Mị Hương

Chương 18: Bụi hoa




Mạnh Uyển Cầm cho rằng, nếu Tạ Đằng thấy ba người Diêu Mật ngâm mình trong ao, chắc chắn sẽ không để ba ả ở lại phủ, mặc kệ thân phận của các ả ra sao, lúc này các ả chỉ là a hoàn của phủ tướng quân, xảy ra chuyện như vậy, chỉ có thể tống các ả cho La Hãn. Còn La Hãn, mục đích của hắn là Diêu Mật nên tất nhiên sẽ vui vẻ chấp nhận. Vả lại, một người đàn ông và vài a hoàn ở trong hồ chẳng qua chỉ là mấy chuyện phong lưu, không có gì phải xấu hổ, đối với chuyện đã xảy ra cũng không cần phải đặc biệt truy cứu.

Bốn bà tử nghe được lời của Mạnh Uyển Cầm thì hơi do dự, ba người Diêu Mật chỉ là a hoàn, các bà vâng lệnh mà đánh cũng không sao, nhưng La Hãn lại là La Nhị gia của La phủ, đánh hắn, nếu hắn tính sổ với các bà thì các bà phải làm thế nào? Hơn nữa, dù La Hãn không có võ nghệ cao cường như ba anh em Tạ Đằng nhưng hắn cũng học chút công phu, trong bốn người các bà, ai cũng không chắc chắn có thể một gậy đánh ngất được hắn.

Mạnh Uyển Cầm biết rõ suy nghĩ của các bà, thản nhiên nói: “Xảy ra chuyện gì ta sẽ chịu trách nhiệm. Vả lại, sau vườn đột nhiên xuất hiện đàn ông, không phải kẻ trộm chẳng lẽ lại là khách? Đánh trộm ngất xỉu thì sai cái gì?” Nói xong gọi một người trong bốn bà từ ra, đặt một bao thuốc nhỏ trên tay bà tử ấy, thì thầm: “Ngươi đợi La Nhị gia vừa quay đầu hãy tung bột phấn này ra, ánh mắt hắn vừa mơ hồ thì lập tức một gậy đập xuống.”

Chúng bà tử ngầm hiểu, chuyện đêm nay, các bà chỉ có công, tuyệt đối không sai, lập tức yên lòng. Bà tử cầm bột thuốc hơn chần chừ, nhưng tức khắc đã hăng hái trở lại. Bà là người tung bột thuốc, tiền thưởng so với ba người kia đương nhiên sẽ gấp đôi, vì tiền thưởng này, bà bất cứ giá gì cũng phải làm.

Ba người Diêu Mật dẫn La Hãn vừa đi vừa trò chuyện, trong lòng hơi thấp thỏm. Nếu Mạnh Uyển Cầm đã có tâm tư đối phó các nàng, dù đêm nay thoát được La Hãn nhưng khó đảm bảo sau này Mạnh Uyển Cầm sẽ không bày ra âm mưu khác. Thay vì sau này khó lòng phòng bị, không bằng bây giờ giải quyết hết mọi trắc trở. Lại nói thêm, các nàng sau này có thể sẽ là lão phu nhân phủ tướng quân, là chủ mẫu chân chính của phủ, sớm muộn gì cũng đối đầu với Mạnh Uyển Cầm, thừa dịp lúc này lòng cảnh giác của Mạnh Uyển Cầm đối với các nàng chưa cao, các này phải bày mưu trả lại.

Sử Tú Nhi biết rõ tính nghiêm trọng của vấn đề, nàng bóp chặt tay của Diêu Mật, lại bóp chặt tay của Phạm Tinh, ra hiệu đêm nay sẽ liều mạng với Mạnh Uyển Cầm.

Diêu Mật từng học qua ít công phu, thính giác so với Sử Tú Nhi và Phạm Tinh tốt hơn một chút, nàng vừa đi vừa chú ý nghe ngóng, loáng thoáng, có lúc thì nghe được tiếng bước chân, có lúc lại dường như không có, trong lòng biết rõ là có người đi theo các nàng, chỉ là nấp ở một nơi nào đó trong bóng tối chưa hiện thân mà thôi, nàng nhất thời cắn răng, các nàng chẳng qua chỉ là những cô gái yếu đuối, biện pháp cứng rắn không dùng được, phải dùng lí trí. Nếu làm ổn thỏa sẽ thiết lập được một ít uy tín trong phủ, làm chuyện gì cũng không bị người ta ra tay cản trở.

Khó khăn lắm mới tìm được chỗ yên tĩnh, Diêu Mật dừng bước lại, nói đơn giản: “La Nhị gia, lão tướng quân và tướng quân không có trong phủ, Mạnh phu nhân muốn nhân cơ hội này xử lí chúng ta, không biết ngài có thể giúp chúng ta một tay được không?”

La Hãn một lòng muốn lấy lòng Diêu Mật, chẳng qua hơi khổ sở vì có Sử tú Nhi và Phạm Tinh ở bên cạnh, không có cách nào trò chuyện với Diêu Mật, nay nghe nàng nói như vậy, sao lại không đáp ứng chứ? Hắn lập tức trả lời: “Tiểu Mật, nàng muốn ta giúp thế nào, ta liền giúp nàng thế nấy. Mạnh phu nhân chỉ là cháu gái của lão tướng quân, vì phủ tướng quân không có nữ quyến nên mới tạm thời qua đây giúp chưởng quản mọi việc một tay, đắc tội với bà ta cũng chẳng phải chuyện gì quan trọng.”

Sử Tú Nhi nghĩ nghĩ, nếu nàng là Mạnh Uyển Cầm, nàng sẽ làm như thế nào?

Đối với chuyện kiểu này, ngược lại, Phạm Tinh đã từng có kinh nghiệm, trước đây nàng ở nhà, thấy tận mắt thẩm nương vu hãm cho một vị thiếp câu dẫn đần ông bên ngoài, cảnh tượng tương tự như tối nay.

Nghe xong giả dụ của Phạm Tinh, Diêu Mật và Sử Tú Nhi đưa mắt nhìn nhau, nói: “Ngươi nói, có khả năng Mạnh Uyển Cầm sẽ đánh ngất chúng ta, rồi ném toàn bộ chúng ta vào trong ao. Sau đó sẽ dẫn lão tướng quân tới bắt gian ư?”

Phạm Tinh ghé vào tai Diêu Mật, nói: “Quần áo mùa hè mỏng, nếu chúng ta ngâm trong nước, quần áo dán trên người, sẽ bị lộ tất tần tật. Dù cho chúng ta và đối phương không xảy ra chuyện gì, cũng khó mà giải thích.”

Cảnh tượng ba nữ một nam ngâm mình trong hồ như thế nào La Hãn cũng đoán được, lửa giận bùng lên trong lòng, hắn một lòng một dạ muốn cưới Diêu Mật làm chính thê, nhưng nếu Diêu Mật còn chưa vào cửa mà đã bị hạ nhân bêu xấu, sau này truyền ra ngoài, Diêu Mật bị xem là thất đức, nàng sẽ không thể đi theo hắn nữa. Việc này nếu truyền đi, quả thật làm trò cười cho thiên hạ. Mạnh Uyển Cầm, mụ được lắm, thừa dịp lão tướng quân không ở đây, liền bạo gan làm càn như vậy sao???

Năm đó không bảo vệ được Tạ Vân, chẳng lẽ lúc này ngay cả một a hoàn cũng không che chở được? La Hãn quyết định trong lòng, trầm giọng nói: “Yên tâm, có ta ở đây, sẽ không xảy ra chuyện gì. Hết thảy cứ để ta lo.”

“A!” Không chỉ mỗi Diêu Mật mà ngay cả Sử Tú Nhi và Phạm Tinh vừa nghe được lời này của La Hãn đều không kìm được đưa mắt nhìn hắn. Đất nước thời này, bởi vì nữ nhiều nam ít, tuy các nàng xuất thân là thiên kim tiểu thư, nhưng ở trước mặt nam tử cũng không dám cảm giác mình được yêu chiều. Hơn nữa, việc cưới xin còn lận đận, đến bây giờ vẫn chưa có nơi có chốn, thêm việc bị Cố Đông Cẩn và Cố Đông Du ghét bỏ, nên đối với nam tử trẻ tuổi, các nàng đã không còn trông chờ gì, chứ đừng nói là mong được họ chở che, bảo vệ. Lúc này, La Hãn vừa nói như vậy, không hiểu sao, các nàng đều cảm thấy rung động. Aii, nếu không phải…., các nàng sẽ thành toàn cho hắn và Diêu Mật.

Diêu Mật nghe được lời này thì lần thứ ba động tâm, ôi, cuộc sống dưỡng lão an nhàn sung sướng ta muốn, đức lang quân tuấn tú này ta cũng muốn, làm sao để được cả hai đây??????

Sử Tú Nhi và Phạm Tinh mặc dù ngay cả chính mình cũng rung động, nhưng lại sợ Diêu Mật động tâm, vội vàng dùng ánh mắt trấn an Diêu Mật, ây Tiểu Mật, sau khi lão tướng quân qua đời, hai bọn ta sẽ se chỉ luồn kim, cho ngươi và vị lang quân khôi ngô này xuân tình đa độ, sung sướng tiêu dao. Cho nên, cuộc sống dưỡng già hạnh phúc sẽ có, đức lang quân khôi ngô cũng sẽ có mà.

La Hãn có chuyện trong lòng, tầm mắt không đặt trên người Diêu Mật, cũng không nhìn thấy ba người các nàng liên tục trao đổi ánh mắt với nhau, chỉ chăm chú quan sát xung quanh, ở đây hoa cỏ tươi tốt, nếu có người được bụi hoa che chắn, ở phía sau đập hắn một gậy thì quả thật là khó lòng phòng bị, bởi vậy hắn nhỏ giọng nói: “Đi qua bên này.” Nói xong liền rảo bước về phía trước.

Ba người Diêu Mật biết rõ La Hãn quen thuộc với phủ tướng quân hơn các nàng, thấy được hắn bình tĩnh thì đưa mắt nhìn nhau rồi nhanh chóng bám sát theo.

Sau khi rẽ qua một góc, đến gần ao Sấu Ngọc, La Hãn đột nhiên dừng bước, nhỏ giọng chỉ tay nói với ba người Diêu Mật: “Mau, trốn mau!”

*** Mình xin đính chính lại Sấu Ngọc đây là ao chứ không phải hồ nhé, hồ mà ở trong vườn thì rộng quá, không hợp lí cho lắm và trong bản raw ao cũng đúng hơn.

Mặt dù ba người Diêu Mật vừa đi vừa trò chuyện, nhưng vẫn nghe được tiếng bước chân loáng thoáng, hình như phía sau có tiếng động, trong lòng sớm đã hoảng loạn, La Hãn vừa dứt lời, các nàng liền theo hướng mà ngón tay La Hãn chỉ, chui vào bên trong một bụi hoa.

La Hãn cũng theo sau chui vào. Bụi hoa nơi này là một trong những bụi hoa mà năm đó khi hắn theo đuổi Tạ Vân đã mang đến phủ tướng quân, trồng thành hình trái tim. Bây giờ bụi hoa mọc rất tốt, trông rất um tùm rậm rạp, nhưng hắn biết rõ, bên trong mười mấy bụi hoa này là một khoảng trống hình trái tim, người có thể nấp.

Bốn bà tử cầm theo gậy gộc thô to, dưới sự che chắn của bóng đêm và bui hoa, bốn bà rón ra rón rén theo sau mấy người Diêu Mật, đang suy nghĩ làm sao để ra sau lưng các nàng mà các nàng không phát hiện ra được, một gậy đánh ngã các nàng. Không ngờ vừa quẹo qua một góc, lại đột nhiên không thấy ba người Diêu Mật đâu, lập tức ngẩn người, sau đó nhanh chóng bước lên phía trước, đuổi theo.

Ba người Diêu Mật nghẹn họng nhìn trân trối bốn bà tử cầm gậy gộc chạy ngang qua, quả nhiên là đoán không sai, Mạnh phu nhân thật sự ra tay!

La Hãn đợi bốn bà tử đi qua, lúc này mới nhỏ giọng thì thầm: “Các ngươi nấp ở chỗ này không nên cử động, ta đi giải quyết mấy bà tử kia.”

“Một mình ngươi có được không?” Diêu Mật quan tâm hỏi.

La Hãn nghe ra sự lo lắng trong lời nói của Diêu Mật, cảm thấy ấm áp trong lòng, nói nhỏ: “Không sao, chỉ là vài bà tử, xử lí rất nhanh thôi.”

Diêu Mật gật đầu, dặn dò: “Không nên đả thương người, các bà ấy chỉ là vâng lệnh hành sự.”

Tiểu Mật của ta quả nhiên vừa xinh đẹp vừa thiện lương, cùng A Vân giống nhau như đúc. La Hãn cảm thán trong lòng, lên tiếng: “Yên tâm.” Nói xong liền chui ra hỏi bụi hoa, biến mất không thấy bóng dáng.

Bốn bà tử được Mạnh Uyển Cầm dặn dò phải giải quyết đám người Diêu Mật trong yên lặng, không được đả động đến hộ vệ trong phủ, bởi vậy, mặc dù không thấy đám người Diêu Mật nhưng các bà cũng chỉ dám liếc mắt nhìn nhau sau đó lên phía trước đuổi theo. Đuổi theo một hồi vẫn không thấy người, lúc này mới cuống cuồng, cầm gậy thọc vào trong các bụi hoa xem xét.

La Hãn ẩn thân sau một bụi hoa, chờ tới khi một bà tử bị rơi lại sau mấy bà tử khác vài bước thì chợt tiến lên, dùng sức kẹp cổ của bà tử đó, bà tử còn chưa kịp kêu lên, tay phải đã cướp lấy gậy của bà, gõ mạnh lên đầu của bà, không thèm nhìn bà ngất hay chưa ngất đã nhanh chóng lôi bà vào trong một bụi hoa.

Ba bà tử còn lại đi được vài bước, không thấy bà tử kia đuổi tới, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bụi hoa khẽ động, không thấy bóng người, liền lầm bầm trong miệng: “Bà già này, chắc là tối nay ăn quá nhiều, bây giờ đang tìm chỗ giải quyết. Bộ không biết lúc này là lúc nào sao, nhịn một chút sẽ chết à?” Ba người kia nói xong thì đứng lại chờ, một lúc sau vẫn không thấy người đi ra, một người trong ba nói: “Được rồi, ta ở lại chờ bà ấy, các ngươi lên phía trước tìm đi.”

La Hãn dù sao cũng là lén lút ở lại phủ tướng quân, mặc dù hắn nắm chắc sẽ đánh ngất được hết mấy bà tử này cùng một lúc nhưng lại sợ kinh động đến người khác, nên nếu có thể lặng lẽ đánh được bao nhiêu thì lặng lẽ đánh bấy nhiêu. Mắt thấy mấy bà tử này xì xào bàn tán, hai người trong đó bỏ đi chỗ khác, chỉ còn lại một người thì lập tức vén tay áo, định bụng lặng lẽ đập cho bà tử kia một gậy. Chỉ cần xong người này, dư lại hai người kia cũng dễ dàng giải quyết.

——

Ba người Diêu Mật chờ trong bụi hoa chưa được bao lâu, chợt nghe bên ngoài bụi hoa “khẩy, khẩy” một tiếng vang rất nhỏ, La Hãn chui đầu vào, nhỏ giọng nói: “Bốn bà tử đã bị đánh ngất xỉu, ta để các bà ở sau một bụi hoa, chỉ là các ngươi…”

Diêu Mật hiểu được ý tứ của hắn, hiện giờ Tạ Đoạt Thạch và anh em Tạ Đằng chưa hồi phủ, Mạnh Uyển Cầm nếu như không thấy mấy bà tử đâu sẽ cho hộ vệ của phủ vào vườn lục soát, tùy tiện gán một tội danh cho các nàng, các nàng cũng chẳng thể nào chạy thoát.

Sử Tú Nhi suy nghĩ một chút rồi nói: “Phải ra khỏi vườn, tìm chỗ khác mà trốn, đợi bốn người lão tướng quân về rồi tính tiếp.”

La Hãn gật đầu: “Đi từ bên này sẽ có một con đường nhỏ dẫn ra khỏi vườn.” Hắn tỉ mỉ miêu tả con đường nhỏ, còn chưa dứt lời, nói: “Ra khỏi vườn, các ngươi định trốn nơi nào?” Hắn vừa nói vừa dụi mắt, lúc đánh bà tử thứ tư đã không cẩn thận bị bà ta tung bột thuốc vào mặt, bây giờ cảm thấy mắt và lỗ mũi ngưa ngứa.

Diêu Mật nói: “Chỗ an toàn nhất lúc này tất nhiên là chỗ ở của Mạnh phu nhân và Cố tiểu thư.”

Phạm Tinh tiếp lời: “Vậy chúng ta hãy nấp trong phòng Cố tiểu thư. Phòng của Mạnh phu nhân có nhiều bà tử lui ra lui vào, e sẽ bị lộ.”

La Hãn nghe các nàng thương lượng xong, nhân tiện nói luôn: “Các ngươi đi trước, ta đem bốn bà tử kia đến ao Sấu Ngọc, sắp xếp xong sẽ tới.” Dám ức hiếp Tiểu Mật của ta à, chờ ân hận đến đứt ruột đi!