liệu anh có đủ bao dung để chấp nhận tất cả? Tôi thực sự muốn tìm câu trả lời quá, nhưng có lẽ nên để sau đi. Bây giờ, tôi muốn ôm anh ngủ một chút, ngay trên chiếc sô pha màu đỏ rượu này.

Tôi gục đầu lên ngực anh, tham lam tận hưởng hơi ấm từ người anh tỏa ra ấy mà không khỏi vui mừng, hóa ra tôi yêu anh nhiều như vậy.

Thấy động, Mark cựa mình, để cho tôi nằm gọn trong lòng anh. Hai tay vô thức dang ra, rồi ôm lấy, anh đang muốn giữ chặt tôi lại đây mà.

Mark của tôi, đã một mình gặm nhấm nỗi nhớ và khổ đau từ rất lâu rồi, tôi thật không nỡ nhìn thấy trái tim ấy vỡ tan thêm một lần nào nữa.