Mị Hương

Chương 41: Sờ sờ




Ánh trăng lưỡi liềm treo lơ lửng giữa bầu trời, ánh sáng của những vì sao mơ hồ huyền ảo, trong mông lung, thấy rõ được hai hàng người dán người lên cửa sổ, đang tập trung nghe lén động tĩnh trong thư phòng.

Đoan quận vương và La Hãn vốn vì đuổi theo tỷ muội Diêu Mật mà tới được đây, từ phía xa nhìn thấy Diêu Mật và Sử Tú Nhi đẩy cửa thư phòng Tạ Nam, đẩy Phạm Tinh vào, tức khắc bọn họ cảm thấy tò mò, liếc nhìn nhau, quyết định hóa thù thành bạn, phải đến nhìn xem đôi huynh muội hôm nay vừa kết nghĩa Phạm Tinh và Tạ Nam này ở trong thư phòng làm gì trước đã rồi những chuyện khác bàn sau. Bởi vì né tránh Diêu Mật mà họ đi vòng ra sau cửa sổ, vừa lúc nghe được mấy câu nói, bán tín bán nghi, lập tức hiểu được, Phạm Tinh đây là đang quyến rũ Tạ Nam.

Đoan quận vương rất hưng phấn, mượn cớ say rượu ở lại phủ tướng quân, quả nhiên là có kịch hay để xem. Đợi xem tuồng vui này xong đã rồi hẹn ước với giai nhân!

La Hãn thở dài một hơi, dù sao thì người quyến rũ Tạ Nam không phải Diêu Mật là được. Những người khác không phải nàng là hắn yên tâm rồi! Vả lại Tạ Nam tuy là một võ tướng, nhưng mắt xếch, dáng người cao gầy, cười lên có ý hơi ngượng ngùng, cũng là một người rất hút nữ nhân. Chỉ là hào quang của hắn đã bị hai ca ca của mình che mất, nên mới không có người phát hiện ra. Phạm Tinh có thể quyến rũ được hắn cũng là bản lĩnh của Phạm Tinh.

Cố Đông Du hơi sốt ruột thay cho Cố Đông Cẩn, Đông Cẩn aiii, vị hôn thê của đệ tiến vào thư phòng của người khác, xem ra đệ không vui rồi.

Mà lúc này Cố Đông Cẩn lại đến trước viện của Phạm Tinh các nàng, chỉ lặng lẽ đợi ở một góc, tin chắc rằng có thể đợi được Phạm Tinh.

Cùng lúc đó, Tạ Đằng đứng trong lương đình, ngửi hương hoa sen phảng phất trong gió đêm, mở miệng nói: “Phải để A Nam ở lại.”

Ba người đều ra trận, nếu không sống sót trở về, phủ tướng quân sẽ tuyệt hậu. Sáng mai lên triều bàn bạc, bọn họ sẽ mở miệng xin hoàng đế một thỉnh cầu, cho một người ở lại phủ tướng quân.

Tạ Thắng thở dài nói: “Đại ca, A Nam sẽ không ở lại đâu. Chúng ta chiến đấu ngoài sa trường, mẹ chúng ta và tiểu cô cô nghe tin hiểm nghèo, liền liều lĩnh cải nam trang chạy đến biên ải, thì A Nam sao mà chịu ở lại? Dù hoàng đế có hạ lệnh, đệ ấy cũng sẽ không chịu ngồi yên trong phủ tướng quân.”

Tạ Đằng thoáng cái liền im lặng, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Nếu như vậy, các đệ mau chọn người lưu đời sau đi!”

“Đại ca, huynh là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường. Tuy Tiểu Mật nói rằng vì thích ông nội mà tiến vào phủ tướng quân. Nhưng ánh mắt nàng nhìn huynh rõ ràng là khác biệt. Hơn nữa sáng nay nàng còn giúp huynh cản một kiếm, nếu chưa từng có tình, nàng sẽ không cản một kiếm kia.” Tạ Thắng cân nhắc ngôn từ, nói: “Nàng đã có tình, huynh lại có tâm, sau không để nàng lưu đời sau?”

Tạ Đằng đã hạ quyết tâm, lúc này xuất chinh, nhất định phải bảo vệ Tạ Nam, không để hắn có một tổn thương nào, cũng là giữ lại một người cho phủ tướng quân. Vì vậy vừa nghe thấy lời của Tạ Thắng, đã lắc đầu nói: “Để Tạ Nam lưu đời sau! Có bận lòng, đệ ấy sẽ tìm cách sống sót trở về. Ta là chủ soái, sự tình sau này còn chưa dự đoán được, hà cớ gì phải làm khổ người?”

Tạ Thắng không đợi Tạ Đằng nói xong đã cắt ngang lời của hắn: “Đại ca nói thế là sai rồi. Hiện giờ nữ tử khó gả, trận này mà đánh xong, tất nhiên sẽ lại thiệt thêm đàn ông, nữ tử lại càng khó chọn được đấng lang quân. Tiểu Mật được như vậy cũng là vì có chúng ta bên cạnh, cái danh nghĩa muội của chúng ta của nàng cũng không tồi, nhưng nếu không có chúng ta, nàng cũng sẽ bị tùy ý phối người. Sau này bị phối người, dù có con trai hay không có con trai, cũng rẻ mạt như bùn. Mà có gả cho La Hãn nàng cũng khó được hạnh phúc. Hơn nữa người La Hãn tâm tâm niệm niệm thật ra cũng không phải là nàng. Nếu đại ca thật lòng vì tốt cho nàng, đêm nay, phải để nàng cũng huynh lưu lại một đời sau. Bất kể là có thành hay không, hoàng thượng chắc chắn sẽ phong cho các nàng một cáo mệnh, để các nàng chưởng quản gia sự phủ tướng quân. Có cái danh này, dù chúng ta không trở về, dù các nàng không có con, cũng có thể ở trong tộc nối thêm con cháu,….”

Tạ Đằng nghe Tạ Thắng đĩnh đạc nói chuyện, liếc nhìn hắn, nhất thời cười nói: “Đây là ông nội bảo đệ khuyên ta à?”

Tạ Thắng bị anh trai đoán trúng, cười đáp lại: “Là ông nội khuyện ta, để ta tới khuyên lại huynh.”

Trong sương phòng bên kia, Tạ Nam thấy Phạm Tinh cầm trâm ngọc [*] ca thán một cách rất ngạc nhiên thích thú, liền để tới gần đầu nàng, tìm một góc thật đẹp rồi giúp nàng cài vào tóc. Nhìn xem, chẳng qua là trâm ngọc quá lớn, cài, nhưng lại không lọt vào búi tóc đáng yêu của Phạm Tinh.

[*] Lạy thánh Ala, cái nàng là trâm ngọc chứ không phải tay ngọc như mình ed trong chương trước, nhầm lẫn tai hại =.=, hèn gì đọc cứ thấy lạ lạ nhưng không biết làm sao, té ra ‘chi’ này là ‘trâm’ chứ không phải là ‘tay’, may là mình ed thành ‘tay’, lỡ điên điên ed ra ‘chân’ thì chết!

Phạm Tinh e thẹn nói: “Không được!” Vừa mở miệng, cơn khô nóng trong người nàng lại càng thêm khó chịu, chỉ biết liều mạng vặn gấu áo, giọng nói không tự chủ mà tràn đầy quyến rũ, mềm mại ngọt ngào.

“Đừng nhúc nhích, ta thử lại lần nữa!” Tạ Nam thấy Phạm Tinh rũ mắt, lông mi rung rung, gương mặt của nàng trong bóng tối lại càng như hoa đào, cánh môi như cánh hoa, ngực nhảy thình thịch, cố gắng kiềm chế, nhẹ nhàng nâng mặt Phạm Tinh lên, đưa tram ngọc lại gần, lại cài vào búi tóc của nàng, sau một lúc lâu vẫn không xong. Đến khi thấy chóp mũi Phạm Tinh lấm tấm mồ hôi, nhất thời dùng tay nhẹ nhàng giúp nàng lau đi.

Ngực Phạm Tinh phập phồng, hô hấp dồn dập, tim như bị vuốt mèo cào loạn, khó chịu vô vùng, mắt thấy Tạ Nam thử một hồi mà trâm ngọc vẫn chưa cài được, nàng liền nhẹ nhàng nắm lấy tay của hắn, cầm trâm ngọc nói: “To quá, chen không lọt.”

Đám người ngoài cửa sổ im lặng. Lớn đến nỗi không vào được sao? Như vậy phải làm sao mới xong đây?

Một người trong số con em thế gia nghe một hồi lâu, ý say lại đột nhiên xộc tới, khiến cho lời nói mắc nơi cổ họng chợt thoát ra: “Dùng chút lực, tiến vào!”

“Ấy” người anh em à, ngươi sao có thể sát phong cảnh như vậy chứ? Đám người Đoan quận vương đưa mắt nhìn nhau.

Diêu Mật và Sử Tú Nhi cũng nghe thấy tiếng động, bị dọa đến giật mình, a, có người nấp bên cửa sỏ nghe lén, nhưng cũng không nên phá hư chuyện tốt như vậy chứ.

Tạ Nam sớm đã nghe được ngoài cửa sổ có tiếng động, lúc này không thể nhịn được nữa, “Phành” một tiếng mở cửa sổ nhảy ra, dùng một tay bắt từng người trong hai hàng đứng bên cửa sổ quăng đi thật xa. Sau khi ném xong thì xoay người lại kêu lên: “Tiểu Tinh!”

Phạm Tinh cúi đầu đáp lại một tiếng rồi vội vàng chạy tới bên cửa sổ, còn chưa đứng vững, chỉ thấy Tạ Nam từ cửa sổ nhảy vào, đưa tay kéo lấy nàng, chân đạp một cái, nhảy ra ngoài cửa sổ, sau đó liền bế nàng lên, nói khẽ: “Ta mang nàng đến chỗ khác.”

Cả người Phạm Tinh nóng sốt khó chịu, chỉ vùi mình vào trong ngực Tạ Nam, “Ừm” một tiếng.

Tạ Nam bế Phạm Tinh, chỉ với vài bước nhảy đã mang nàng đến Thủy các yên tĩnh trong vườn, hai người, một người uống nhầm canh giải rượu Mạnh Uyển Cầm chuẩn bị cho Diêu Mật, một người ăn phải dược hoàn của Sử Tú Nhi, đều tình cảm nồng nhiệt như lửa, thoáng chốc đã quên hết thẹn thùng, tức tốc hành sự.

Lại nói đến Diêu Mật và Sử Tú Nhi nghe thấy tiếng động, biết được Tạ Nam đã bế Phạm Tinh đi đến nơi khác, lập tức vỗ ngực để bớt hoảng sợ, lấy lại bình tĩnh.

Sử Tú Nhi khẽ lên tiếng: “Dựa theo cha mẹ ta mà nói, dược hiệu của viên thuốc kia vô cùng lợi hại, một khi đã ăn vào, nhất định phải… Chắc chắn Tiểu Tình sẽ thành sự.”

“Một người đã xong!” Diêu Mật thở mạnh một hơi, kéo Sử Tú Nhi nói: “Sử tỷ tỷ đi mau, tới phòng nhị ca xem huynh ấy đã trở về chưa?”

Tạ Thắng trở lại thư phòng, cho gã nô tài lui xuống, tự mình mở đèn, ở dưới bóng đèn lật từng trang sách, lại nghĩ đến lời của Tạ Đoạt Thạch, có hơi xuất thần, mình có nên đi tìm Sử Tú Nhi hay không đây? Hắn đang suy nghĩ, đột nhiên nghe được tiếng bước xa cách đó không xa vọng tới, không khỏi dỏng tai nghe ngóng rồi mở cửa thư phòng ra, híp mắt trong thấy hai bóng người đang đi tới, mắt lập tức rực sáng, nhưng bên ngoài vẫn tỏ vẻ bình tĩnh, mở miệng nói: “Tiểu Mật, đại ca tìm muội khắp nơi, sao muội lại chạy đến nơi này?”

“Huynh ấy ở đâu vậy?” Trong lòng Diêu Mật căng thẳng, giọng nói run run, cắn môi nói: “Ta cũng đang đi tìm huynh ấy!”

“Đại ca ở trong thư phòng!” Tạ Thắng nhìn trộm Sử Tú Nhi, thấy nàng yên lặng đứng sau Diêu Mật, cảm thấy buồn cười, tới cũng đã tới, còn trốn trốn nấp nấp cái gì? Bởi vậy bước lên phía trước, bất thình lình kéo tay Sử Tú Nhi, cười nói: “Vào đây, ta có lời muốn nói với nàng!”

Sử Tú Nhi bị Tạ Thắng kéo về phía trước, nhất thời ngoảnh lại nhìn Diêu Mật, lặng lẽ dùng tay ra hiệu, Tiểu Mật, ta lạt mềm buộc chặt đã thành công, mọi việc rất nhanh sẽ suôn sẻ, muội cũng mau đi đi! Ngày mai chúng ta chính là chị em dâu rồi!

Hic, ta đi một mình sao? Một người giúp thêm can đảm cũng không có, ta sao mà đi được chứ? Diêu Mật cực kì cuống quýt, cúi đầu thật thấp chậm chạp bước đến thư phòng Tạ Đằng.

Tạ Đằng từ một hướng khác đi tới, trông thấy Diêu Mật đang kéo lê từng bước đi tới, tức khắc bước nhanh về phía trước, cười nói: “Hơn nửa đêm rồi, Tiểu Mật còn đi đâu đó?”

Diêu Mật vừa ngẩng đầu lên đã thấy Tạ Đằng, trong lòng hoảng hốt, thần xui quỷ khiến trả lời: “Trời nóng quá không ngủ được, đi dạo trong vườn hóng mát.”

“Ta đi với nàng!” Tạ Đằng duỗi tay, từ cái cây bên cạnh hái xuống một chiếc lá lớn, quạt quạt trên mặt Diêu Mật, dịu dàng hỏi: “Mát không?”

“Vẫn nóng!” Hơi thở của Tạ Đằng xộc vào mũi, Diêu Mật hơi nghiêng đầu né qua, hai má như hai rặng mây ráng hồng: “Ta đi một mình là được!” Nói không thể để ta đi một mình, nhất định phải đi với ta mau lên.

Quả nhiên Tạ Đằng trả lời: “Trời đã khuya, sao có thể để muội dạo một mình trong vườn?” Hắn nói xong, lại kề sát lại hỏi: “Cánh tay đã đổi thuốc chưa? Còn đau không?”

“Đã đổi rồi, không đâu nữa. Nhưng băng gạc quấn như vậy rất khó giơ tay lên.” Diêu Mật nói chuyện, lại bị Tạ Đằng nhẹ nhàng chạm vào vai, lập tức rụt người lại, đợi đến khi bình tĩnh thì hối hận vô cùng, ôi ôi, đêm nay phải dâng mình mà, cơ hội tốt như thế sao lại tránh mất rồi? Sử tỷ tỷ và Phạm muội muội đã đắc thủ, sao ta cứ gian nan thế này?

Tạ Đằng cũng cân nhắc ngôn từ, aiii, phải nói thế nào, phải làm sao mới lừa được tiểu nha đầu này về phòng bây giờ?

Bọn họ ở nơi này lề mề, lá gan của Sử Tú Nhi đã to thêm, lấy dũng khí, vừa vào cửa thư phòng đã mạnh mẽ nói: “Mau cởi quần áo, ta giúp huynh lưu lại đời sau.”

Có cần phải thẳng thắn như vậy không? Tạ Thắng thầm toát mồ hôi, chẳng lẽ con gái không thích từ từ vui vẻ, lời nói dịu dàng chân thành, lời nói ẩn ý đùa giỡn, sau đó mới cởi sao?

Sử Tú Nhi vừa dứt lời, dũng khí tích cả buổi tối đã cạn sạch sành sanh, dựa vào tường không nhúc nhích. Hic hic, nghe nói đau lắm, không biết có thật hay không?

Tạ Đoạt Thạch ngồi trên nóc nhà nhìn xuống, trong lòng sốt ruột, ây, trời sáng nhanh lắm, hai đứa hành sự nhanh nhanh một chút được không hả! A Nam và Tiểu Tình còn thoải mái hơn hai đứa nữa kìa. Ông đang nóng ruột, giương mắt nhìn lên, thấy trên nóc nhà có một con sau nhỏ đang ngọ nguậy, lập tức đưa tay bốc lên, tay kẹp con sâu đưa ra trước mặt nhìn, thấy đó là một con sâu bình thường, không khỏi nở nụ cười, tốt lắm, có thể giúp hai đứa nó lẹ lẹ lên không, nhờ cả vào chú mày đó.

Sử Tú Nhi đang xấu hổ, chợt cảm thấy cổ hơi ngưa ngứa, một vật gì đó trượt vào trong cổ áo, hơi sửng sốt, còn chưa bình tĩnh lại đã cảm thấy vật kia đang ngọ nguậy trong cổ áo mình, nàng cảm thấy đó dường như là một con sâu nhỏ. Trời ạ, người đâu cứu mạng!

Sử Tú Nhi hét lên một tiếng, thò tay vào cổ áo, trong một lúc vẫn không sờ thấy con sâu, đành dậm chân ré lên: “Có sâu, á áaaaaa!” Vừa ré xong, một thứ trơn bóng lướt qua tay nàng, khiến nàng thiếu chút nữa té xuống đất.

“Chuyện gì vậy?” Tạ Thắng bước nhanh về phía trước, tay trái ôm eo nàng, tay phải thò vào cổ áo nàng, giúp nàng sờ sâu.

“Á!” Sử Tú Nhi càng ré to hơn, trời ạ, trời ạ, cái tình huống gì thế này?

Tạ Thắng đưa tay bắt được con sâu nhỏ, lúc lui bàn tay ra ngoài, mu bàn tay xát qua một vật mềm mại, thoáng cái lồng ngực sôi trào, vất sâu trong tay ra chỗ khác, nghe một tiếng “tõm” nhỏ vang lên, biết là con sâu kia đã rơi vào chén trà, hắn mặc kệ, chỉ cúi đầu, ngậm lấy môi Sử Tú Nhi.