Mị Hương

Chương 17: Âm mưu




Sáng hôm nay La Hãn mất hứng mà về, đêm nay lại thừa hứng theo La Ôn mời ông cháu Tạ Đoạt Thạch đi uống rượu, chuyện này đương nhiên đã khiến người Mạnh Uyển Cầm chú ý. Bà vừa nghe La Ôn và La Hãn tới liền để cho Mạnh bà tử lặng lẽ đi thám thính, theo sát chú ý đến từng hành động của La Hãn.

Chuyện La Hãn giả vờ mắc tiểu, ở lại phủ tướng quân, sau đó lặng lẽ bám đuôi ba người Diêu Mật nhanh chóng bị Mạnh bà tử phát hiện. Mạnh bà tử không làm ồn lên, dấu người trong bóng đêm, rẽ qua một góc, nhỏ giọng dặn bà tử giữ vườn, để bà đến báo lại với Mạnh Uyển Cầm. Đợi sau khi bà tử giữ vườn gấp gáp rời đi, bà mới rẽ về chỗ cũ, rón ra rón rén theo sau La Hãn.

Màn đêm buông xuống chưa được bao lâu, hơi nóng trên mặt đất chưa bốc đi, ba người Diêu Mật đi vòng đến bên cạnh một cái giếng ở sau vườn, múc nước, một người đề nghị mang thùng nước đến lương đình, hắt nước lên tảng đá ở lương đình, nghe một tiếng “Thùng” vang lên từ lòng đất, hơi nước bắn lên, ướt ướt ẩm ẩm, lúc này mới nhìn nhau cười vui vẻ, nghịch ngợm kéo thùng nước lên, sau đó thong thả bước vào lương đình, mỗi người chiếm một băng đá, ngồi hóng mát.

Diêu Mật lau mồ hôi, nói: “Trước đây mỗi khi trời nóng, ở trong phủ thêu thùa đọc sách, uống nước ô mai ướp lạnh, bên cạnh còn có a hoàn cầm quạt hầu hạ, luôn cảm thấy cuộc sống vừa dài vừa chán, bây giờ ngược lại cũng hay, làm a hoàn nhưng vô cùng vui vẻ.”

Sử Tú Nhi cười nói: “Đợi đến lúc chúng ta lên làm lão phu nhân phủ tướng quân, bối phận tăng, cuộc sống sẽ thay đổi.”

Phạm Tinh gật đầu: “Đúng vậy.”

La Hãn dùng hoa lá che dấu thân thể, ở từ xa nhìn Diêu Mật, thấy Diêu Mật nghiêng đầu trò chuyện, phong thái ngay ngắn động lòng người, lòng hắn lại rung động như buổi sáng. Nha đầu này không chỉ có tướng mạo giống Tạ Vân mà ngay cả dáng vẻ và phong thái cũng giống, khiến người không động lòng cũng khó.

Mạnh bà tử ẩn thân cách La Hãn không xa, khóe miệng mang ý cười lạnh lùng. Mạnh phu nhân thật sáng suốt, kêu ta tới đây theo dõi, quả nhiên là theo dõi được cảnh tượng hấp dẫn đến bực này.

Mạnh Uyển Cầm đang xem sổ sách dưới ánh đèn, nghe có bà tử giữ vườn cầu kiến thì vội cho bà ấy vào, bà tử kể trình báo xong, Mạnh Uyển Cầm cong mày nói: “Quả nhiên là đoán không sai, La nhị kia thật sự chưa từ bỏ ý định, nhanh như vậy đã tới cửa.” Nói xong liền dặn dò bà tử kia: “Ngươi mau đi giúp Mạnh bà tử trông chừng ba ả a hoàn, không được để mất dấu. Ta an bài một chút rồi tới.”

Bà tử này biết chắc chắn sau này Mạnh Uyển Cầm sẽ thưởng bà hậu hĩnh, ánh mắt tức khắc lóe lên vẻ hưng phấn, lập tức gật đầu, vội vàng rời đi.

Cố Mỹ Tuyết thấy bà tử đi khỏi, lúc này mới nói: “Mẹ, chúng ta nhanh đi bắt các ả, đến lúc đó nhân chứng vật chứng đầy đủ, xem các ả còn lời gì để nói không?”

“Chúng ta đâu phải là người của phủ tướng quân, bắt các ả làm gì?” Mạnh Uyển Cầm nói với vẻ ung dung: “Muốn bắt, phải để cho biểu ca Tạ Đằng của con bắt. Chúng ta chỉ cần ngồi xem cuộc vui.”

“Nhưng không phải biểu ca Tạ Đằng đã đến La phủ phẩm rượu rồi sao?” Cố Mỹ Tuyết ngẩn ra, lập tức hiểu được, cười nói: “Vậy nha, vậy thì nhanh sai người đi tố cáo với biểu ca, nói trong phủ có trộm. Nếu nghe được lời này, biểu ca nhất định sẽ gấp gáp chạy về bắt trộm. Chỉ cần bắt được, tối nay sẽ có náo nhiệt.”

Mạnh Uyển Cầm tán thưởng nhìn Cố Mỹ Tuyết, cười nói: “Con nếu đã nghĩ được nhiều như vậy, ta nên tụng kinh niệm phật rồi.”

Vừa trò chuyện, Mạnh Uyển Cầm cho người gọi Mạnh Trung vào dặn dò mấy câu. Mạnh Trung vì tham tiền nên mới tuyển chị em Diêu Mật vào phủ làm đầu bếp, lúc này đang muốn lập công chuộc tội, vừa nghe được lời của Mạnh Uyển Cầm liền vội vàng sai người dắt ngựa, phi đến La phủ tìm Tạ Đằng.

Mạnh Trung vừa đi, Mạnh Uyển Cầm lúc này mới cười với Cố Mỹ Tuyết, nói: “Tối nay không những làm cho ba ả nha đầu kia lộ bộ mặt thật, còn xác định được hôn sự của con.”

“Mẹ, mẹ có cách rồi sao?” Cố Mỹ Tuyết mừng rỡ ngạc nhiên.

Mạnh Uyển Cầm gật đầu nói: “Ba nha đầu kia tới chưa được vài ngày, cần gì phải tiến hành từng bước, chi bằng giải quyết hết một lần cho xong. Mà hôn sự của con cũng không thể kéo dài được nữa. Nếu càng mong chờ, càng không có hy vọng.” Mạnh Uyển Cầm ghé vào tai Cố Mỹ Tuyết thì thầm mấy câu, sau đó cắn răng nói: “Đến lúc đó nghe thấy tiếng cửa phòng mở, con cứ từ thùng tắm đứng dậy, tốt nhất là để cho hắn nhìn sạch. Sau đó ta sẽ vọt vào, làm loạn ngay tại chỗ. Hắn muốn cũng phải nhận, không muốn cũng phải nhận. Đến lúc đó lại mời lão tướng quân đứng ra làm chủ, chuyện này sẽ ổn thỏa. Sau khi thành thân, con lại nhanh chóng sinh một nam một nữ, sau này sẽ không bị quấy nhiễu.”

Cố Mỹ Tuyết nghe xong thì cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Nếu hắn nghi ngờ chúng ta gài bẫy, sẽ vì thế mà chán ghét con thì sao?”

Mạnh Uyển Cầm thở dài nói: “Muốn nghi ngờ cũng phải có cơ sở, muốn lấy được hắn, con không nên bận tâm nhiều như vậy. Con cũng sắp mười lăm rồi, không thể chần chừ được nữa. Nếu không thành công, phải chết tâm đi, nghe theo sắp xếp của mẹ.”

Cố Mỹ Tuyết ngẩng phắt đầu dậy: “Mẹ, ngoại trừ biểu ca, con không muốn ai cả.”

“Vậy là được rồi không phải sao? Tạ Đằng không phải là nam tử bình thường, phải hạ thuốc mạnh mới có hiệu quả.” Mạnh Uyển Cầm nói, trên mặt cũng nóng lên, nếu như trước kia, bất luận thế nào bà cũng không để con gái làm loại chuyện này, nhưng bây giờ nếu muốn chọn được phu quân tốt, còn khó hơn lên trời. Thay vì để nữ nhân khác dùng thủ đoạn đê tiện câu dẫn Tạ Đằng, không bằng để con gái mình ra tay thì hơn.

Lại nói đến La Hãn nhìn lén được một lát, cảm thấy trong vườn dường như không có ai nên đánh liều nhảy ra, rảo bước đến lương đình, ba người Diêu Mật chưa kịp hoảng sợ kêu lên thì hắn đặt ngón tay lên môi “Xuỵt” một tiếng, thấy ba người Diêu Mật nhận ra hắn, thì mới nói: “Ở đây không tiện nói chuyện, xin ba vị đi theo ta.”

La Hãn trước kia hay đến phủ tướng quân nên quen thuộc với mọi ngóc ngách trong phủ, biết rõ trong vườn có chỗ yên tĩnh, hắn muốn dẫn ba người Diêu Mật đến đó trò chuyện, lại nói thêm: “Ta sẽ không hại các ngươi, hãy yên tâm.”

Ngươi không hại chúng ta mới là lạ á? Sử Tú Nhi và Phạm Tinh cảnh giác nhìn La Hãn, thế nào, thế nào, muốn bắt cóc Tiểu Mật nhà ta chứ gì? Ngươi bắt cóc nàng chính là bắt cóc hạnh phúc của bọn ta, mơ tưởng!

Sử Tú Nhi nhanh chóng xem xét xung quanh, thấy ngoại trừ các nàng và La Hãn ra thì không còn ai khác, lúc này mới thầm thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy ngăn trước người Diêu Mật: “Chỗ nào bọn ta cũng không đi, La Nhị gia có lời gì cứ nói ở đây!”

Phạm Tinh tiếp lời: “Đúng vậy, có chuyện gì thì ở chỗ này mà nói!”

La Hãn nhìn Diêu Mật bị Sử Tú Nhi chắn trước người, hơi do dự, sau đó đành phải nói: “Tiểu Mật, lời hôm nay ta nói là thật lòng, mong nàng suy nghĩ thêm.”

Sử Tú Nhi và Phạm Tinh lập tức tức giận trợn mắt, các nàng không nghe lầm đấy chứ, chưa gì đã gọi Tiểu Mật rồi sao? Chúng ta còn chưa thân thiết đến thế đâu!

Ôi, trai đẹp như thế, lại nói ra những lời hứa hẹn mê hoặc như thế, ta còn muốn từ chối nữa sao? Diêu Mật lại một lần nữa rung động, đang muốn đáp lời, lại bị Sử Tú Nhi xoay người che miệng, nói một cách nghiêm túc: “Diêu muội muội, ngươi đừng nghe hắn, nói mà còn ngọt hơn hát, ai biết có thật lòng hay không? Hơn nữa đêm hôm khuya khoắc rồi lại lẻn vào phủ tướng quân nói với chúng ta những lời này, nếu bị người khác phát hiện, chúng ta liền hết đường chối cãi.”

Phạm Tinh hiếm khi thông minh được một lần, không những ra đứng giữ trước lương đình mà còn nói: “La Nhị gia nói xong chưa? Nói xong rồi thì mau đi giùm ta, không lại rước đến phiền toái.”

Sử Tú Nhi nói thêm: “Nơi này là phủ tương quân, không phải như những phủ bình thường khác, La Nhị gia lẻn vào đây e rằng không giấu được bao lâu. Nếu bị người khác thấy ngươi nói chuyện với bọn ta, bọn ta thật không còn lời gì để bào chữa.”

Diêu Mật sực nhớ tới, La Hãn đến phủ cùng La Ôn, hắn lại lặng lẽ ở lại phủ, chẳng nhẽ không có người nào phát hiện? Đây là phủ tướng quân đó! Thật không bình thường, sự tình chắc chắn có bẫy!

Phạm Tinh sợ nhất là La Hãn bắt cóc Diêu Mật, phản ứng nhanh nhạy hơn mọi hôm rất nhiều, nàng nhanh chóng thét to: “Có người muốn hại chúng ta!!!!”

Là Mạnh phu nhân? Diêu Mật và Sử Tú Nhi ngẩn ra, rất nhanh đã trở lại như cũ, bà tử giữ vườn nhất định là thông đồng với Mạnh bà tử, là người của Mạnh Uyển Cầm, vậy chẳng lẽ mắt bà ta bị mù, không nhìn thấy La Hãn tiến vào sao? Không, bà ta chắc chắn không mù, lúc này chỉ sợ đã chạy đến phòng Mạnh Uyển Cầm báo cáo rồi, đợi lát nữa sẽ dẫn người đến bắt kẻ thông dâm mất! Nhớ lần trước, bà ta và Cố Mỹ Tuyết chưa gì đã nghe được tin tức, chạy đến thư phòng bắt kẻ thông dâm đó thôi? Trong phủ tướng quân này, không biết bao nhiêu người là tai mắt của bà ta?

Thời gian các nàng ở tại phủ tướng quân không dài nhưng cũng biết được, Mạnh Uyển Cầm ở phủ tướng quân vơ vét không ít béo bở, nếu nói có người sợ ba nàng lên làm lão phu nhân phủ tướng quân, ngoại trừ Mạnh Uyển Cầm ra thì không còn ai khác.

Diêu Mật và Sử Tú Nhi liếc mắt nhìn nhau, thấy được nghi ngờ trong mắt đối phương, ông cháu Tạ Đoạt Thạch và Tạ Đằng đã ra cửa, người lớn nhất trong phủ tướng quân chính là Mạnh Uyển Cầm, bà xử lí vài a hoàn, ai dám nói không? Xem ra, La Hãn vào được là do Mạnh Uyển Cầm cố tình thả vào, mục đính chính là gắn tội lên người các nàng.

Sử Tú Nhi và Diêu Mật nhanh chóng suy nghĩ, quét mắt nhìn xung quanh, quả nhiên thấy phía xa hơi rung động, dường như có người đang ẩn nấp ở đó. Diêu Mật nháy mắt với Sử Tú Nhi, vội nói với La Hãn: “La Nhị gia, nơi này không thể trò chuyện, chúng ta nên lánh đi nơi khác.”

Mạnh bà tử ẩn trong bóng tối, thấy Diêu Mật và La Hãn đáp lời, sau đó nhanh chóng cùng nhau ra vườn sau, bà lập tức vội vàng bước theo.

Lúc này, Mạnh Trung đã tới La phủ, mượn cớ đến La phủ tặng thịt cho mọi người nhắm rượu mà đi vào vườn của La phủ, lặng lẽ kề bên tai Tạ Đằng, nói rằng trong phủ hình như có trộm, vì không muốn làm mất nhã hứng phẩm rượu của lão tướng quân nên không dám làm to chuyện, nhưng cũng không dám dối gạt, nên tới đây bẩm báo với tướng quân.

Tạ Đằng là dũng tướng trên chiến trường, nghe nói có trộm vào phủ thì lơ đểnh không quan tâm, muốn vào thì cứ vào, những hộ vệ trước đây luôn theo chân hắn giết địch trên chiến trường, một hai gã trộm tiến vào phủ tướng quân, đó là tự đâm đầu vào chỗ chết.

Mạnh Trung thấy Tạ Đằng không thèm để ý thì vội vàng bổ sung: “Một hai kẻ trộm tiến vào cũng chẳng phải là cái gì, chỉ sợ kẻ trộm kia đi cưỡng ép a hoàn…”

Tạ Đằng vừa nghe, lập tức nhướng mày, ba a hoàn kia thật hay chọc người. Đầu tiên là chọc La Hãn, bây giờ lại chọc kẻ trộm. Không đúng, chỗ ngồi hình như thiếu đi La Hãn. Vậy kẻ trộm kia là La Hãn rồi? Nếu đã như vậy, phải nhanh chóng trở về phủ nhìn một chút. Hộ vệ trong phủ như sói như hổ, nếu như bắt được La Hãn, đánh hắn đến tàn phế, hai nhà liền không thể giao hảo như cũ.

Tạ Đằng gật đầu ra hiệu cho Mạnh Trung không cần nói nữa, tự mình nói mọi người một tiếng, nói là có việc phải đi, thấy mọi người cũng không để ý thì lập tức cùng Mạnh Trung ra khỏi cổng La phủ, thúc ngựa như bay về phủ tướng quân.

Trong phủ, Mạnh Uyển Cầm và Cố Mỹ Tuyết dẫn theo bố bà tử vai u bắp thịt vào vườn. Mạnh Uyển Cầm ra lệnh cho bốn bà tử thô bạo không bình thường này: “Theo sau bọn chúng, từ phía sau cho La Nhị gia và ba ả a hoàn mỗi người một gậy, đánh ngất xỉu rồi ném tới hồ Sấu Ngọc, xếp bọn chúng nằm cạnh nhau. Đợi tướng quân gần về tới phủ thì khiến bọn chúng tỉnh lại, để tướng quân thấy cảnh tượng ba ả kia ướt át toàn thân cùng với đàn ông khác nằm trong hồ.”