Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng (Quả Phi Đợi Gả: Nịnh Hậu Đùa Lãnh Hoàn)

Chương 37




Trong hoàng cung.

Trong cung Long Dương, Mạc Ly Hiên được an trí ở trên giường rồng của Hoàng đế Mạc Ngự Minh.

Mạc Ngự Minh ngồi ở bên giường, Hoàng Hậu cùng thần quý phi đứng ở bên cạnh. Mạc Kỳ Diễn, Mạc Kỳ Minh, Mạc Kỳ Lâm, Mạc Kỳ Sâm, Mạc Kỳ Dục đứng hai bên, phía dưới mười thái y đang quỳ.

Trong tẩm cung, không khí đè nén cứng ngắc. Trên mặt mỗi người đều là lo lắng.

"Phế vật!"

Mạc Ngự Minh trầm tĩnh nghe tập thể Thái Y Viện bẩm báo xong, sau nảy lên phẩn nộ, lớn tiếng quát: "Trẫm nuôi bọn phế vật các ngươi có tác dụng gì? Ba năm trước, Dịch thái tử tuổi còn trẻ tra không ra bệnh gì, mấy tháng trước lại không không cứu nổi Hàn nhi của trẫm. Hiện nay đến hoàng tôn của trẫm cũng không giữ được sao?"

"Hoàng Thượng, chúng thần đã cố hết sức, xin Hoàng Thượng thứ tội!" Các thái y kinh hách cuống quít dập đầu.

"Người đâu! Lột mũ mão áo quan của lũ phế vật này, nhốt vào thiên lao! Một ngày Hiên nhi của trẫm một chưa tỉnh lại thì các ngươi ở trong thiên lao một ngày. Nếu như Hiên nhi chết, toàn bộ các ngươi chôn cùng!" Mạc Ngự Minh ác lạnh trừng mắt thái y, hạ lệnh không chút lưu tình.

"Hoàng Thượng tha mạng! Hoàng Thượng tha mạng!"

Các thái y chảy mồ hôi đầm đìa, không ngừng dập đầu nhưng Mạc Ngự Minh không có chút thương hại. Đám người Mạc Kỳ Diễn lặng im, ai cũng không dám thốt một tiếng. Ở trong thời khắc mấu chốt này, ai dám chọc giận long uy.

Đại nội thị vệ xông tới, lôi toàn bộ thái y ra.

Nhưng mà cơn giận của Mạc Ngự Minh còn chưa tiêu tan, nhìn sắc mặt Mạc Ly Hiên trắng bệch hôn mê bất tỉnh, phút chốc ánh mắt sắc bén nhìn quét qua năm người Mạc Kỳ Diễn, lại thu hồi ánh mắt nói: "Lý Đức Hậu, tuyên Đại học sĩ Lý quân!"

"Vâng, Hoàng Thượng!" Thái giám tổng quản Lý công công nhận lệnh nhanh chóng đi ra ngoài.

Rất nhanh, nam nhân trung niên chừng bốn mươi tuổi mặc quan bào tiến vào quỳ xuống, "Thần Lý Quân tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nương nương, Thần quý phi nương nương cùng các vị Vương gia!"

"Bình thân!"

"Tạ Hoàng Thượng!"

"Lý ái khanh thay trẫm chiêu mộ danh y trong thiên hạ tiến cung, xem bệnh cho hoàng tôn của trẫm. Nếu ai có thể chữa trị tiểu Vương gia, trẫm nhất định trọng thưởng! Nhanh chóng truyền tin đi các châu phủ quận huyện nha môn cả nước!"

"Thần tuân chỉ!" Lý Quân dập đầu, vội vã lui xuống.

Ánh mắt lợi hại của Mạc Ngự Minh một lần nữa ngừng ở trên mặt năm người con, trầm giọng nói: "Trẫm quyết định lại chờ một ngày. Giờ này ngày mai Hiên nhi vẫn không có bất kỳ phản ứng nào, các ngươi không được lại cầu tình thay nữ nhân mang điềm xấu đó. Trẫm sẽ dùng hoả hình với Lăng Tuyết Mạn, nghiền xương ả thành tro!"

"Phụ hoàng!"

Năm người kêu lên sợ hãi, tuấn dung biến sắc.

"Thế nào? Các ngươi muốn nhìn Hiên nhi chết sao? Có lẽ chỉ khi nào nữ tử mang điềm xấu này chết đi, không khắc người khác nữa, Hiên nhi mới tỉnh lại. Yêu nữ kia đã khắc chết Hàn nhi của trẫm, hiện tại lại hại Hiên nhi bị bệnh. Trẫm không giết ả làm sao có thể hạ cơn căm phẫn?"

Mạc Ngự Minh càng nói càng giận, đứng lên quá nhanh làm đầu choáng váng, lại ngồi phịch xuống. Hoàng Hậu cùng Thần quý phi cuống quít đỡ lấy, vội la lên: "Hoàng Thượng ngài thế nào?"

"Phụ hoàng!" Năm người cùng nhau tiến đến, lo lắng nhìn Mạc Ngự Minh.

Mạc Ngự Minh hòa hoãn một chút, lắc đầu, "Trẫm không có việc gì! Truyền tổng quản Ngự Lâm quân Trần Lâm!"

"Vâng, Hoàng Thượng!"

Một tiểu thái giám lên tiếng trả lời, đi ra ngoài.

"Diễn nhi từng nói Hiên nhi trước khi hôn mê nói bụng bị gì đó phải không?" Mạc Ngự Minh chuyển mắt hỏi.

Mạc Kỳ Diễn ngẩn ra, gật đầu, "Quản gia của Tứ đệ nói như thế."

"Ừ."

Trong lúc Mạc Ngự Minh suy tư, Trần Lâm tiến vào chào. Đôi mắt trầm tĩnh của Mạc Ngự Minh nhìn Trần Lâm, nói: "Lập tức mang binh bao vây Lăng Phủ. Không có ý chỉ của trẫm, không cho phép bất luận kẻ nào ra vào. Trái lệnh chém ngay tại chỗ! Mặt khác, vào thiên lao đem thái y Vương Hải Thanh ra mang tới Lăng phủ, kiểm tra toàn bộ thức ăn ở Lăng phủ xem có bị hạ độc hay không!"

"Nô tài tuân chỉ!"

Trần Lâm đi ra ngoài, Mạc Kỳ Diễn nhíu mày nói: "Phụ hoàng, nhi thần ở Lăng phủ đã hỏi qua, Hiên nhi chỉ dùng bữa trưa cùng Tứ Vương phi. Cơ bản, mỗi món thức ăn đều có người Lăng gia cùng dùng. Nhưng những người khác đều không sao."

"Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất! Tra một phen cho trẫm an tâm!" Mạc Ngự Minh cau mày, xoay người nắm tay nhỏ bé của Mạc Ly Hiên, tay kia xoa khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, nước mắt trào ra, thì thào: "Trẫm rốt cuộc đã làm sai điều gì? Tại sao ông trời lại trừng phạt trẫm như vậy, làm cho trẫm nửa đời sau chịu tang hai con, bây giờ lại muốn…"

"Phụ hoàng, Hiên nhi sẽ tỉnh. Nhi thần không tin Hiên nhi sẽ chết. Phụ hoàng ngài giữ gìn long thể quan trọng hơn!" Mạc Kỳ Diễn kiềm nén bi thương, nhỏ giọng khuyên, nhưng trong giọng nói lại chứa nghẹn ngào không cách nào che dấu.

Thần quý phi không ngừng dùng khăn lau nước mắt, nỉ non: "Hoàng Thượng, thần thiếp nghĩ không bằng lập tức giết nữ nhân kia đi. Chỉ cần ả chết, có lẽ Hiên nhi lập tức sẽ tỉnh lại. Giữ lại nữ nhân kia một ngày, thần thiếp lo lắng Hiên nhi sẽ càng ngày càng nghiêm trọng a!"

Nghe vậy Mạc Kỳ Diễn kinh hô: "Mẫu phi, không thể!"

Mạc Kỳ Lâm cũng lo lắng nói: "Phụ hoàng, việc này chưa điều tra rõ không thể đoán bừa như thế! Phụ hoàng ngài cơ trí anh minh, sao có thể dễ dàng ban tội chết cho Tứ Vương phi? Đó không phải là trúng ác kế của người khác sao? Rốt cuộc là loại người nào có thể trong một đêm dán đầy bố cáo khắp kinh thành? Hành động của hắn lần này có dụng ý gì? Mà Hiên nhi cùng Tứ Vương phi ở chung năm mươi ngày bình yên vô sự, tại sao bố cáo vừa xuất hiện, Hiên nhi lại gặp chuyện không may?"

"Đúng vậy, phụ hoàng, rõ ràng là có người cố ý muốn đưa Tứ Vương phi vào chỗ chết! Hắn đang lợi dụng yêu thương của phụ hoàng dành cho Hiên nhi, muốn mượn tay phụ hoàng trừ bỏ Tứ Vương phi. Hiên nhi là con của nhi thần, Hiên nhi xảy ra chuyện thần đau lòng không kém phụ hoàng, nhưng nhi thần cũng không muốn oan uổng Tứ Vương phi. Xin phụ hoàng sáng suốt suy sét!" Mạc Kỳ Diễn vung cẩm bào quỳ xuống trịnh trọng nói.

Thấy thế, Mạc Kỳ Dục cũng quỳ xuống nói: "Phụ hoàng, Tứ tẩu cùng Hiên nhi tình thâm. Nếu bắt Tứ tẩu chịu hoả hình, sau này Hiên nhi tỉnh sợ là thương tâm vô cùng!"

Mạc Ngự Minh trừng mắt cắn răng nói: "Thương tâm bất quá vài ngày, so với mất mạng tốt hơn nhiều! Trẫm đồng ý lý do các ngươi nói. Nhưng trẫm cũng muốn tra rõ phương diện khác. Thà giết lầm một ngàn cũng không buông tha một trăm! Vô luận nói như thế nào, Hàn nhi quả thật đã chết. Trùng hợp như vậy không cách nào làm trẫm không tin. Các ngươi không cần nói nữa. Trẫm chỉ chờ một ngày, Lăng Tuyết Mạn có thể còn mạng hay không thì chờ xem tạo hóa của ả!" (Ơ chú này hay. Con chú lúc cưới người ta đã sống dở chết dở rồi. Làm vua mà xem mạng người như rác thế? Đầu óc chú chắc toàn bã đậu thôi!)

"Phụ hoàng!" Năm người cùng nhau quỳ.

"Câm miệng! Ai còn dám nói một câu liền cút ra ngoài cho trẫm!" Mạc Ngự Minh rít gào như sấm, hai mắt đỏ bừng.

Ba người Mạc Kỳ Lâm, Mạc Kỳ Sâm, Mạc Kỳ Dục vừa ra cửa cung liền bị quản gia Tứ Vương phủ Tư Khuynh đón đầu cản lại.

"Nô tài thỉnh an ba vị Vương gia!" Quản gia quỳ gối nói.

"Đứng lên đi!" Mạc Kỳ Lâm cau mày nói.

"Tạ Ngũ Vương gia!" Quản gia đứng dậy, nghiêm trọng nói: "Xin nói cho nô tài một chút về bệnh tình của tiểu Vương gia, hiện tài Vương phi nhà nô tài ra sao?"

"Hỏi nhiều như vậy làm cái gì!" Mạc Kỳ Dục không kiên nhẫn trợn mắt nói.

"Thất Vương gia thứ tội! Nô tài nóng vội, cầu Vương gia nói cho nô tài!" Quản gia vội quỳ xuống chắp tay nói.

Mạc Kỳ Lâm khoát tay thở dài nói: "Bệnh của Hiên nhi, thái y vô phương chữa trị. Tứ Vương phi sợ là dữ nhiều lành ít!"

"Cái gì?" Quản gia kinh ngạc lạc cả giọng, "Cầu ba vị Vương gia cứu Vương phi nhà nô tài đi! Ít nhất kéo dài thêm mấy ngày, biết đâu bệnh trạng của tiểu Vương gia có chuyển biến tốt."

"Hoàng Thượng nói chỉ chờ một ngày. Mấy người Bản Vương đã tận lực. Hiện tại chỉ có thể xem Hiên nhi có tỉnh lại hay không!" Mạc Kỳ Lâm hơi mím môi, trong lòng không rõ là mùi vị gì. Hắn không muốn Lăng Tuyết Mạn chết, cũng không muốn Mạc Ly Hiên chết. Nhưng hắn hoàn toàn vô lực, ai cũng cứu không được. nguồn TruyenFull.vn

"Một ngày?" Quản gia ngẩn ra.

"Nếu chờ một ngày tiểu Vương gia vẫn chưa tỉnh lại, Hoàng Thượng sẽ đem Vương phi nhà ngươi nghiền xương thành tro!"

Mạc Kỳ Sâm nói xong, cùng Mạc Kỳ Lâm, Mạc Kỳ Dục phiền muộn rời đi.

Có một phần tình nhẹ như hoa cúc, không phải lâu ngày sinh tình nhưng xâm nhập đáy lòng. Giờ phút này trong mắt ai cũng là đau thương, trong mắt ai cũng là đè nén đau lòng, trong mắt ai cũng là buồn bực, lòng tràn đầy lo lắng.

Hương Đàn Cư.

Mạc Kỳ Hàn đi qua đi lại, sắc mặt âm trầm dọa người, một đôi mắt chim ưng lạnh lẽo, khuôn mặt bình tĩnh nhìn không ra một tia tức giận, nhưng cũng không thiếu một phần lạnh nhạt.

Đột nhiên một tiếng hít thở nhẹ vô cùng lọt vào tai, Mạc Kỳ Hàn ngước mắt trầm giọng hướng ra phía ngoài nói: "Tiến vào!"

Quản gia cất bước đi vào, "Chủ tử, tình huống không ổn, tiểu Vương gia gặp nguy, Vương phi cũng gặp nguy! Hoàng Thượng cho kỳ hạn một ngày. Giờ này ngày mai, nếu như tiểu Vương gia không chuyển biến tốt đẹp, liền đem Vương phi nghiền xương thành tro!"

"Cái gì? Phụ hoàng…" Mạc Kỳ Hàn nhíu mày thật sâu, hơi nhếch môi suy tư nửa phút, trầm giọng nói: "Tư Khuynh, đi chuẩn bị ngựa. Bổn vương lập tức lên đường đi Lê Sơn Quan tìm ân sư. Lần này đi nhanh nhất cũng phải hai ngày. Đêm nay ngươi đi đến Nhị Vương phủ cầu kiến Nhị Vương gia, đem ngọc bội của bổn vương giao cho Nhị Vương gia, nói bổn vương trước khi chết từng giao cho ngươi, gặp ngọc bội như gặp bổn vương. Bổn vương không cho phép để Vương phi chết, lệnh trên dưới Tứ Vương phủ phụng dưỡng Vương phi sống quãng đời còn lại! Nếu Nhị Vương gia có hỏi nguyên nhân, hãy nói năm năm trước bổn vương ra ngoài đạp thanh từng không cẩn thận bị rắn cắn, lúc ấy Vương phi mới mười một tuổi đã hút độc cho bổn vương, bổn vương thiếu nàng một mạng nên nỗ lực bảo vệ nàng. Hiểu chưa?" (đạp thanh là lễ hội chơi xuân phải không?)

"Vâng, chủ tử nô tài nhớ kỹ!" Quản gia tiếp nhận ngọc bội, trịnh trọng gật đầu.

Mạc Kỳ Hàn thở dài một hơi, nói: "Còn có, nói khéo với Nhị Vương gia, bảo hắn giám sát thiên lao chặt chẽ để tránh kẻ chủ mưu âm hiểm, sợ đêm dài lắm mộng sẽ xuống tay với Vương phi!"

"Vâng! Chủ tử!"

Quản gia vừa đi, Mạc Kỳ Hàn liền thay đổi trang phục, mở hộp gỗ lấy ra một mặt nạ da người mỏng như cánh ve đeo lên, tức thì thay đổi gương mặt thành một người đàn ông trung niên, thông qua đường hầm đi ra khỏi Tứ Vương phủ, cưỡi ngựa phi nước đại đi ra khỏi kinh thành!