Mị Là Nữ Phụ H Văn, Không Phải Nữ Chính Ngôn Tình

Chương 9: Văn tự cổ đại - Ác ma chân chính (4)




Đập vào mắt Diệp Khiết Băng là một gương mặt vô cùng kinh khủng, có thể nói là hoàn toàn vượt qua khỏi nhận thức của con người. Một bên con ngươi lồi hẳn ra ngoài, trông như mắt của kẻ sắp chết đang trợn trừng vậy, vô cùng kinh dị. Bên mắt còn lại thì sưng to, bầm tím không còn nhìn được ra hình nữa. Khuôn mặt loang lổ, chằng chịt những vết sẹo lồi lõm, thậm chí còn có vết thương không thể khép miệng lại, da thịt xung quanh đã dần thối rữa. Cô nhìn ra được những vết thương kia là do sắt nung nóng gây ra.

Với gương mặt này thì đảm bảo ai nhìn cũng bị hắn dọa mất nửa cái mạng, Diệp Khiết Băng nhướng mày nghĩ ngợi. Có lẽ là cô đã chuẩn bị tâm lí từ khi ngửi thấy mùi trong mật thất, cũng có thể do đã bị dọa sợ đến choáng váng, biểu hiện của Diệp Khiết Băng lúc này quá mức quái dị khiến cho kẻ kia cũng không khỏi sửng sốt.

Một thoáng im lặng ngắn ngủi qua đi, kẻ kia nhìn Diệp Khiết Băng bằng ánh mắt như đứa trẻ lần đầu nhìn thấy đồ chơi. Mặc dù tròng mắt trái của hắn trông chẳng khác nào kẻ sắp chết, song cảm xúc của hắn quá mức rõ ràng khiến cô không khỏi bối rối. Chẳng lẽ bị giam ở nơi này quá lâu nên thần kinh người này không ổn định? Mà khoan, vừa rồi cô không ngửi được mùi của người sống nhưng trong nháy mắt hắn cất tiếng thì cô lại khẳng định chắc chắn rằng hắn không phải yêu ma quỷ quái gì, là một người sống!? Che giấu hơi thở cô có nghe qua, nhưng còn che giấu mùi hương, còn đạt tới mức xuất quỷ nhập thần như vậy thì đúng là lần đầu mới thấy.

Trong lòng âm thầm tán thưởng ca ngợi kẻ trước mắt, cả người cô lại tiếp tục rơi vào trạng thái “lười“. Không phải cô không sợ, chỉ có điều với tình hình trước mắt thì cảm xúc đều chỉ là dư thừa, quan trọng là phải bình tĩnh. Nếu thực sự không sống được thì cũng phải chết rõ ràng.

“Bé con, làm sao ngươi vào được đây?” - Nâng tay vuốt cằm, đầu hắn hơi nghiêng khiến con ngươi cũng chuyển động theo làm Diệp Khiết Băng có cảm giác trước mặt cô là một hình nộm chứ không phải người.

“Không phải ngươi muốn ta vào sao?” - Đối phương có vẻ hăng hái bừng bừng, tựa như lâu ngày không gặp người nên rất phấn khởi muốn trút bầu tâm sự. Chỉ là cô đang lười, hơn nữa cô chưa ăn tối vì thế cô thực sự không đủ sức chơi trò đấu trí với hắn.

“Hở? Không phải người ham chơi nên mới đi xuống đây sao?” - Đối phương kinh ngạc nhướng mày, vô tội hỏi, chỉ là tóc hắn bù xù đến mức che hết cả lông mày, hơn nữa gương mặt lại biến dạng đến mức kinh khủng khiến cho người nào nhìn vào cũng đều ghê sợ, dĩ nhiên động tác của hắn sẽ làm cơ mặt giần giật, sau đó biến dạng hơn một chút, sau đó...

“Nếu ngươi không muốn thì ta có thể đi xuống tận đây sao?” - Miễn cưỡng đáp lại câu hỏi của hắn, Diệp Khiết Băng không kìm được mà che miệng ngáp. Tức thì mùi hương nồng nặc của mật thất nhanh chóng ập tới khiến cô khó chịu nhắm mắt lại.

“Ta ghét nhất là loại người thích tự cho mình là đúng.” - Đột nhiên sắc mặt đối phương biến đổi, cả người tản ra sát khí mãnh liệt, con ngươi lồi ra ngoài càng giống như đã chết, trợn trừng lên. Gương mặt vặn vẹo, những vết sẹo cùng vết thương chi chít nổi lên giống như có thứ gì ở bên dưới đang chuẩn bị nhảy ra vậy.

Khả năng biến đổi sắc mặt này cũng quá giỏi đi? Diệp Khiết Băng thức sự rất muốn trợn mắt mà hỏi hắn rốt cuộc có phải sống dưới đất quá lâu mà đầu cũng thối luôn rồi không? Có điều cô cũng hiểu tình trạng bản thân lúc này, vì thế cô tiếp tục giả chết lâm sàng, chỉ có mắt là vẫn mở.

Nhìn con bé con đang trợn tròn mắt nhìn bản thân, Vân Đình Viêm sâu sắc thấu hiểu cảm xúc của những kẻ từng bị hắn đem ra làm trò đùa lúc trước. Mặc dù con bé này không có chút dáng vẻ nào là đang đùa giỡn hắn, nhưng chính vẻ mặt ngây thơ hồn nhiên này khiến hắn có xúc động muốn chém người. Cái loại cảm giác ngậm bò hòn làm ngọt này lâu lắm rồi hắn mới lại được thấy.

“Nhóc, ngươi có muốn ra ngoài, trở về với cha mẹ không?” - Thoắt cái, giọng nói của hắn đã trở lại với tông nhẹ nhàng trìu mến.

Trong lòng Diệp Khiết Băng hiện tại đang liều mạng hò hét: Bác già à, bác có muốn dụ dỗ trẻ con thì cũng phải dẫn dắt cho khéo vào chứ! Chẳng lẽ sống dưới đất lâu quá, tâm pháp của bác cũng bị biến chất luôn rồi à??? Vừa mới dọa con nhà người ta sợ gần chết xong, giờ lại đổi sắc mặt ngay được.

Trong lòng nghĩ vậy nhưng ngoài mặt cô không hề biểu lộ ra. Ngay sau khi nghe được câu hỏi của Vân Đình Viêm, trên mặt cô hiện lên sự mong đợi tha thiết xen lẫn chút chần chờ, sợ hãi và rụt rè.

“Có ạ, bác có biết đường ra khỏi đây không ạ?”

“Có, nhưng ta rất yếu, không đủ sức chỉ đường cho ngươi.” - Diệp Khiết Băng nhắm mắt lại, che đi tia khinh bỉ thoáng hiện dưới đáy mắt: Bác già, bác không đủ sức chỉ đường nhưng lại đủ sức đứng đây nhát ma trẻ con hả? Sức ở đâu mà bác nói lắm thế? Chỉ đường cho cháu thì mất mấy mililit nước bọt của bác hả? =.=

Trên mặt cô lại hiện ra sự thất vọng cùng buồn bã. Lại mở mắt ra, đập vào mắt cô là gương mặt biến dạng kia cùng với biểu tình vô (số) tội - “Nếu ngươi muốn biết đường ra ngoài thì phải giúp ta một việc trước đã.”

Chậm rãi ngồi dậy đối mặt với hắn, cô giữ cho hơi thở không loạn, mắt không lộ ra tâm tình. Vân Đình Viêm mặc một bộ quần áo kiểu cổ nhưng đã cũ nát sờn chỉ đến mức không nhìn ra màu lúc trước.

“Việc gì ạ?”

“Chính là tháo giúp ta mấy sợi dây xích này, chìa khóa chỉ ở xung quanh đây thôi.”

“...” - =_= Không lẽ hắn thực sự lấy giả làm thật hả? Cô không có ngốc đâu.

Ngay lúc này, đột nhiên cô cảm nhận được rung chấn đến từ lòng bàn chân, hay đúng hơn là từ dưới nền mật thất truyền lên. Đang kinh ngạc sửng sốt thì một luồng hơi thở thơm mát phả vào mặt, cả người cô liền lạnh đi. Vân Đình Viêm nghiêng người về phía trước, mặt hắn ghé sát vào mặt cô. Nhìn gương mặt khủng bố trước mắt, Diệp Khiết Băng chăm chú quan sát, mong tìm ra được một chút không tự nhiên nào đó để khẳng định khuôn mặt này là giả, song cô đành bỏ cuộc. Đường nét tự nhiên, mùi máu cùng thịt rữa cũng không phải là giả. Quan sát một hồi lại khiến cô thấy mất tự nhiên.

“Nha đầu không tệ, ngươi nhớ cho kĩ, tên ta là Vân Đình Viêm.”

Còn chưa kịp để cô tiêu hóa hết ý nghĩa của câu nói này, trước mắt cô liền tối sầm. Cơn đau như lũ cuốn tràn vào đại não, trực tiếp bổ đầu của cô làm đôi. Từng đợt đau buốt truyền đến, kèm theo là những kiến thức cổ quái khác thường. Giữa lúc đang dùng hết mười phần tinh thần để tiếp thu chúng, khi cô thấy cơn đau đã giảm bớt phần nào thì cũng chính là lúc Vân Đình Viêm đạp cho cô một cước lăn ra giữa trận đồ. Ngay sau đó là cảm giác chuyển động quen thuộc, Diệp Khiết Băng liền biết, cô lại phải tiếp tục đi dạo trong Từ đường rồi. Chỉ là không biết tiếp theo sẽ là cái gì, hình như cứ xuống thêm một tầng thì cảm giác nguy hiểm lại càng lớn.

Ý thức cô rốt cuộc tan rã.

--- ------ ------ ------ --------

“Lão gia, cơ quan trong Từ đường đã bị thay đổi như vậy, liệu có phải...vị kia...đã thoát được rồi không?”

“Ăn nói cẩn thận đó, vị đó chính là e sợ thiên hạ không loạn. Năm đó ngoan ngoãn chịu trói có lẽ cũng là do tùy hứng mà thôi. Bây giờ để hắn chú ý tới ngươi thì có mười ba cái mạng cũng không đủ để chết đâu.”

“Lão đệ, chú nói tiểu Băng hiện tại có nguy hiểm không?”

“Lão huynh, anh già, anh có lo cũng chẳng được gì, chỉ càng thêm loạn mà thôi. Bây giờ không phải lúc sợ sệt không đâu, chú ý bước chân anh trước đã. Có giữ được mạng ra khỏi đây thì hãy nghĩ đến an nguy của con bé.”

“Cũng phải, chỉ là không nghĩ tới ở trong này trăm năm, vị đó không những không chút thay đổi, ngược lại còn cường đại hơn nhiều so với lúc trước nữa.” - Vừa cẩn thận di chuyển tránh ám khí cùng khói độc, lại vừa tính toán bước đi cùng phương hướng bản thân đang đứng, Minh Duệ tâm bình khí hòa nói chuyện với Minh Cẩn.

“Haha, nếu là người thường thì chuyện này đáng nói, còn nếu là nhắc đến vị ấy thì chỉ có chuyện chúng ta không nghĩ đến chứ không có chuyện gì là không thể xảy ra.” - Nghiêng người tránh ba mũi phi tiêu, bước hai bước sang phải rồi lại lùi một bước rồi tiến ba bước về bên trái, Minh Cẩn vẫn trưng gương mặt tươi cười hiền hậu ra phân cao thấp với khuôn mặt cá chết của anh trai.

Quản gia Minh Lâm dùng chín phần tinh thần để theo kịp bước chân của hai vị gia chủ Minh gia, phần còn lại là để lau mồ hôi trên mặt. Ông vừa đi như chạy, vừa thầm oán: hai lão già vô công rồi nghề này, thừa biết ông không theo kịp mà còn đi nhanh như vậy. Không phải chỉ là nói Diệp Nhị tiểu thư lành ít dữ nhiều thôi sao, chính hai người cũng đang lo cho cô bé ấy còn gì, ông chỉ nói ra tiếng lòng hộ hai người đó thôi, ai ngờ liền phải dốc cả cái mạng già đi chạy nhảy như điên một đường vào từ đường của Minh gia chứ? Hai lão già mất nết!

--- ------ ------ ------ -----

“Diệp Khiết Băng không có việc gì chứ?”

“Thưa thập tam tiểu thư, tiểu tiểu thư đi lạc vào rừng cấm, hiện tại hai vị gia chủ đã đưa người đi tìm rồi ạ.”

“Vậy sao, tôi biết rồi.”

Người giúp việc liền nhanh chóng ra khỏi phòng, trả lại sự yên tĩnh cho không gian. Khó chịu cau mày, Minh Hiểu thì thào:

“Quả nhiên là thứ không ra gì, đã không giúp đỡ ai thì thôi, lại mang đến phiền toái như thế. Nếu lần này trở về còn như vậy, nói gì đến Diệp Phi Vũ, ngay cả Diệp Tuệ Phương nó cũng chẳng đấu nổi.”

Đêm, còn rất dài. Rất nhiều người không ngủ được. Trời vẫn chưa sáng.