Mị Hương

Chương 13: Hầu hạ




Sáng sớm, sắc xuân tươi đẹp, không khí trong lành. Tạ Đoạt Thạch thoải mái vui vẻ nhìn ba người Diêu Mật. Tuy ba tiểu đầu bếp này đều mặc trang phục quần xanh áo đỏ của a hoàn, nhưng vẫn có nét riêng, mỗi người một vẻ.

Dáng người Diêu Mật yểu điệu duyên dáng, làn da trắng ngọc, hai hàng lông mi dài cong vuốt, đôi mắt long lanh ươn ướt vô cùng quyến rũ. Dáng vẻ của Sử Tú Nhi cao ngạo, eo nhỏ chân dài, sống mũi cao thẳng, thanh tú như hoa nở đầy khiêu khích. Còn thân hình Phạm Tinh cân đối, hai má đầy đặn, dáng vẻ ngây thơ hồn nhiên, cánh môi nhỏ nhắn phấn hồng như hoa anh đào bĩu ra thật dụ hoặc.

Tạ Đoạt Thạch hơi cảm thán, nhớ lúc ông còn trẻ, khi đó hai nước Đại Ngụy và Đại Kim chưa chính thức khai chiến, những thiếu nữ quý báu hơn người như ba tiểu đầu bếp này chắc chắn đã sớm được định thân, làm dâu nhà người ta, làm gì mà rơi vào tình cảnh bi thảm phải trốn vào phủ tướng quân làm a hoàn như vậy?

Ba người Diêu Mật khổ cả đêm, gần sáng mới chợp mắt, chưa ngủ được bao lâu đã phải rời giường, rửa mặt chải đầu, theo người đi đến viện của Tạ Đoạt Thạch, vừa thấy Tạ Đoạt Thạch mỉm cười quan sát các nàng thì lập tức cúi chào, nói: “Ra mắt lão tướng quân!”

Tạ Đoạt Thạch khoát tay nói: “Không cần đa lễ, tất cả hãy ngồi xuống!” Ha ha, ba tiểu đầu bếp này chưa xuất giá mà đã đến phòng ta thực hiện bổn phận của cháu dâu, tốt, tốt!

Ba người Diêu Mật đều là những tiểu thư sống trong nhưng lụa, đến phủ tướng quân cũng mới mấy ngày nên chưa quen được nếp sống của nô tì, trong lòng cũng không nghĩ rằng mình là nô tì, lúc nghe Tạ Đoạt Thạch cho phép các nàng ngồi, cả ba đều cười nói tạ ơn, sau đó ngồi xuống ghế. Nhất thời các nàng đưa mắt quan sát Tạ Đoạt Thạch, tuy khóe mắt Tạ Đoạt Thạch đã có nếp nhăn, nhưng lông mày cuồn cuộn, cặp mắt có thần, nhìn thế nào cũng không già, liền nháy mắt với nhau: Nhìn đi, sắc mặt của lão gia nhà ta khỏe mạnh hồng hào, thật oai phong làm sao!!!!!

Tối hôm qua, ba nàng chỉ nhìn sơ, không thấy rõ lắm, hôm nay ánh nắng chói lọi trên đỉnh đầu, ba người sáu mắt các nàng lại quan sát, ai cũng công nhận, bỏ qua tuổi tác của Tạ Đoạt Thạch, ông thật sự vẫn còn dư âm của một chàng trai đầy sức hấp dẫn!

“Người đâu, dâng trà!” Tạ Đoạt Thạch thấy ba người Diêu Mật ngoan ngoãn ngồi xuống bồi ông nói chuyện thì vui vẻ cười tươi, cất giọng sai người dâng trà, thấy một bà tử bưng một chén trà đến trước mặt ông, sau đó lại lui xuống thì vô cùng ngạc nhiên, tay chỉ ba người Diêu Mật, nói: “Sao không dâng trà cho các nàng?”

Bà tử này họ Mạnh, là người do Mạnh Uyển Cầm mang tới. Bà ở bên ngoài một lát lâu, thấy ba người Diêu Mật chỉ ngồi trò chuyện với Tạ Đoạt Thạch, sàn không quét, trà không dâng, rèm cửa cũng không vén, chẳng có chút tính cách của một a hoàn, ngực đã sớm khó chịu. Nghe Tạ Đoạt Thạch muốn uống trà, bà vội vàng bưng trà vào, đuôi mắt đảo trên người ba người Diêu Mật, thấy các nàng dáng vẻ tiểu thư, ngồi yên không động, bà liền tức giận. Đây là a hoàn tới hầu hạ người ta, hay là tiểu thư chờ người ta hầu hả đây hả?

Mạnh bà tức giận còn chưa kịp thở ra lại nghe Tạ Đoạt Thạch sai bà dâng trà cho ba người Diêu Mật thì sém chút nữa ói máu. Giỏi lắm ranh con, đúng là đến làm tiểu thư mà, a hoàn chỗ nào chứ. Bà liếc mắt nhìn ba người Diêu Mật, mắt tam giác híp lại như dao nhọn, hung hăng đâm về phía các nàng, tưởng các nàng sẽ biết thân biết phận, ai ngờ bà đâm bao nhiêu đi nữa các nàng vẫn yên ổn ngồi thẳng trên ghế, lần này bà không nhịn được, lên tiếng nhắc nhở Tạ Đoạt Thạch: “Lão tướng quân, ba tiểu cô nương này là a hoàn, có a hoàn nào mà ngồi ngang hàng với chủ nhân, chờ người khác dâng trà?”

Ba người nghe được lời của Mạnh bà tử mới nhớ ra lúc này ba người các nàng còn chưa là lão phu nhân của phủ tướng quân, vậy mà ngồi nghênh ngang thế này đúng là không hợp lễ nghĩa, tất cả vội vàng đứng lên. Diêu Mật cười nịnh, nói: “Lão tướng quân, đây là lần đầu tiên chúng ta làm a hoàn, còn chưa có kinh nghiệm, đang học hỏi từ từ. Nếu không thì ta đấm lưng cho ngài nhé?” Nói xong liền xoắn tay áo tiến lên, ra phía sau làm người đẹp đấm lưng, ra sức đấm vào bả vai của Tạ Đoạt Thạch.

Sử Tú Nhi cũng vội vàng cười nói: “Lão tướng quân muốn chúng ta làm việc gì cứ việc phân phó. Hay là uống thêm chén trà nữa nhé?” Nói xong liền phân phó Mạnh bà tử: “Cho lão..ừm… cho lão tướng quân thêm chén trà.” Khụ khụ, thiếu chút nữa đã thân mật gọi thành lão gia.

Mạnh bà tử vừa nghe lời nói của Sử Tú Nhi thì lập tức trợn mắt, sai ai đó hả, sai ai đó hả? Chẳng qua chỉ là một a hoàn nhỏ bé, vậy mà dám trưng ra bộ dáng của một đương gia chủ mẫu? Bị ngu sao?

Sử Tú Nhi thấy Mạnh bà tử đứng ngây như phỗng, cũng không cảm thấy có gì bất thường, chỉ kinh ngạc nói: “Sao còn chưa đi?”

Manh bà tử phẫn nộ, nhìn Tạ Đoạt Thạch, lão tướng quân ơi, người phải làm chủ cho lão nô! Từ khi lão nô theo Mạnh phu nhân vào phủ đến giờ vẫn luôn cẩn trọng hầu hạ người, không dám gây ra lỗi lầm gì, cũng chưa hề quản công, ngại khổ. Bây giờ tiểu nha đầu mới đến này lại dám cưỡi lên đầu lão nô. Việc này mà truyền đi, chẳng phải là rét lạnh lòng của toàn bộ nô gia trong phủ sao?

Tạ Đoạt Thạch thấy Sử Tú Nhi phân phó Mạnh bà tử, Mạnh bà tử lại nhìn mình, cũng chẳng thấy có chỗ nào không ổn, chỉ phất tay nói: “Dâng trà ngon hôm trước La phủ đưa đến đây, mang thêm cho ba người Diêu Mật mỗi người một chén.” Nói xong còn hỏi sở thích của Diêu Mật, cười nói: “Còn muốn điểm tâm gì không? Cứ thoải mái phân phó.”

Diêu Mật lập tức nói: “Ta muốn bánh đậu xanh, rồi bánh phù dung, rồi…”

Mạnh bà tử thiếu chút nữa phun nước miếng, đang tính nhắc lại lão tướng quân vài câu, lại thấy ông đang nghi ngờ nhìn bà, dáng vẻ như muốn nói ngươi sao còn chưa đi pha trà thì đành phải ra cửa, phân phó một tiểu nha đầu đi pha trà.

Phạm Tinh thấy Diêu Mật và Sử Tú Nhi vồn vã thị sợ bản thân bị rớt lại phía sau, vội nhìn xung quanh, tìm thấy một chiếc quạt, lập tức bước đến bên cạnh Tạ Đoạt Thạch quạt cho ông, vừa dè dặt hỏi: “Lão tướng quân, người thấy mát không?”

Quả nhiên, cuộc sống có cháu dâu và không có cháu dâu hoàn toàn khác biệt. Tạ Đoạt Thạch chỉ Diêu Mật đấm vai trái, tay nhận chén trà Sử Tú Nhi bưng đến, hưởng thụ gió mát từ cánh quạt của Phạm Tinh, thoải mái híp mắt, thở dài cảm thán: “Từ lúc A Vân qua đời, chưa từng có người đấm lưng giúp ta.”

Mạnh bà tử phân phó a hoàn xong, xoay người, đúng lúc nghe được lời của Tạ Đoạt Thạch, bà liền trợn mắt, ôi lão tướng quân, ngài nói như vậy thật không phải đạo. Ngài muốn đấm lưng thì nói một tiếng là được, cần gì phải xúc động như vậy? Người nào không biết còn tưởng rằng phủ tướng quân không chăm sóc ngài.

Diêu Mật nghe Tạ Đoạt Thạch cảm thán, nàng càng ra sức đấm lưng, chẳng qua nàng là một tiểu thư quen được chiều chuộng, trước kia mặc dù cũng từng đấm lưng cho trưởng bối trong nhà, nhưng chỉ là đấm hời hợt, nào như bậy giờ đao thật súng thật, phải dùng sức mà đấm? Không lâu sau, sắc mặt liền đỏ hồng mệt mỏi, thở hổn hển.

Tạ Đoạt Thạch nhấp trà, xong, lúc đặt chén trà xuống thì chợt nghe được tiếng hít thở mệt nhọc ở phía sau, quay đầu nhìn, liền cười xòa, nói: “Được rồi, không cần phải đấm nữa, nhìn ngươi xem, mặt mày đỏ hết rồi. Sang đây ngồi xuống.”

“Mệt ghê ~!” Diêu Mật tức khắc làm nũng, không thèm đếm xỉa đến ánh mắt coi thường của Mạnh bà tử, đặt mông ngồi xuống bên cạnh Tạ Đoạt Thạch. Vừa duỗi bàn tay ra vừa chu miệng nói: “Lão tướng quân nhìn xem, tay đỏ hết rồi, còn giống như tróc da nữa!”

Sử Tú Nhi vừa nghe, lập tức nháy mắt với Diêu Mật, dáng vẻ được lắm, làm khá lắm! Đánh rắn cũng phải tùy vào gậy, làm nũng cũng phải lựa thời cơ.

Diêu Mật tung ra vẻ mềm mại như vậy, Tạ Đoạt Thạch cũng thoáng hốt hoảng. Lúc Tạ Vân còn nhỏ, mỗi khi đi chơi về đều giúp ông đấm lưng, cũng chỉ đấm vài cái, sau đó nũng nịu trò chuyện như thế này. Ông lúc nào cũng kéo nàng ngồi lên đầu gối của mình, giúp nàng thổi tay, nói rằng thổi một chút sẽ không sao. Bây giờ…

Tạ Đoạt Thạch thất thần, sau đó liền trở về bình thường, nhưng lại phát hiện mình đang nhẹ nhàng nắm tay của Diêu Mật, miệng thổi vào lòng bàn tay nàng, hiền lành nói: “Thổi một chút sẽ không sao!”

Mạnh bà từ thấy Tạ Đoạt Thạch thổi tay Diêu Mật, đôi chân cứng cáp thiếu chút nữa mềm oặt khụy xuống, tim nhảy thình thịch. Ông trời ơi, đây đúng là ba tiểu yêu tinh mà? Lão tướng quân bị mê hoặc đến chóng mặt rồi. Bà dụi mắt, lại dụi mắt, một hồi lâu mới dám khẳng định, lão tướng quân mà bà vạn phần tôn kính quả thật đang thổi tay cho tiểu yêu tinh kia. Ta phải tố cáo với Mạnh phu nhân mới được, không thể để cho phủ tướng quân rối loạn. Mắt Mạnh bà tử hằng học những tia máu, đang muốn chạy ra ngoài, vừa quay đầu, đã thấy ba huynh đệ Tạ Đằng đứng trước ngưỡng cửa.

——

Tạ Đằng bị một cái miệng ấm trà nhiễu loạn tâm tư, một đêm ngủ không ngon, sáng thức dậy, dùng điểm tâm xong liền vội vã sang thăm Tạ Đoạt Thạch. Đi được nửa đường thì gặp Tạ Thắng và Tạ Nam, thấy hai người nhìn hắn cười cười, hắn tức giận, nói: “Cười đẹp lắm, cười nữa ta liền cho hai ngươi biết tay. Ngu xuẩn!”

Đại ca thế này là? Tạ Thắng ngẩn ra, lập tức hiểu được, là muốn mà không được nên bất mãn đây mà. Đêm qua, chuyện trong thư phòng không thành, sau đó đến nhà xí hôi thối kia, phỏng chừng cũng không mần ăn được gì rồi. Cục tức này thật lớn!!

Tạ Nam lại không sợ chết, đi tới đập bả vai Tạ Đằng, nói: “Tối hôm qua đại ca ngủ không ngon sao? Hay miệng ấm trà không dễ xài? Nói thật với đại ca, miệng ấm trà dù thế nào chăng nữa cũng chẳng bằng mỹ nhân như ngọc kia đâu!”

“Nói nhảm gì đó?” Tạ Đằng lập tức duỗi tay bắt lấy vai của Tạ Nam, muốn quật hắn xuống đất. Tạ Nam né nhanh, nhảy một cái đã lùi xa mấy bước, cười cợt nói: “Ta nghe được ba tiểu đầu bếp kia sáng sớm tinh mơ đã đến phòng của ông nội hầu hạ ông, chúng ta qua xem thử các nàng hầu hạ như thế nào nhé?”

Ba người trò chuyện trên đường đi, một lát sau đã đến viện của Tạ Đoạt Thạch, vừa bước vào viện, đã nghe được tiếng cười nói chuyện trò, hai ba bước đã đến trước cửa phòng, còn chưa kịp nhảy vào trong, đã nhìn thấy cảnh tượng: Tạ Đoạt Thạch vô cùng thân thiết cầm tay của Diêu Mật, nhẹ nhàng thổi khí. Mặt mày Diêu Mật đỏ bừng, ánh mắt kín đáo gợi tình, mềm mại dịu dàng nhìn Tạ Đoạt Thạch. Sử Tú Nhi ở bên cạnh thổi trà, dường như muốn bưng trà đút cho Tạ Đoạt Thạch. Phạm Tinh cầm quạt quạt cho Tạ Đoạt Thạch, vô cùng ân cần.

Tạ Đoạt Thạch nghe được tiếng vang, ngẩng đầu lên liền thấy ba người Tạ Đằng, ông nhướn mày nói: “Sao còn chưa vào?” Thật là, ba đứa cháu dâu thông minh vui vẻ như thế này mà ba thằng cháu trai cứ ngây ngốc tại chỗ. Hừm, ba đứa này đến lúc nào mới ra tay, để cho ta được ôm chắt tử đây hả? Ta phải tạo cơ hội cho bọn ngốc này mới được.

Tạ Đằng nhìn cảnh tượng trong phòng, đang tính nói một câu, lại nghe được giọng nói của Tạ Đoạt Thạch: “Đằng Nhi lại đây, tay Diêu Mật bị trầy, con giúp nàng thổi chút nào!”

“Không cần đâu!” Diêu Mật hạnh phúc đưa mắt nhìn Tạ Đoạt Thạch, lão tướng quân, hai ta còn chưa kết hôn mà, sao đã gọi cháu trai đến hầu hạ rồi, xấu hổ quá đi!

Tạ Đằng thấy ánh mắt nhìn Tạ Đoạt Thạch của Diêu Mật, cơn tức giận nghẹn giữa ngực lại cuồn cuộn trào lên, hắn lạnh lùng liếc nhìn Diêu Mật, lại trút giận lên người Mạnh bà tử, hừ nói: “Chúng ta tới đã lâu, sao còn chưa dâng trà?”

Mạnh bà tử: Té ra ta chính là một người dâng trà.

Manh bà tử còn chưa lui xuống, quản gia đã tươi cười tiến vào, bẩm: “Lão tướng quân, tướng quân, La nhị gia của La phủ tới.”