Mi Đại Như Viễn Sơn

Chương 11: Điểm mực




Thứ nhắc nhở Lý Thừa Ân đem người trả trở về là một phong thư Tàng Kiếm sơn trang gửi tới, viết ở trên giấy vân trắng dày dặn, phần cuối đóng thêm cái dấu toái tinh. Thiên Sách bên này cũng biết chút sự tình, phong thư này được trực tiếp đưa đến trân tay Lý Thừa Ân. Thời điểm buổi tối Diệp Anh một mình dò dẫm đi vào chính phòng tìm hắn, vừa vào phòng liền cảm thấy có chút khác thường. Y loạt xà lọat xoạt mà đi đến ngồi bên cạnh Lý Thừa Ân, mùi vị huân hương trên giấy viết thư là hương khí từ nhỏ đã rất quen thuộc, bởi vậy trong lòng sáng tỏ. Lý Thừa Ân đang đọc thư, còn có chút ngạc nhiên, nói với Diệp Anh Nhị trang chủ sắp đến rồi, đại khái là không yên tâm ta đưa ngươi về, ở trong thư nói, để Diệp Phàm đến đón ngươi, mấy ngày sau liền đến Đông Đô. Diệp Anh ừm một tiếng, lại nghiêng mặt qua xác nhận nói quả thực là Phàm đệ đến sao? Diệp Anh là thực yêu quý người đệ đệ này, Lý Thừa Ân một bên đáp lời một bên âm thầm cảm thán, y nghe thấy tên của Diệp Phàm, giữa mi mắt vô ba vô lan đều là giấu không được thần sắc vui vẻ.

Chuyện phải trở về, Diệp Anh cũng không cảm thấy ngoài ý muốn. Lý Thừa Ân bất đắc dĩ mà cười cười, đem thư gấp lại thu về, cầm lấy ngón tay mang theo hơi lạnh của Diệp Anh. Diệp Anh ngả vào hắn, mặc cho Lý Thừa Ân nắm lấy tay mình,rõ ràng lòng không yên ổn mà đem nghịch. Mỗ nên trở về rồi. Mỗi khi nói đến sự tình của sơn trang, biểu tình của Diệp Anh liền trở nên cực lý nghiêm túc. Thời tiết đầu xuân là tốt đẹp như vậy, sự tình đầu xuân cũng luôn là nhiều như vậy. Chuyện bàn bạc buôn bán khoáng thạch ở bên ngoài cần y tự mình đi tiếp nhận, năm nay sau khi khai xuân cũng phải án theo đơn hàng binh khí đã nhận kiểm rõ số lượng rèn đúc, về làm ăn tuy có nhị đệ giúp đỡ, sự tình lớn nhỏ lần lượt tính toán ra, cũng là rất giày vò người ta. Cùng với ngũ đệ nếu đã mang cô nương của Đường gia về, hôn sự bất kể ra sao cũng không nên kéo dài lâu quá……

Trong khi hai người nói chuyện, canh giờ đã không còn sớm, lại vẫn chưa thắp đèn. Chân trời mênh mông phía tây đã tối sầm xuống, tà dương như huyết như hà (hà ở đây là rặng mây màu đỏ), thiêu đến độ màu sắc rực rỡ tầng tầng lớp lớp khắp trời. Những tia sáng màu ngăn không nổi liền xuyên qua tấm rèm, có chút chiếu lên vạt áo đai lưng của Lý Thừa Ân, có chút lại chiếu lên khuôn mặt ghé vào bên thắt lưng hắn của Diệp Anh. Y người này cả đời là dung mạo đẹp trắng thuần, được nắng chiều lung linh đầy màu sắc tôn lên, gò má ửng hồng, mi dài cong vút, lại giống như mỹ nhân phí tâm trang điểm ban tối. Lý Thừa Ân nhìn ở trong mắt, trong nhất thời quên an bài chuyện trở về của Diệp Anh, một lòng một dạ mà phân biệt diễm sắc đoạt nhân thế này là tốt, hay là bình thường không nhiễm bụi trần thế kia tốt? Ấy thế mà Diệp Anh không chút nào hiểu được phen tâm tư quanh co trong cuộc phong nguyệt này của hắn, vẫn cứ chống cằm, xòe đầu ngón tay tỉ mỉ kể ra những sự vụ đã nói. Y thoáng động một cái, những đốm sáng quầng sáng kia lền theo đó nhảy nhót lên, nhìn ở trong mắt cư nhiên nói không ra một nơi nào không tốt. Lý Thừa Ân như cam chịu mà than thở một tiếng, đem người ôm vào trong lòng.

Ngươi làm sao vậy? Diệp Anh rốt cuộc nhận thấy có gì đó không đúng, dừng kể lể vươn thẳng người hỏi.

Lý Thừa Ân nhẹ nhàng cọ sát cái trán trươn bóng của y. Chốn riêng tư không người, đôi bên tựa vào thật gần, hơi thở ấm áp tỏa đầy bên tai. Ta chỉ oán hận mà lại chẳng có cách nào hay đem ngươi giấu đi, cũng không có cách nào hay cùng ngươi trường tương tư thủ. A Anh, ta từ khi biết thế nào là sợ hãi, đã từng cho rằng chính mình sợ hãi rất nhiều rất nhiều chuyện, đi đến hôm nay, lại chỉ có một chuyện này liên quan đến ngươi, lo sợ trăm điều, không thể giải thoát.

Ừm, còn sau đó? Bên kia hồi đáp không nhanh không chậm, lắc lắc lư lư. Sắc trời càng thêm ảm đạm, dáng vẻ của Diệp Anh cũng sắp nhìn không rõ nét, đôi mắt khép hờ tựa ở gần Lý Thừa Ân, một vài lọn tóc trắng rủ xuống khe khẽ đong đưa.

Sau đó ngươi bên ta hơn chục ngày này, lại cảm thấy cỗ tà hỏa trong lòng tắt đi. Lý Thừa Ân thản nhiên mà nói, liền như là phát hiện ban đầu liều cả tính mệnh muốn che chở vật mềm mại xinh đẹp, đột nhiên hóa thành thứ sắc bén cứng rắn phòng thân……

Vừa bắt đầu mấy câu kia còn nghe ra được trầm bổng du dương trong đó, như là nói giỡn, đến về sau lại hoàn toàn thu liễm lại.

Diệp Anh chỉ là an tĩnh lắng nghe, rúc ở trong lòng hắn, duỗi thân thể ra bày thanh một tư thế tương đối thoải mái, có lẽ là nổi lên lòng ham chơi, như con nít vươn tay đi với bó tóc hơi hơi lay động sau đầu Lý Thừa Ân.

Cho dù lần đi này không gặp lại nữa, ta cũng nguyện Tướng quân hết thảy bình an.

Thanh âm của Diệp Anh cao hơn của Lý Thừa Ân một chút, nghe ra tựa như dòng nước không bị ngăn trở. Y từng ở trong những năm tháng nhiều cô quạnh như vậy không ngừng,à truy cầu ngộ đạo binh giải, mãi đến khi thấu hiểu dùng kiếm mưu sinh, kiếp này trừ bỏ kiếm thì chẳng còn đạo lý gì khác. Y lại dùng rất lâu rất lâu đi suy nghĩ các loại giữa y và Lý Thừa Ân, thẳng đến khi hỗn loạn và bối rối trong lòng nổi lên vì hắn được bình ổn. Y thấy được, cũng nghe được, si mê cũng được, chấp niệm cũng thế, tâm tư rối rắm, đều đã bị năm tháng đằng đẵng mài đến phẳng phẳng lặng lặng. Diệp Anh vẫn luôn là người bất động thanh sắc mà nỗ lực.

Về phần vật mềm mại trở thành vật cứng rắn sao…… Ta hình như có chút minh bạch ý tứ của Tướng quân rồi. Người trong lòng kia lúc này thực giống như đứa trẻ đùa nghịch mái tóc dài của Lý Thừa Ân, ngơ ngác mà lẩm nhẩm một câu này, một lúc lâu sau mới khôi phục lại tinh thần. Loại tiếu ý an bình thường ngày kia chậm rãi lại trở về trên mặt y, tựa hồ là thực sự vui vẻ, cho nên đã cười thật lâu. Sau đó Diệp Anh mới nằm sấp xuống nấp đến chỗ tối, như có chút mệt mỏi mà thấp giọng nói, Anh tuy không có tài, dù cho không thể làm thủ hộ của Tướng quân, cũng không cần trở thành uy hiếp của Tướng quân mới tốt.

Hết cách, ta cầu còn chẳng được ấy. Lý Thừa Ân nghe xong cũng cười. Những ngày này, cũng là miễn cưỡng ngươi, là ta trộm tới được……

Những lời còn lại bị người kia toàn bộ đều nuốt xuống. Diệp Anh hiếm khi chủ động, lúc chủ động lên lại đủ để khiến người tâm thần nhộn nhạo. Vì vậy Lý Thừa Ân liền mất cơ hội đem chúng nói ra khỏi miệng.

Cuộc trò chuyện đêm qua, đã nói đến độ cực tỏ cực tường, tâm trạng hai người đều ổn định không ít. Ly biệt tuy rằng không thể nào không từ bỏ, thời khắc đó lại luôn muốn tới.

Thời điểm Diệp Anh ở nhà, sáng dậy chải đầu ước chừng có mười người đến bên hầu hạ, sau khi được Lý Thừa Ân đón đến đây, liền lược bớt đi từng bước từng bước rất nhiều phiền toái. Người kia đặc biệt yêu thishc mái tóc dài trắng bạc của y, khi chải tóc cho y luôn muốn ngắm nghía thật lâu. Bên trên chiếc lược hương đàn mộc phiếm màu sắc đen nhánh trơn bóng, mái tóc thật dài trong tay chải thẳng đến cuối, ở giữa lượn quanh uốn khúc, sợi tóc mềm mượt tựa như làn nước từ trong răng lược đan xen chảy xuôi xuống. Khi lần đầu làm thử còn có chút không thuần thục, đến hôm nay đã là thuận buồm xuôi gió lắm rồi. Chờ đôi trâm khác nhau cài vào phát quan dát vàng, Diệp Anh thường thường vẫn còn mê mang. Lý Thừa Ân gọi y một tiếng xong rồi, trái phải đoan trang, thuận tay phẩy đi một chút tóc xõa lưa thưa trước trán Diệp Anh.

Thủ đoạn quen dùng trên chốn phong lưu chải tóc trang điểm thế này, Lý Thừa Ân một chút cũng không lạ lẫm. Hắn trước nay chỉ thân nhập hoa tùng, phiến diệp bất triêm thân, hạ thấp thanh danh quyến luyến ở chốn ôn hương của Phụ quốc Đại tướng quân. Hiện giờ mỹ nhân nhà mình ở trong lòng, lại không dùng được những công phu phong hoa tuyết nguyệt ấy nữa, tỉ mỉ nghĩ lại, cũng là một chuyện khiến người cảm thán. Diệp Anh ngồi yên không động, lờ mờ cảm thấy Lý Thừa Ân vẫn ở trước mặt, lại không biết hắn muốn làm cái gì. Dù sao người này dằn vặt quen rồi, luôn có thể có chút chủ ý mới lạ, tùy hắn đi…… Đang nghĩ như vậy, Lý Thừa Ân vội vã đi rồi lại trở về. A Anh đừng động, ta vẽ mày cho ngươi. Bút lông mềm chấm phẩm đen kề sát da thịt tỉ mỉ chuyển động, khiến Diệp Anh hơi hơi cảm thấy chút mát lạnh lạ lẫm.

Diệp Anh vừa không quen thuộc cũng chưa từng được làm qua chuyện này, đành phải tùy Lý Thừa Ân thuận theo động tác của hắn. Chẳng qua thế nào chăng nữa cũng biết đây là trang sắc khuê phòng, Lý Thừa Ân vì sao…… Tuy là y trong lòng an định, cũng không khỏi sinh ra một chút cảm giác khác thường. Không khỏi nhớ đến thời điểm Tịnh Y bảy tám tuổi học trang điểm, đợi đến khi mười tuổi, đã có thể đem hai hàng mày vẽ đến tú lệ mà lại dài mảnh. Muội muội chính là nước da trắng ngần, mắt mày tinh xảo, sau khi lấy phẩm đen vẽ lên, bệnh trái yếu yếu ớt ớt tựa hồ có thể giảm bớt một chút, nếu lại thoa son lên, liền là nhan sắc phù dung. Đep mắt hay là không đẹp mắt, cũng không phải là chuyện thuộc bổn phận của nam tử, chẳng qua, hắn thích thế thì tùy hắn thôi…… Huống chi nói đến sự tình không thuần thục cũng chưa từng làm qua, sau khi gặp được Lý Thừa Ân lại đâu chỉ một chuyện này chứ. Vừa nghĩ đến đây, lỗ tai Diệp Anh cũng hơi hơi nóng lên.

Lý Thừa Ân đè người im lặng trong tầm tay không biết đã thiên mã hành không suy nghĩ thật xa. Hắn nâng cằm Diệp Anh, hết sức chuyên chú, bất tri bất giác trên ngón tay cũng dính phẩm màu, dáng mày của Diệp Anh rất đẹp, sắc mày lại có hơi nhạt, không giống như màu tóc, là màu xám nhàn nhạt. Lý Thừa Ân dọc theo đường vân vẽ một hồi, lại chấm lên phẩm màu tỉ mỉ chau chuốt. Một bên tô vẽ, một bên nói chuyện phiếm. A Anh, chuyện phong lưu này, từ xưa đã có rồi. Vị ở thời tiền triều kia, ở trong nhà mình vẽ mày cho ai nhân một hồi, bản báo cáo liền đưa đến trước mặt Thánh nhân. Chậc, quan trường hiểm ác thế đấy……

Diệp Anh biết người hắn nói chính là Trương Thường của tiền triều. Kể rằng Thái thú thương yêu phu nhân, thường tự mình vẽ mày cho nàng, chắc là tiền triều lễ nghi nghiêm ngặt, liền bị dâng một bản tấu ở trước mặt quan phủ. Thú vui khuê phòng, để chỉ người vẽ mày, câu nói tuyệt diệu này thế nhưng lại lưu truyền tới nay.

Một nét vừa dứt. Dáng mày cùng màu sắc đều rõ nét lên, tôn lên gương mặt cơ hồ giống hết như đúc với hồi còn trẻ, trái lại thêm mấy phần anh khí. Diệp Anh khe khẽ cười, sờ tới bàn tay còn cầm bút của Lý Thừa Ân.

Không biết dung mạo này, hay chăng có thể đi lừa gạt như Tướng quân từng nói, rất nhiều năm tháng ấy?

Lý Thừa Ân ngẩn người một chút. Người nọ ngẩng mặt nhẹ giọng hỏi hắn, một đôi hàng mi được hắn dụng tâm tô vẽ mảnh mà dài, hai bên không trở không ngại mà kéo dài ra, một đường ẩn vào tóc xõa lưa thưa trước trán. Đêm qua lời lưu luyến vô tâm, Diệp Anh hiển nhiên còn ghi nhớ. Y hỏi hắn như vậy, hỏi thẳng đến độ những tâm tư vô cùng vô tân trăn trở trong lòng hắn tất cả đều dâng lên, ngực đập rộn, trong nhất thời không một chữ có thể đáp lại.

Diệp Anh mắt lòa, nhìn không thấy hai bên tóc mai đen nhánh của hắn lặng lẽ mọc ra tóc bạc. Mà vẻ sáng ngời trong chính đôi mắt hắn dù vấn cứ giông như ngày mới gặp, lại cũng không thể không theo phép tắc sinh lão bệnh tử của thế gian này, địch không lại năm tháng gió sương. A Anh, trong lòng có người để nhớ mong, mới cảm thấy thế gian nhiều điều đáng quý. Lừa được năm tháng thì thế nào? Lừa không được năm tháng thì lại làm sao? Mặc cho tuế nguyệt vô tình giang hồ liêu khoát, đời này kiếp này có được một người là ngươi, ta cũng chẳng cầu gì hơn.

Bút rơi xuống đất phát ra một tiếng rất nhỏ. Trên tay hắn hơi hơi dùng sức, Diệp Anh liền không tránh được nghiêng về phía trước, bị kéo vào trong cái ôm quen thuộc. Lý Thừa Ân hai tay ôm đến thật chặt, trên bào phục tầng tầng lớp lớp nếp nhăn, lộ ra tấm lưng thon gầy xinh đẹp của Diệp Anh, má trái Diệp Anh vừa vặn áp lên bờ ngực hắn, bình tĩnh mag lắng nghe nhịp thở có chút kịch liệt lên của hắn, chậm rãi mà vươn hai tay mình ra vòng ôm lên. Mặt Lý Thừa Ân cúi xuống, đôi môi dán lên vành tai y.

Ta lại chỉ nguyện được nhìn ngươi, già đi kiếp này……