Mị Hương

Chương 1: Mị hương




Trời đêm mùa hạ, ánh trăng vàng lơ lửng, từng cơn gió mát lạnh lùa vào ô cửa sổ.

Diêu Mật tựa người bên ô cửa sổ, ngửa đầu ngắm trăng tròn, đứng yên không động đậy.

Cố phu nhân phe phẩy quạt tròn vén màn bước vào, lặng lẽ nói: “Tiểu Mật, đến giờ rồi!”

“Mẹ, không đi không được sao?” Diêu Mật bất đắc dĩ lên tiếng.

Đôi mày Diêu Mật cong hình trăng khuyết, mắt hạnh nhân, môi anh đào đỏ thắm, dáng người yểu điệu duyên dáng, nhưng khuôn mặt xinh đẹp này vẫn chưa tìm được người thương, nàng vẫn còn là một khuê nữa chưa lập gia thất, là tâm bệnh của một nhà Diêu gia.

Không phải là Diêu gia không muốn nhanh chóng gả Diêu Mật ra ngoài, mà là vì những lần cầu thân đến cửa mặc dù cũng xứng đôi thế gia danh môn, nhưng không phải là vì cầu thân cho những tên phong lưu hư hỏng con của vợ lẽ, thì chính là cầu thân làm thiếp cho con trai trưởng. Diêu gia dù sao cũng là thế gia vọng tộc đất Giang Nam, sao có thể để con gái của mình gả cho một tên hư hỏng hoặc làm thiếp của người ta. Cứ trì hoãn như vậy, Diêu Mật đã đến tuổi cập kê.

Trước đây, triều Đại Ngụy trải qua mười lăm năm biến động, mười năm chiến tranh, nam giới tử thương vô số, ba năm trước, bộ Hộ tiến hành rà soát lại nhân khẩu, phát hiện nữ giới nhiều gấp ba lần nam giới. Hiện nay, những nam tử chưa lập gia thất nổi tiếng đến độ không thể nổi tiếng hơn. Mà những gia đình sầu muộn vì con gái chưa được gả cũng không chỉ mình Diêu gia.

Để thúc đẩy gia tăng dân số, đầu năm nay triều đình đã ban lệnh, nam tròn mười tám, nữ chẵn mười lăm nếu chưa cưới chưa gả, bất luận là thế gia đại tộc cho đến dân nghèo đều phải bị phạt tiền, chuyện hôn phối phải giao cho quan phủ tùy quyền quyết định, phụ mẫu thị tộc không thể kháng nghị.

Cố phu nhân thấy Diêu Mật qua mùa thu năm nay sẽ tròn mười lăm, gấp đến độ đêm không ngủ yên, cùng Diêu lão gia bàn bạc mấy ngày nay, viện cớ đến chúc thọ mẫu thân trên kinh thành mà chuẩn bị ít hành trang, mang theo con gái Diêu Mật về nhà mẹ đẻ ở kinh thành.

Cố phu nhân nghĩ, Cố gia là thế gia đại tộc ở kinh đô, con cháu đông đúc, sao lại không tìm cho Diêu Mật một vị hôn phu từ trong đó? Nhưng bà thế nào cũng không nghĩ tới, đại tẩu Sử phu nhân và nhị tẩu Phạm phu nhân cũng có tâm tư giống như bà, dẫn theo con gái Sử Tú Nhi và Phạm Tinh chân trước chân sau đến Cố gia tìm chồng cho con.

Cố phu nhân thấy tình hình nghiêm trọng, đành phải tỉ mỉ dặn dò Diêu Mật rằng nếu như không muốn bị quan địa phương ép buộc lập gia thất, lần này, chi bằng chọn lấy một vị hôn phu từ hai biểu ca chưa lập gia thất là Cố Đông Du và Cố Đông Cẩn. Đêm nay trăng rất đẹp, bà nghe nói Cố Đông Du đêm nay sẽ ra hồ thưởng sen, nên vội vàng sai Diêu Mật đến đợi cạnh hồ sen gặp gỡ Cố Đông Du. Hai người trẻ tuổi nếu có tình ý với nhau, bà đề cập hôn sự này với đại tẩu sẽ suôn sẻ hơn nhiều.

Thấy Diêu Mật đứng yên không muốn đi, Cố phu nhân rủ mắt nói: “Mẹ con ta tại sao lại lên kinh thành? Con còn không đi, chỉ sợ Sử Tú Nhi sẽ tranh ngay. Đây là ngoại tổ gia của con, so với người mà quan phủ chỉ định tốt hơn gấp mấy lần. Con phải suy nghĩ thật kĩ!”

Diêu Mật yên lặng một lúc lâu, sau đó lặng lẽ thở dài, cuối cùng cũng phải ra khỏi phòng đi đến hồ sen.

“Biểu muội!”

Cố Đông Du đang dạo chơi trong vườn thì nhìn thấy một cô gái xinh đẹp đứng cạnh hồ sen, nhìn bóng lưng của cô, hình như là biểu muội Diêu Mật của Diêu gia, liền thử thăm dò gọi một tiếng.

Hai tay Diêu Mật đang đặt trên lan can cạnh hồ sen, nghe được tiếng gọi của Cố Đông Du, nàng vội vàng đứng thẳng người, khẽ nhấc hai tay lên cười gượng một tiếng trả lời: “Biểu ca!”

Sinh thần của Phạm lão phu nhân còn chưa tới mà ba vị biểu muội xinh đẹp chưa lập gia thất đã đến Cố gia, Cố Đông Du hiểu. Luận thân thế, thân thế của biểu muội Diêu Mật này lớn hơn anh ta . Luận tài đức, biểu muội Sử Tú Nhi của đại di mới là tài đức. Luận gia sản, lại phải nói đến nhà nhị di của biểu muội Phạm Tinh. Nên chọn nhà nào mới tốt đây? Thật buồn bực, bộ Hộ không phải nói là nhân số nữ giới nhiều gấp ba lần nam giới sao? Hắn chỉ cần học tập hai vị biểu ca, trước tiên cưới một vị chính thê, sau đó nạp hai thiếp không được sao? Người ta nói, thê hiền thiếp mỹ, tựa như Diêu biểu muội quyến rũ này vừa dịp có thể nạp làm ái thiếp.

Cố Đông Du mỉm cười đến gần Diêu Mật, lại nhìn thấy Diêu Mật rất bình tĩnh dời xa mấy bước chân, thì buồn cười: Diêu biểu muội đến Cố phủ vẫn hay e lệ mắc cỡ, mỗi khi thỉnh an xong liền trở về, không để cho người khác đến gần.

Diêu Mật thấy Cố Đông Du dừng lại ở chỗ cách xa nàng mấy bước nên không bước lùi nữa.

Cố Đông Du thấy Diêu Mật không nói lời nào thì hỏi: “Biểu muội, tại sao không nói chuyện?” Vừa nói vừa đến gần thêm hai bước.

“Hả!” Diêu Mật giơ tay che một bên má trái, “hả” một tiếp bằng giọng mũi, hơi thở nóng hổi phất qua lòng bàn tay rồi tản ra rất nhanh. Trong lòng hơi kì quái. Không biết có phải là do không hợp với khí hậu hay không? Mấy ngày nay hơi thở ra hơi kì lạ, đặc biệt là những lúc đứng gần nam tử trẻ tuổi.

“Biểu ca, ta có chuyện phải đi trước!”

Trong số những vị biểu ca, chỉ còn lại Cố Đông Du con thứ ba của đại cữu và Cố Đông Cẩn con út của nhị cữu chưa có hôn phối. Cố Đông Cẩn cũng không tồi, trong nhà chỉ có hai a hoàn thông phòng. Nhưng Cố Đông Du chính là sủng quá hóa hư, trong nhà chứa một đám a hoàn thông phòng còn chưa nói, vậy mà còn thích đi ra ngoài tầm hoa vấn liễu, tự cho mình đây phong lưu tuấn kiệt. Diêu Mật nghĩ, nếu bắt buộc phải quyến rũ thì nàng thà quyến rũ Cố Đông Cẩn còn hơn.

Cố Đông Du nhìn Diêu Mật nhẹ nhàng nhíu mày, dưới ánh sáng dịu nhẹ của vầng trăng, nàng so với ngày thường còn đẹp hơn gấp vạn lần khiến hắn không tự chủ đưa tay ra kéo nàng, miệng nói: “Chẳng lẽ biểu muội không thích ta sao? Ta như thế này mà muội không muốn?” Khà khà, muốn giả vờ thì cứ tiếp tục giả vờ, đã không thể gả ra ngoài mà còn muốn giả vờ thẹn thùng như thế. Coi chừng ta sẽ không để ý đến nàng nữa, cho nàng khỏi phí công giả vờ!

Diêu Mật hơi nghiêng người né tránh cánh tay của Cố Đông Du, nhanh chóng xoay mặt nhìn đi chỗ khác: “Biểu ca, ta thật sự phải đi.”

Trong gió đêm, hoa mai bắt đầu lay động, Cố Đông Du ngửi một hơi, bỗng nhiên cảm thấy miệng khát lưỡi khô, hắn vừa cúi đầu liền bắt gặp đôi tai đỏ ửng của Diêu Mật, nàng lại hoảng hốt muốn chạy đi, hắn hạ quyết tâm, giọng nói trong trẻo vang lên: “Diêu biểu muội, ta rất thật lòng. Các muội lên kinh đô không phải vì chuyện gả chồng sao?”

Hắn thật lòng? Diêu Mật ngẩn người, lùi về sau hai bước hỏi: “Chiều hôm qua ta ở ngoài lương đình nghe được huynh cùng với Sử tỷ tỷ nói chuyện…”

Lúc này Cố Đông Du mới nhớ tới ngày hôm qua mình đúng là gặp phải Sử Tú Nhi, thấy nàng ấy ăn nói thú vị, khí chất hơn người liền sinh lòng ái mộ, lúc đó hắn cũng giống như bây giờ nói mình thật lòng.

Đôi mắt đen nhánh lúng liếng của Diêu Mật liếc nhìn Cố Đông Du, trong lòng cho rằng hắn nhất định sẽ cảm thấy hổ thẹn, không ngờ rằng Cố Đông Du lại cười nói: “Được rồi, em và Sử biểu muội cùng nhau vào cửa, không phân biệt lớn nhỏ, thân càng thêm thân, như vậy được rồi chứ?”

“Cho dù em ưng thuận, Sử tỷ tỷ cũng chưa chắc bằng lòng.” Diêu Mật khẽ cúi đầu thở dài, trong lòng cảm thấy thất vọng, đàn ông chính là như vậy, ai cũng muốn có cho bằng được. Chẳng lẽ những người đàn ông ưu tú, những người đàn ông tốt đẹp đã chết hết trong chiến trường mười năm trước rồi sao?

Cố Đông Du thấy Diêu Mật không bị mình làm cho xúc động liền cau mày, thấp giọng nói: “Đã như vậy rồi thì tối nay muội chạy hồ sen làm gì? Đừng nói với ta là muội ở đây chờ Đông Cẩn.”

Diêu Mật lập tức tỉnh lại, đúng vậy, sao mình có thể ngu ngốc mong chờ Cố Đông Cẩn sẽ đến. Mẫu thân Cố Đông Cẩn và mẫu thân Phạm Tinh là tỷ muội ruột thịt, quan hệ của hai người là biểu ca biểu muội ruột, tất nhiên sẽ muốn thân càng thêm thân, sao có thể tới lượt nàng?

Cố Đông Du hoan hỉ trong bụng, trong phủ này trừ Cố Đông Cẩn ra cũng chỉ còn hắn là chưa lập gia thất, Diêu Mật không muốn gả cho Cố Đông Cẩn cùng Phạm Tinh, vậy chỉ có thể cùng Sử Tú gả cho hắn. Nếu chờ nữa sẽ chờ được quan phủ đến cửa mai mối, ép phối với công tử nghèo luôn ấy chứ!

Diêu Mật đã tận mắt chứng kiến khuê mật quá tuổi nhưng chưa được hứa hôn bị quan phủ ép buộc lập gia thất, hoặc là âm thầm đưa đi làm thiếp của người ta. Cũng bởi vậy mà Cố phu nhân mới vô cùng sốt ruột, không để ý đến thể diện mà chỉ dạy cho nàng những điều kia, để nàng phải quấn được Cố Đông Du hoặc Cố Đông Cẩn. Dù sao đây cũng là nhà bà ngoại, có bà ngoại và cậu che chở, mặc kệ là gả cho biểu ca nào người trong phủ cũng không bạc đãi nàng!

Cố Đông Du thấy Diêu Mật im lặng liền sáp lại gần nàng: “Sử biểu muội cũng không khó sống chung, Diêu biểu muội nàng hãy…”

“Ta sẽ không gả vào một chỗ cùng Sử Tú Nhi.” Diêu Mật đột nhiên nổi giận, tay siết chặt thành nắm đấm, ngẩng đầu lên gằn từng chữ: “Biểu ca, ta đến tuổi cập kê, không thể không nhanh chóng suy tính hôn sự, nhưng dù không gả được cũng không có nghĩa ta sẽ cùng người khác gả cho huynh. Cũng không có nghĩa là ta sẽ chung tướng công với người khác. Cái gì mà cùng nhau vào cửa, thân càng thêm thân, không phân biệt lớn nhỏ, ta khinh!”

Dáng người Diêu Mật yểu điệu xinh đẹp, lại thêm hai rặng mây đỏ hồng trên mặt như vậy, dù nén giận quở mắng nhưng lại khiến cho Cố Đông Du nhìn đến ngẩn người.

Sau một lúc lâu Cố Đông Du mới hiểu được ý tứ của Diêu Mật, cũng không muốn phản bác, chỉ tiến lên một bước nói: “Vậy muội muốn như thế nào?”

Đúng vậy, không gả được cho Cố Đông Cẩn, lại không muốn gả cho Cố Đông Du, vậy nàng muốn như thế nào? Diêu Mật từng bước lùi về phía sau, lưng dựa sát vào lan can, ngực thở phập phồng, mở miệng muốn nói ra nhưng lại ngậm lại. Chẳng lẽ nàng sẽ đi làm ni cô? Nếu như vậy, nàng để cha mẹ và em trai ở nơi nào? Cha mẹ nuôi dưỡng nàng, giáo dục nàng, nàng chưa báo đáp lại muốn làm bọn họ đau lòng sao?

Nhìn Diêu Mật điềm đạm đáng yêu tựa vào lan can, Cố Đông Du lại nảy ra một ý nghĩ: A, nàng đây là? Không phải nàng muốn gả đi sao? Vậy mà còn làm mình làm mẩy, chẳng qua là muốn mình cam đoan với nàng, cho nàng vị trí chính thất mà thôi! Nhưng hôm qua hắn đã đồng ý với Sử Tú, bây giờ không có cách nào đồng ý với nàng!

Cố Đông Du suy nghĩ một chút, sau đó bước gần thêm hai bước nói: “Biểu muội, chúng ta dù sao cũng là anh em cô cậu, Sử biểu muội chẳng qua chỉ là quan hệ bạn dì, không bằng chúng ta là họ hàng thân thiết. Ta sẽ che chở muội nhiều hơn. Muội xem…”

Hơi thở của Cố Đông Du phả vào mặt, Diêu Mật nghiêng người tránh qua một bên nhưng vẫn không tránh được, chỉ cảm thấy hai má nóng rát, cả người mềm nhuyễn, không quan tâm đến lời Cố Đông Du nói, nàng chống tay phải lên lan can cố gắng đứng thẳng, xoay người muốn bỏ đi.

Cố Đông Du dù chưa đón dâu nhưng hai năm nay đã tung hoành khắp mọi khóm hoa, tự cho mình là một tay sõi đời, ép tới gần hai bước thấy Diêu Mật hai má ửng hồng, hơi thở dồn dập thì ngầm chế giễu trong lòng: Cô gái này rõ ràng là xuân tình nhộn nhạo, trong miệng lại cứ một mực giả vờ ta đây thanh cao. Hắn suy nghĩ, cười cợt dùng tay xé quần áo Diêu Mật.

Diêu Mật chỉ cảm thấy mình vừa hít thở không thông vừa lại khô nóng, không nhịn được nữa khẽ hé đôi môi anh đào “ha” một tiếng, thổi hơi lên mặt Cố Đông Du.

Cố Đông Du đang cười đùa lại đột nhiên cảm thấy một hương thơm kì lạ phất vào khoang mũi, ngực cứng lại, toàn thân mềm nhũn ngã xuống đất. Tay áo Diêu Mật vẫn còn bị anh ta kéo trong tay, anh ta ngã xuống như thế Diêu Mật cũng bị ngã theo, nửa quỳ nửa nằm bên người Cố Đông Du.

“Hai ngươi ở đây làm cái gì?” Một giọng nói vang lên.

“Biểu ca bị ngã. Ta muốn dìu huynh ấy đứng lên.” Diêu Mật vừa nghe được thanh âm của Sử Tú Nhi liền hoảng hốt giật tay áo mình ra, vội vàng đứng lên bỏ chạy không dám quay đầu.

“Biểu ca, huynh bị sao vậy?” Sử Tú Nhi nhìn Diêu Mật bỏ chạy, đành phải đi tới đỡ Cố Đông Du.

Toàn thân Cố Đông Du xụi lơ, gắng gượng vươn tay bắt lấy tay Sử Tú Nhi, thì thào: “Mau đỡ ta đến nơi yên tỉnh.” Nói xong lại thấy Sử Tú Nhi nghi hoặc, liền bổ sung: “Ta trúng mị hương, chi bằng…”

Sử Tú Nhi hất tay Cố Đông Du ra, đứng lên nói: “Ta gọi người sang đây giúp huynh!” Nàng đứng bên cạnh, trong lòng xúc động, dù muốn nhưng không thể làm được.