Mị Hương

Chương 25: Bổ nhào




Diêu Mật nghe thấy giọng của Tạ Đằng, chẳng biết tại sao, chỉ cảm thấy tim đập thình thịch, không hiểu tại sao lại nhớ lại chuyện tối ôm trước bị Tạ Đằng kéo vào thư phòng, thổi lên mặt Tạ Đặng vài hớp mê hương. Nhất thời, nàng cảm thấy mặt mình nóng lên, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, chân bước chậm lại. Đến khi bước vào thư phòng, thấy Tạ Đằng ngồi trước thư án lật sách, không thèm liếc nhìn nàng một cái, lúc này mới nhẹ nhàng thở dài một hơi. Xem nàng không tồn tại là tốt nhất!

Diêu Mật rón ra rón rén đi vòng ra sau kệ sách, muốn lánh người sang một bên, để Tạ Đằng quên nàng đi. Cùng cháu trai cao to thế này ở một chỗ, luôn cảm thấy vô cùng áp lực, huống chi trước kia còn phun mê hương hắt trà nguội lên mặt người ta, tuy hai ngày nay người ta chưa hề nhắc đến, nhưng hiện giờ đã vào phòng của người ta, chỉ sợ người ta còn mang hận, không tiếng động mà trả thù. Có lẽ phải yên lặng quan sát mấy ngày, xem tình hình thế nào rồi tính tiếp.

Tạ Đằng đã thấy Diêu Mật nhẹ nhàng đi tới sau giá sách từ lâu, tay hắn lật qua một trang sách, lúc này mới nói: “Phía sau giá sách có hũ mỡ sao?”

“Hả, ngươi hỏi ta?” Diêu Mật ở sau giá sách lộ ra nửa cái đầu, thấy thư phòng ngoại trừ nàng và Tạ Đằng, cũng không còn ai khác, liền hỏi ngược lại: “Thư phòng sao mà có hũ mỡ chứ?”

“Thư phòng không có hũ mỡ, thế sao ngươi lại giống như chuột lén ăn trộm hũ mỡ vậy hả?” Tạ Đằng phát bực, co ngón tay gõ gõ trên thư án, “Châm trà!”

Diêu Mật lắc đầu, tính tình của đàn ông lớn tuổi chưa kết hôn quả nhiên là kinh dị, nếu để hắn tiếp tục độc thân thế này, người của phủ tướng quân chắc sẽ gặp tai họa mất. Phải nghĩ cách khiến hắn cưới Đức Hưng Quận chúa sớm một chút, để cuộc sống sau này được bình yên.

Thấy Diêu Mật đến bên ấm trà châm trà, Tạ Đằng hừ một tiếng trong mũi, lật tiếp một trang sách, nhưng lại không xem, trong bụng suy nghĩ lời của Tạ Thắng và Tạ Nam. Nếu để hoàng thất nhét cho một quận chúa để kiềm chế, còn không bằng tự mình chọn một người rước vào cửa. Ừm, có nên xem a hoàn này vì tiếp cận mình mà bán mình vào phủ tướng quân làm nô, cho nàng một cơ hội hay không đây?

Tiểu đầu bếp này tuy rằng ngờ nghệch, nhưng nàng có hai ưu điểm rất lớn, thứ nhất, dung mạo của nàng giống tiểu cô cô, nhìn rất gần gũi. Thứ hai, biết phun mê hương, có thể coi như là không giống người thường.

Diêu Mật xách ấm trà lên châm trà, tay sờ một bên ấm, nhìn ấm trà này, miệng ấm dài phình to, đế màu trắng xanh, giống y chang ấm trà bị đập bể lần trước. Trước kia ở nhà mình cũng tốt, ở Cố phủ cũng tốt, nhưng chưa từng nhìn thấy ấm trà nào lớn như vậy. Không biết phủ tướng quân dùng ấm trà lớn như vậy để làm gì nhỉ?

Tạ Đằng thấy Diêu Mật cầm ấm trà châm trà, tay còn sờ sờ miệng ấm, mi mắt liền giật giật, tiểu đầu bếp này muốn làm gì? Chẳng lẽ lại muốn cho hắn nút miệng ấm trà? Hay là nên nói, muốn hạ mê dược vào trong trà? Trước đây đám khuê tú chạy tới phủ tướng quân, ngượng ngùng e sợ cười với hắn cũng có, lớn mật chạm vào người hắn cũng có, tìm cơ hội nói chuyện mong hắn chú ý càng không thể không có, thế nhưng phun mê hương hạ mê dược, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy. Ừm, tiểu đầu bếp này phun mê hương cũng được, nhưng cùng người ngoài cấu kết thì phải cốc một cái.

Diêu Mật bưng trà tới, vừa lúc thấy Tạ Đằng lật một trang sách, nằm giữa trang sách là một tờ giấy nhỏ, mắt nàng vừa đảo, đã nhìn thấy chữ viết trên giấy kia, rõ ràng là nét chữ của nàng, lần này lập tức thất thanh nói: “Tờ giấy này…”

“Không sai, tờ giấy này là do Đức Hưng Quận chúa giao cho ta. Lời ngươi nói với nàng, toàn bộ nàng cũng đã nói với ta.” Tạ Đằng vừa ngẩng đầu, liền gương mặt ráng hồng của Diêu Mật hơi nghiêng nghiêng né tránh hắn, lập tức rất hài lòng với phản ứng của nàng, tiếp tục nói: “Ngươi muốn cùng nàng hợp mưu, đáng tiếc nàng không tin ngươi.”

Mặt của Diêu Mật thoáng chốc đỏ bừng, đang muốn biện bạch, lại vội vàng ngậm miệng. Nếu Đức Hưng Quận chúa thật sự đã nói ra tất cả, mình còn biện bạch để làm cái gì? Hiện giờ chỉ còn cách nhanh chóng đi cầu xin lão tướng quân.

Tạ Đằng nâng chén trà lên, từ tốn hớp một hớp, thấy Diêu Mật tức giận, một ý cười liền thoáng qua trên khóe mắt hắn, lợi dụng nói: “Được rồi, lời của người ngoài, ta cũng không tin tưởng. Tự ngươi nói đi, ngươi vào phủ làm cái gì? Thành thật khai báo, không chừng ta có thể thực hiện mong muốn của ngươi!”

Song phương hợp tác, theo nhu cầu của mình, với lại đã thương lượng rất thành công, Đức Hưng Quận chúa tại sao lại muốn bán đứng ta chứ? Diêu Mật nghi ngờ trong lòng, nhanh chóng bình tĩnh lại, nói: “Mục đích vào phủ, lần trước ta đã nói với tướng quân, chính là vì trốn hôn. Còn tờ giấy này, đúng là do ta viết, nhưng chẳng qua chỉ là viết chơi thôi, không biết vì sao nó lại ở trong tay phủ tướng quân nữa? Tướng quân muốn ta nói cái gì đây chứ?”

Tạ Đằng chậm rãi đứng lên, một cước đạp cái ghế sang một bên, dựa trước thư án, bắn tờ giấy trong tay ra, giương mắt nói: “Viết chơi? Thế nhưng ta lại thấy chính tay ngươi nhét nó vào tay Đức Hưng Quận chúa. Đức Hưng Quận chúa biết ta thấy được, nên mới không dám dối gạt” Xem ngươi ngang ngạnh tới khi nào? Thích ta thì cứ nói thẳng ra đi, còn cùng người ngoài móc ngoặc!

Âm thanh “Ù ù” vang lên trong đầu Diêu Mật, trời ạ, ta bỏ giấy vào đã bị hắn thấy được sao? Ta đã cẩn thận che che nấp nấp như vậy rồi, hắn vẫn nhìn thấy? Đây là loại mắt gì vậy hả? Đúng rồi, ta sao lại không nhớ hắn là tướng quân, từ bé tập nhỏ, nhãn lực phi thường chứ? Làm sao đây làm sao đây?

Tạ Đằng xoay người cầm chén trà, hớp một ngụm hết nữa chén trà còn lại, đặt lại chén trà lên bàn, lúc này mới xoay người đối mặt với Diêu Mật, hỏi rành rọt từng tiếng: “Nói đi, mục đích gì?”

Chán ngấy một hồi lâu vẫn chưa bắt tay vào làm việc, hiệu suất thật chậm quá đi á hả! Tạ Đoạt Thạch nằm trên nóc nhà, thừa lúc Tạ Đằng dùng chân đạp cái ghế phát ra tiếng vang, cấp tốc dở đi một miếng ngói lớn, giương mắt nhìn trộm, trong lòng lải nhải: Hai đứa này đêm hôm trước còn dữ dội trên thư án, đêm nay sao lại hiền lành như vậy rồi? Chẳng lẽ sợ có người đến “Bắt gian tình”? Yên tâm đi, đêm nay ta đã dặn dò mọi người trong phủ, không được đến gần thư phòng bên này, nghe được tiếng thét chói tai, cũng không cần qua đây. Mấy đứa chỉ việc kéo thôi~ ôm thôi~ xoay thôi~, thích ầm ĩ bao lâu thì cứ ầm ĩ bấy lâu.

Tạ Đoạt Thạch vừa nhìn thoáng qua, mắt thấy hai người phía dưới cãi cọ, bầu không khí chùng xuống, trong ngực quýnh lên, muốn ôm một chắt trai thôi mà cũng gian nan vậy sao? Được, không thả chuột là không được rồi!

Diêu Mật nói xong, đã thấy trên mặt Tạ Đằng là vẻ nói đi nói nữa đi, nữ nhân chính là thích dối trá, liền nhụt chí, nửa che dấu nửa thăm dò, cầm chén trà trên thư án lên nói: “Ta rót cho tướng quân thêm một chén trà!” Nàng vừa dứt lời, chỉ nghe “tạch” một tiếng, một vật xám xịt rơi xuống cách chân nàng không xa, còn kêu lên một tiếng “Chít”, nhìn kĩ lại, một con chuột nhắt đang chậm chạp bò trên nền đất.

“Á!” Diêu Mật sửng sốt một hồi, bỗng nhiên thét lên một tiếng, đập chén trà xuống đất, lại thấy không đập trúng con chuột, cả người chợt nhảy lên, bổ nhào về phía trước, nhanh như chớp đưa tay bá cổ Tạ Đằng, hai chân ôm chặt hông Tạ Đằng, thét to: “Có chuột, có chuột!”

“Thấy rồi, có chuột!” Tạ Đằng vô lực đáp lại, cổ hắn bị Diêu Mật ôm chặt, từng hơi thở theo tiếng nói chuyện của Diêu Mật dồn dập đi ra, từng ngum từng ngụm phả vào cằm hắn, rất nhanh đã chui vào hai cánh mũi. Đang lúc chóng mặt, hai tay hắn phải chống vào thư án, cố gắng lắm cả người mới đứng vững.

“Á!” Diêu Mật thấy con chuột nhắt lê chân, chạy lại không chạy, cứ chậm rì rì bò trên mặt đất, thét lên chói tai lần thứ hai, ôm cổ Tạ Đằng, vừa ôm vừa lắc: “Trời ạ, nó bò tới rồi, bò tới rồi!”

“Thấy rồi!” Tạ Đằng mở miệng trả lời, không ngại việc Diêu Mạt nói chuyện với hắn, từng ngụm từng ngụm khí nóng lao thẳng vào miệng vào mũi hắn, lần này thì không nhịn được nữa, hai tay mềm nhũn, ngửa người ra phía sau, té nửa người trên thư án.

Tạ Đằng vừa ngửa người như vậy, kéo theo Diêu Mật về phía trước, hai người cùng nhau té trên thư án. Diêu Mật ôm cổ hắn, cưỡi trên hông hắn, nghiêng đầu nhìn dưới thư án, toàn bộ lực chú ý đều tập trung vào trên người con chuột nhắt kia, mắt thấy chuột nhắt đã lê đến bên chân Tạ Đằng, sắp chạm vào giày Tạ Đằng, sức lực của nàng không biết từ đâu tới, tựa như cưỡi ngựa, cái mông nảy lên, ôm cổ Tạ Đằng kéo một kéo đưa hắn về phía trước, đặt cả người hắn trên thư án, lúc này mới quay đầu lại nhìn con chuột nhắt dưới thư án kia, lại không thấy bóng dáng con chuột nhắt kia đâu, không biết có phải là đã bò xuống dưới thư án hay đi đâu rồi.

Lồng sắt trong tay Tạ Đoạt Thạch trên nóc nhà rung lên, cực kì đắc ý, xem đi, cho đi một con chuột nhắt, ta rất nhanh đã ôm lại một thằng chắt. Hắn đang xem cuộc vui, lại nghe được bên người vang lên tiếng động, ngẩng đầu nhìn một cái, Tạ Thắng và Tạ Nam đã phi lên nóc nhà, nằm sát đến bên cạnh ông hỏi: “Ông nội, thành công rồi à?”

“Tự các con nhìn đi!” Tạ Đoạt Thạch né người ra để Tạ Thắng và Tạ Nam rình coi. A, xem đi xem đi, cho có kinh nghiệm, các con cũng có thể bắt chước đại ca, mỗi người nhanh chóng ôm một nàng.

Tạ Thắng nhìn vào trong, lẩm bẩm nói: “Bốc lửa quá xá! Không ngờ đại ca chỉ giỏi được cái miệng, lại có thể vui vẻ cho nữ nhân cưỡi lên người hắn.”

Tạ Nam ở bên cạnh một lời tiếp một lời: “Cái lưng đầy lực của đại ca, cho dù bị đè nặng thế nào cũng có thể phản kích được, chớ lo lắng.”

Tạ Đằng đợi Diêu Mật nghiêng đầu xuống dưới thư án, lập tức thở ra một hơi mạnh, tay liền lấy lại một ít lực, hai tay ôm ngang eo Diêu Mật, xoay người, thoáng cái đã đặt Diêu Mật trên thư án, học dáng vẻ cưỡi ngựa của Diêu Mật, híp mắt nói: “Con chuột bò lên thư án rồi!”

“A!” Diêu Mật thét lên một tiếng, rốt cuộc cũng ý thức được có điểm bất thường, nàng ở dưới người Tạ Đằng giật mình xoay người giãy giụa, muốn đẩy Tạ Đằng ra, nhưng Tạ Đằng lúc này không cho phép nàng giãy giụa, kẹp chặt tay chân của nàng, chậm rãi nói: “Ngươi thành thật thú nhận, vào phủ tướng quân làm cái gì? Nếu nói, ta buông ngươi ra. Nếu không, ta để chuột leo bò lên mặt của ngươi.” Nói một tiếng thích ta, vì ta mà tiến vào phủ tướng quân khó khăn lắm sao?

Có trời mới biết Diêu Mật sợ chuột như thế nào, nàng vừa nghe Tạ Đằng muốn để chuột nhắt bò lên mặt của nàng, chỉ cảm thấy vừa vội vừa sợ lại vừa hoảng, còn đâu mà nghe lọt tai những thứ khác, chỉ kéo tay của Tạ Đằng, mượn lực nhấc nửa người lên, “Phù” một tiếng thổi khí lên mặt hắn. Nàng phải thổi mê Tạ Đằng, phải nhanh chóng chạy ra khỏi thư phòng, tránh khỏi con chuột.

Lúc này Tạ Đằng đã có đề phòng, Diêu Mật ngửa đầu một cái, hắn đã nghiêng mặt sang một bên, đồng thời dùng tay che miệng của Diêu Mật lại, nói: “Chuột bò tới rồi!”

Á, người đâu cứu mạng!!!!!! Diêu Mật liều mạng giãy giụa, hai chân giãy phình phịch, miệng vừa hé ra, đã cắn vào tay Tạ Đằng, đợi Tạ Đằng đau tay, rút tay về, nàng lập tức tức kéo cổ Tạ Đằng sát vào mặt nàng, tính mở miệng thổi khí.

Tạ Đằng không chút nghĩ ngợi, cuối đầu, dùng môi ngăn miệng Diêu Mật, không để nàng thổi ra mùi hương mê hoặc kia.