Mị Hoặc Vô Hình

Chương 17: Chạm Mặt Vanessa





Một tuần sau.
Trong căn phòng bí mật, xung quanh chỉ có bốn vách tường màu đen âm u, nhưng những vật dụng bên trong không quá đơn sơ, một chiếc giường nhỏ đặc sát tường, chính giữ phòng là một cái bàn lớn và trên trần nhà chỉ có một cái đèn.
Kha Nhi ngồi đối diện Tuyết Du, trên tay là một xấp tư liệu liên quan đến người đứng đầu Tam giác vàng, còn có tin tức của Hủy Lực.
Căn phòng bí mật này là chỗ riêng tư mới được chuẩn bị cho bọn họ, khi nào có chuyện cần gặp, bọn họ sẽ bí mật liên lạc và tìm đến đây bàn bạc.
Việc Kha Nhi dễ dàng rời khỏi Dạ Thự cũng không lấy làm lạ, vì hiện tại Man Cảnh Ân rất trọng dụng cô, đối xử cô tương đối tốt ngoại trừ việc buổi tối đi ngủ, hắn đòi hỏi mãnh liệt, đến hừng đông cô mới có thể lê tấm thân mệt mỏi mà ngủ.
Hiện tại việc cô ra khỏi Dạ Thự, hắn cũng không biết nhưng dù biết cũng chẳng hỏi hang nhiều, ngay cả vệ sĩ cũng không đi theo, tuy thế, cô biết rõ Man Cảnh Ân vẫn đang thử lòng cô, nếu cô có hành động đi quá giới hạn, hắn nhất định là người biết đầu tiên.
Tuyết Du quan sát Kha Nhi khá lâu, từ ngày Kha Nhi làm thuộc hạ Man Cảnh Ân, tuy tình hình cụ thể cô không biết rõ nhưng xem ra ngoại trừ lúc bị giam cầm thì hiện tại tình hình khả quang hơn nhiều.
Còn việc gặp mặt lần trước, nhìn thấy Kha Nhi được bảo bọc chặt chẽ trong lòng Man Cảnh Ân, cô càng khẳng định hai người họ nhất định đã quan hệ.
Mắt vô thức nhìn đến những dấu vết xanh tím bên trong cổ áo Kha Nhi, tuy không phải lần đầu tiên nhìn thấy nhưng vẫn khiến cô có chút bối rối, lúc trước là Kiến Ngụy, bây giờ là Man Cảnh Ân, chỉ là vẻ mặt Kha Nhi có chút không giống ngày trước, không phải vẻ mặt đáng yêu, nhìn quyến rũ hơn.
“ Có chuyện gì sao ?”
Tiếng nói của Kha Nhi lôi kéo lý trí Tuyết Du quay lại, cô chợt nhớ ra quả có thật có việc muốn nói, vừa lên tiếng vừa đưa một tập hồ sơ cho Kha Nhi.
“ Chủ nhân, đã có tin tức của Bảo Lan.”
Kha Nhi chấn động, ánh mắt lộ vẻ vui mừng đón lấy tập tài liệu Tuyết Du đưa cho, cô mở ra, nhìn thấy dữ liệu bên trong thì mày nhíu, ánh mắt có chút lay động.
“ Là cô ta ?”
Giọng điệu bình thản khiến Tuyết Du sửng sốt, cô lấy làm lạ vì sao Kha Nhi vẫn bình tĩnh như vậy, không phải biết được tin tức của Bảo Lan, cô nàng nên tỏ rõ vui sướng hay sao ? nhưng Tuyết Du cũng không hỏi nhiều, cô nhanh chống trả lời.

“ Vâng, hơn một tháng trước, thuộc hạ do tôi cử đi tới ngôi nhà cũ của chủ nhân sống ngày trước, vô tình nhìn thấy ở đó có bày biện đồ cúng, khi tra hỏi xung quanh mới biết có một cô gái đến cúng viếng.”
Tuyết Du ngừng một lát, thấy vẻ mặt Kha Nhi không tốt, cô tiếp tục nói.
“ Sau đó tôi cho người đến lấy chân dung cô gái kia, qua điều tra sơ bộ thì quả thật cô ta là Bảo Lan, tôi chỉ muốn cho chủ nhân biết thông tin hiện tại, còn việc đi sâu hơn, khoảng ba ngày sẽ có kết quả.”
Vừa tìm được tung tích Bảo Lan, Tuyết Du mừng phát khóc, cô không chần chừ mà báo cáo kết quả ngay, tuy có chút nóng vội nhưng vẫn muốn thấy nụ cười của Kha Nhi, chỉ tiếc cô đã sai, Kha Nhi vẫn không phản ứng.
Kha Nhi không nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của Tuyết Du, mắt nhìn chằm chằm tấm ảnh trước mắt.
Trong ảnh là một cô gái với mái tóc ngắn ngang vai, khuôn mặt tròn trịa, hàng mày xinh đẹp, đôi mắt màu đen láy sắc bén, đôi môi mọng có độ dày vừa phải, điều quan trọng là cô ta mặc cảnh phục, còn có những tư liệu lý lịch khác.
Xem sơ lượt qua, Kha Nhi đưa tư liệu cho Tuyết Du, ánh mắt phức tạp nhìn mong lung về một góc, Tuyết Du thấy vậy, thận trọng hỏi.
“ Cô ta đang điều tra vụ án của ông chủ, hiện tại đang ở Vọng Linh thự, chủ nhân có muốn gặp cô ta không ?”
Nhắc đến Vọng Linh Thự, Kha Nhi mới nhớ đến một vật mà cô đã quên mất, nhìn Tuyết Du, không trả lời vấn đề của cô ta mà chuyển đề tài khác.
“ Chuyện hợp tác với Man Cảnh Ân, cố gắng thuyết phục anh ấy, hiện tại cứ làm như vậy, việc bên Tam giác vàng cứ để Băng Du giải quyết.”
Dừng một giây, cô nói tiếp. – “ Kiến Ngụy tìm lâu như vậy cũng không tìm ra tung tích Bảo Lan, Kiến Ngụy mất không lâu, cô ta lại xuất hiện, điều này không bình thường. Cô hãy bắt tay điều tra trước khi cô ta được nhận nuôi, điều tra luôn những người bạn thuở nhỏ, dù là bạn hay thù cũng không được bỏ sót.”
Kha Nhi nói xong cũng ly khai, hiện tại cô phải tìm vật quan trọng đó về ngay.
Tuyết Du vâng một tiếng, nhìn bóng dáng Kha Nhi biến mất, vẻ mặt trầm ngâm. Những lời Kha Nhi nói không sai, việc này rất khác thường, nếu quả thật cô ta có mục đích riêng thì bọn họ phải cẩn trọng hơn.
Lấy điện thoại gọi cho Băng Du, bên kia vừa bắt máy, cô đã làu bàu.
“ Băng Du, bên phía chị chưa giải quyết xong, mọi việc bên đó em tự mình lo liệu, còn nữa … coi trọng mạng của mình một chút, đừng đem nó đặc cược nữa.”
Cúp máy, Tuyết Du thu thập tư liệu rồi cũng ly khai.
…………………………………..
Vọng Linh Thự.
Đã lâu không quay về Vọng Linh thự, Kha Nhi có chút ngây người. Nơi đây từng có rất nhiều hồi ức với cô nhưng chỉ có mệnh lệnh và phục tùng, ngoài ra chẳng mang lại niềm vui vẻ gì cả.
Nhắc đến vui vẻ, đôi mắt lạnh nhạt bổng trở trên dịu đi, bất chợt nhớ về gương mặt của ai kia, tim bỏng đập sai một nhịp. Người cô nhớ đến không ai khác là Man Cảnh Ân, Thời gian bên cạnh hắn tuy không dài nhưng cô phát hiện, bên cạnh hắn cảm thấy thoải mái hơn Kiến Ngụy.
Kiến Ngụy là phục tùng còn Man Cảnh Ân … cô không biết đó gọi là gì vì cảm giác đó chưa từng xuất hiện bên trong cô.
Man Cảnh Ân bá đạo, ngang ngược, dù cô nghe lời hay không nghe lời hắn, hắn vẫn tỏ ra khó chịu đối với cô những những thứ đó lại không khiến cô buồn lòng mà ngược lại thấy vui vẻ.
Còn Kiến Ngụy, hay ra lệnh, còn cấm túc cô rất nhiều việc, tuy luôn dịu dàng đối với cô, còn vì cô mà chết nhưng cô chỉ thấy áp lực, một chút vui vẻ cũng không cảm nhận được.
Một người dịu dàng như nước, một người bá đạo như lửa, lúc này đây kha Nhi lại thích đùa với lửa … không biết nên khóc hay nên cười.
Cẩn trọng đi nhanh vào biệt thự, Kha Nhi đi đến phòng ngủ chính, lấy một cái hộp nhỏ trong góc tủ áo, chỗ góc nhỏ này cô bí mật làm nên không ai phát hiện, bên trong hộp lấy ra một sợi dây chuyền màu bạc, mặt dây là hình cỏ bốn lá, phía sau khắc hai chữ Tuyết Kha.
Đây là sợi dây chuyền mẹ cô tặng cho cô và Bảo Lan, phía sau mặt dây đều có tên của hai người, thứ này cô chỉ cất trong hộp, lâu lâu mới lấy ra xem, cô không muốn trong lúc hành động sẽ đánh rơi nó, thật không ngờ khi Kiến Ngụy mất, nhiều chuyện xảy ra khiến cô quên bén nó đi.
Đem sợi dây đeo lên cổ, Kha Nhi bắt đầu ly khai, dùng tốc độ nhanh nhất ra khỏi biệt thự, muốn nhảy qua tường tránh đi, đột nhiên phát hiện không biết cảnh sát xuất hiện từ khi nào, cô đành đi về phía khuôn viên.
Thân hình nhỏ nhắn tăng tốc chạy ra sau khuôn viên, vườn hoa xinh đẹp nay không còn một bông, chỉ có cỏ và những cây xanh cao vút, nơi này âm u nhất nên có thể trốn nhanh hơn.
“ Ai ?”
Một giọng nữ vang lên làm Kha Nhi sửng sốt, không hề dự báo trước, một sức mạnh vụt đến sau lưng, Kha Nhi nhanh nhẹn lộn một vòng né tránh nhưng tay đột ngột bị giữ lấy, cô xoay người đá về phía người kia.

Người kia thân thủ không kém đã né được, cũng lúc ấy, Kha Nhi tránh khỏi móng vuốt của người kia, hai người cách nhau khoảng năm mét, mặt đối mặt dưới ánh trăng mờ ảo do bị cành cây che khuất.
Người kia cố gắng nhìn rõ khuôn mặt Kha Nhi, tiếng nói trong đêm vắng vang vọng, mang theo chút sát khí.
“ Là ai ?”
Kha Nhi im lặng không nói nhiều, cô không nghĩ lại bị phát hiện, tay chậm rãi đưa tới khẩu súng phía sau lưng nhưng cô gái kia đã phát hiện cử động thất thường của Kha Nhi, cô ta liền móc súng chĩa về phía Kha Nhi quát lớn.
“ Bỏ súng xuống.”
Kha Nhi xem thường lời cảnh cáo, cô từ tốn móc súng chĩa về phía cô gái kia, ánh mắt mang theo sát khí giết người.
Không gian im lặng như tờ, thời gian trôi qua khá lâu những hai người vẫn đọ mắt với nhau, cho đến khi Kha Nhi thấy cô gái kia có sơ hở, vừa định bóp cò thì …
“ Tuyết Kha.”
Thân hình Kha Nhi phút chốc cứng đờ, cô nhìn người con gái trước mắt, nương theo ánh trăng đã thấy rõ dung nhan kia.
Mái tóc ngắn ngang vai, khuôn mặt tròn trịa, hàng mày xinh đẹp, đôi mắt màu đen láy sắc bén, đôi môi mọng có độ dày vừa phải, hiện tại cô ta đang vận áo sơ mi trắng, quần tây đen, thân thể cân đối được bao phủ bởi chiếc áo choàng khá dài màu xám tro.
“ Tuyết Kha.”
Lại thêm một tiếng gọi nhung giọng nói đã thay đổi, không lạnh lẽo mà mang theo vui mừng, không thể tin. Cô gái tiến về phía trước, tiếng nói dịu dàng mang theo vẻ cầu mong.
“ … là chị đây … Kha Nhi … chị là Bảo Lan đây.”
Cô gái tự xưng là Bảo Lan lên tiếng tha thiết gọi Kha Nhi, bàn tay cầm súng cũng buông xuống, chân không ngừng bước về phía trước, đôi mắt đen lấy đầy chờ mong Kha Nhi đáp lại.
Nhưng Kha Nhi chỉ lẳng lặng nhìn cô, tay vẫn giữ chặt khẩu súng chĩa về phía cô gái kia, đôi mắt màu hổ phách có chút động nhưng vẫn không bỏ bất cứ phản ứng gì trên mặt cô ta.
“ Kha Nhi, em không nhận ra chị sao ?”
Bảo Lan đau lòng lên tiếng, vì muốn chứng minh mình là chị của Kha Nhi, cô đưa tay lên cổ, tháo sợi dây chuyền giống hệt Kha Nhi đưa đến trước mặt cô. Giọng thỏa thẽ.
“ Kha Nhi, em còn nhớ đây là gì không ? … Đây là mẹ tặng hai chúng ta nhân ngày sinh nhật, còn khắc tên chúng ta, mẹ nói hai chị em phải thương yêu nhau, bảo vệ lẫn nhau … Kha Nhi, em quên rồi sao ?”
Ánh mắt màu hổ phách bổng lay động, cơn ngươi trong suốt sâu lắng, những lời nói ngày trước của mẹ bổng hiện về trong trí nhớ, bàn tay nắm chặt súng từ từ nới lỏng, Kha Nhi nhìn cô gái trước mặt, hé môi thỏa thẽ.
“ Chị … ”
“ Vanessa.”
Giọng đàn ông từ đâu vang lại cắt ngang những lời Kha Nhi muốn nói. Bảo Lan bất chợt quay về hướng tiếng gọi, một vị cảnh sát trẻ chạy tới, Bảo Lan tức giận quay lại nhìn Kha Nhi những đã không còn một bóng người, ánh mắt thất vọng, cô quay lại trừng mắt vị cảnh sát trẻ.
Tuy không biết vì sao đội trưởng trừng mình nhưng hắn vẫn báo cáo.
“ Đội trưởng, tôi tìm rất kỹ rồi, không có đường hầm gì hết, tôi …”
“ Thu đội.”
Bỏ lại hai chữ, Vanessa tức giận bỏ đi, vị cảnh sát trẻ nhún vai tỏ vẻ không hiểu, ai chẳng biết đội trưởng nắng mưa thất thường những đã quá quen, vì thế chỉ đành chạy theo phía sau.
……………………..
Dạ Thự.
Ngồi trong khuôn viên, Kha Nhi lặng lẽ nhìn ánh trăng treo lơ lững trên đầu.

Sự việc xảy ra quá đột ngột, Vanessa là Bảo Lan, cô đã biết nhưng cô khó mà chấp nhận, hình như có cái gì đó không đúng, chỉ là không biết sai ở chỗ nào.
Việc tìm lại Bảo Lan thật khiến cô rất vui, nhưng nếu Vanessa là chị cô vậy chẳng phải hai người sẽ đối địch sao ? Vanessa là điều tra viên, cô lại làm việc cho Man Cảnh Ân, hai người ở hai phái hắc bạch, quả thật ông trời biết trêu người.
“ Vì sao giờ này còn chưa ngủ ?”
Man Cảnh Ân tự khi nào đã đứng phía sau cô, lần đầu Kha Nhi mất cảnh giác, lòng thấy khó chịu nhưng khi đứng lên đối diện hắn, tâm trạng bứt rứt biến mất, vẻ mặt cũng dịu đi hẳn.
Kha Nhi nhìn Man Cảnh Ân, cô bước tới ôm lấy hắn, mùi hoa nhài khiến tâm cô thanh tĩnh, còn có vòm ngực rắn chắc khiến cô yên lòng, hai tay bé nhỏ càng siết chặt hơn.
Phản ứng của Kha Nhi làm Man Cảnh Ân sửng sốt, ngay sau đó cũng ôm lấy cô. Nhíu mày hỏi.
“ Không vui ?”
Kha Nhi đẩy nhẹ hắn ra, nhìn hắn giây lát mới gật đầu, sau đó đưa tay vào túi quần của hắn lấy chiếc điện thoại đắt tiền ra, nhanh chống nhấn xuống. Man Cảnh Ân biết Kha Nhi muốn nói cho hắn biết nguyên do, hắn cũng không cho hành động vừa rồi là bất kính, mà việc này cũng không phải ngày một ngày hai.
“ Hôm nay em gặp Bảo Lan, là người chị đã thất lạc từ lúc nhỏ.”
Man Cảnh Ân không quan tâm vì sao Kha Nhi tìm được Bảo Lan, khả năng của cô hắn biết thừa, việc hắn để cô tự do hoạt động cũng nằm trong lòng bàn tay hắn, hắn tuy trọng dụng nhưng không phải không đề phòng, chỉ cần cô có bất cứ hành động phản nghịch nào, hắn sẽ không để cô sống yên.
Có điều khiến hắn ngạc nhiên là Kha Nhi còn có chị gái, chuyện như vậy đáng ra cô phải mừng nhưng sao lại không vui ?
Hắn lại nhíu mày, khó hiểu hỏi. – “ Nếu gặp lại người thân, sao lại không vui ?”
Kha Nhi cúi đầu, tiếp tục nhấn phím. Hiện tại Man Cảnh Ân là chủ nhân, cô không muốn che giấu bất cứ điều gì, nên nói ra hết thảy.
“ Lúc Kiến Ngụy còn sống đã tìm hết mười hai năm trời nhưng không tìm được Bảo Lan, ngay cả chút tin tức cũng không có, bây giờ cô ta xuất hiện với thân phận Bảo Lan, em thấy có gì đó không đúng.”
Nghe Kha Nhi phân tích, hắn cũng lấy làm lạ, với khả năng của Kiến Ngụy, việc tìm người không phải “ Mò Kim Đáy Biển ”, vậy việc cô gái này xuất hiện quả thật không bình thường.
“ Hiện tại cô ta làm nghề gì ?” – Hắn hỏi tiếp.
Lâu như vậy không tìm được tung tích, như vậy chỉ có một khả năng, cô gái này được bảo bọc khá tốt nên Kiến Ngụy không tra ra được.
Kha Nhi do dự nhưng vẫn viết đáp án. – “ Vanessa, đội trưởng đội điều tra viên.”
Mặt hắn tối lại, trong mắt có điều suy tư nhưng không dễ nhận ra, sau đó lại ôm cô vào lòng, tay vuốt ve lưng cô như trấn an.
“ Tôi sẽ điều tra.”
Việc cô gái tên Vanessa này, hắn đã từng điều tra, cô ta rất khả nghi nhưng hiện tại chưa tìm được kết quả, bây giờ cô ta lại xuất hiện trước mặt Kha Nhi, nói là chị gái nhưng là thật hay giả làm sao phân biệt được ?
Tuy không biết Vanessa là phúc hay họa,nhưng hắn nhất định phải làm cho rõ, tránh để tai họa sát thân, bởi những người liên quan đến chính phủ chẳng có gì tốt đẹp đối với hắn.
Được bao bọc bởi vòng tay ấm áp, còn có sự vuốt ve dịu dàng, Kha Nhi cảm thấy một cảm giác khác lạ đang ủ ấm trái tim cô, khóe môi khẽ động mà ngay chính cô cũng không biết.
Hai người cứ thế ôm nhau dưới ánh tranh, mỗi người đều mang một tâm trạng khác nhau mà không hề biết đối phương đang nghĩ gì.