Mị Cốt Thiên Thành

Chương 77-2: Thao Thiết sống lại, cắn nuốt đám sói (1) (2)




Nhưng không hiểu sao hắn vẫn chỉ đơn giản kiềm chế, chân mày nhíu chặt, từ đầu tới cuối vẫn không nói ra nửa câu nào với Tô Hồng Tụ.

Sở Hiên cởi một lớp áo lông dày trên người, tay phải dùng sức, bất chấp tất cả kéo khuôn mặt nhỏ non mềm của Tô Hồng Tụ dính sát lên lồng ngực ấm áp rắn chắc của mình.

“Ôm chặt ta.” Sở Hiên lạnh hạt nói, giọng nói lạnh lẽo vô tình, khi hắn ôm lấy Tô Hồng Tụ, trong nháy mắt đã cởi áo lông thật dày, kéo đôi tay bị cóng đến sắp đóng băng của Tô Hồng Tụ ôm chặt bên hông ấm áp của mình.

Tô Hồng Tụ bị Sở Hiên ép buộc ôm vào ngực, bên tai nàng là tiếng tim đập “Thình thịch” mạnh mẽ mà có lực của Sở Hiên, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch bị đông lạnh dựa sát vào lồng ngực ấm áp cực nóng như lò lửa của Sở Hiên, hai tay nhỏ bé trắng nõn bị Sở Hiên quấn chặt quanh hông, giống như gấu túi treo trên người Sở Hiên.

Mùi đàn hương quen thuộc càng lúc càng nồng tràn đầy trời đất vọt về phía nàng, rõ ràng là mùi đàn hương mê người trên người Sở Dật Đình.

Tô Hồng Tụ ngửi, không nhịn được đỏ ửng cả mặt cả má, quơ quơ trên người Sở Hiên, nhỏ giọng nói với Sở Hiên: “Thả ta xuống, ta có thể tự đi.”

Sở Hiên ngoảnh mặt làm ngơ, không hề để ý tới nàng.

Hắn dùng một bàn tay to khỏe một mực đỡ lấy mông mềm mại mượt mà của Tô Hồng Tụ, tay kia che khuất khuôn mặt duy nhất lộ ra bên ngoài của Tô Hồng Tụ, cất bước lớn đi lên phía trước, chỉ chốc lát sau, đã cách Thải Hoa lâu rất xa, vừa nhìn, cả tòa Thải Hoa lâu tráng lệ đã biến thành một điểm đen nhỏ trong đám tuyết trắng phau.

Tô Hồng Tụ xoay tròn mắt, cẩn thận ngẩng đầu lên.

Bên ngoài trời giá lạnh đất đóng băng, gió lớn tuyết mãnh liệt. Ngựa vốn không thể đi ra ngoài trong thời tiết như vậy, muốn ra ngoài, chỉ có thể đi bộ.

Đi theo phía sau Sở Hiên, tất cả thủ hạ của hắn đều che chắn mình cẩn thận, từ đầu đến chân đều được che chắn trong áo da lông dày dặn, chỉ có Sở Hiên, bởi vì muốn che chở nàng, đã cởi vạt áo, tháo áo da lông ấm áp che cổ, trên mặt, trên người đều bị một tầng tuyết trắng bao trùm dày đặc.

Tô Hồng Tụ thò một ngón tay, nhẹ nhàng chọc chọc bàn tay to của Sở Hiên che trên mặt. Lòng bàn tay Sở Hiên rất ấm, như một lò lửa nhỏ, dính sát trên gò má lạnh như băng của nàng, nhưng mu bàn tay hắn lại lạnh như băng, phía ngoài bị bông tuyết cực lạnh che lên một tầng mỏng.

Tô Hồng Tụ nhìn, chịu hết nổi thò tay nhỏ bé, chăm chú kéo hai vạt áo của Sở Hiên không rảnh bận tâm vào trong tay, một mực che chắn cho thân thể lạnh buốt bị đông cứng của hắn.

“Ngươi... Ngươi đừng hiểu lầm, ta không phải che giúp ngươi, ta, ta là...”

Tô Hồng Tụ nói nhỏ, muốn nói mình không nỡ để Sở Dật Đình bị lạnh, nhưng lời nói ra đến bên miệng, cuối cùng vẫn không nói câu chót ra.

Trong lòng nàng, vẫn mang tâm lý may mắn, không muốn tin tưởng Sở Dật Đình và Sở Hiên biến thành cùng một người.

Tầm mắt lạnh như băng của Sở Hiên nhanh chóng liếc xuống dưới, ôm Tô Hồng Tụ càng chặt vào trong ngực, hét to một tiếng với thủ hạ đi theo phía sau hắn: “Đi nhanh chút, đừng để đến khi trời tối!”

Sở Hiên nhảy tới trước vài bước, một người một đao cô độc đi đầu đội ngũ.

Suốt dọc đường Tô Hồng Tụ đều vùi đầu trong ngực ấm áp của Sở Hiên, hai bàn tay nhỏ bé đông lạnh sắp kết băng vẫn nắm chặt vạt áo Sở Hiên.

Nàng vốn định ra ngoài cùng Sở Hiên nhìn địa hình như thế nào, như vậy một ngày kia nàng rời khỏi Thải Hoa lâu, tốt xấu gì sẽ không bị lạc đường.

Nhưng mà Sở Hiên ôm nàng đi về trước hơn nửa canh giờ, Tô Hồng Tụ nghe thấy tiếng gió bên tai ù ù càng mạnh, nhánh cây và lá khô rung động, khe núi trống trải thỉnh thoảng phát ra tiếng gió bén nhọn, nàng giống như con nhím hoảng hốt cuộn mình thật chặt, đừng nói tới ngẩng đầu nhìn ngó, chính là hơi động, lộ một chút y phục của Sở Hiên đang che chắn cho nàng ra, cũng sẽ đông lạnh đến toàn thân run rẩy, khuôn mặt nhỏ trắng bệch.

Thời tiết thật sự quá lạnh.

Một đường đi về phía trước, mặt trời sắp xuống núi, gió tuyết cuối cùng tạm dừng, nhánh cây hai bên rung động răng rắc, trong rừng bắt đầu mơ hồ truyền đến tiếng thú nhỏ kêu to, còn có tiếng gáy vang của chim chóc không biết tên.

Tô Hồng Tụ hiếu kỳ không thôi, vén vạt váo Sở Hiên lên, đầu nhỏ thò ra bên ngoài ngó nghiêng.

Khắp nơi đều trắng xóa, nhánh cây trong rừng bị gió lớn thổi rung động, thỉnh thoảng sẽ rớt xuống một lớp tuyết đọng, vài trái cây đã sớm khô quắt rơi xuống.

Phía trước vốn không hề có đường, một tay Sở Hiên ôm nàng, một tay nắm chắc cây đao lớn sắc bén, vừa đi lên phía trước, vừa không ngừng chém đứt cành khô và cỏ dại bên đường.

Phóng mắt nhìn, bốn phía trừ cây chính là cỏ, nếu không phải mỏm đá lọ ra, vốn không thể nhận ra đây là đường.

Tô Hồng Tụ không khỏi nhụt chí, đường như vậy bảo nàng nhận ra làm sao? Rời khỏi Sở Hiên, nhất định sẽ lạc đường, nàng còn không có cách nào rời khỏi Thải Hoa lâu.

Tô Hồng Tụ đạp chân một cái, buồn bã ỉu xìu mà rụt đầu lại. Con đường phía trước dần thoáng, cấm địa Đại Lương đã gần ngay trước mắt.

Tô Hồng Tụ đột nhiên nhìn thấy bên chân Sở Hiên có cỏ dáng dấp rất giống chuông gió.

Gió khẽ thổi, gió nhẹ lướt qua, cỏ gì đó lay động, giống như thật sự phát ra tiếng leng keng giòn vang dễ nghe.

Tô Hồng Tụ kinh ngạc không thôi, níu lấy vạt áo trong của Sở Hiên thì thầm với hắn: “Mau nhìn, bên chân ngươi có đám cỏ giống như chuông gió!”

Sở Hiên không hề phản ứng lại Tô Hồng Tụ, hắn đang dò xét trái phải, muốn tìm một hang núi cho Tô Hồng Tụ nương náu tạm thời.

Thủ hạ của hắn cũng không cùng vào cấm địa với hắn, nếu đi vào, bọn họ vốn không có mạng đi ra, trong cấm địa có một bầy sói hoang, Sở Hiên không thể mang Tô Hồng Tụ đi vào, như vậy quá nguy hiểm.

Tô Hồng Tụ còn không biết nàng phải tạm biệt Sở Hiên ở cửa thung lũng, nàng cho rằng Sở Hiên ôm nàng suốt dọc đường như vậy, hắn đương nhiên sẽ đi tới chỗ nào cũng ôm nàng, nhất định sẽ ôm nàng về.

Cho nên khi nàng nhìn thấy Sở Hiên dùng đao san bằng tuyết đọng ở cửa hang, chất đầy cỏ khô vào bên trong, bế nàng tiến vào, đốt lửa, nàng kinh ngạc không thôi, không nhịn được đưa tay nhỏ bé níu chặt hắn.

“Ngươi định đi đâu?” Tô Hồng Tụ vội la lên, bởi vì lo âu, hai mắt to tròn trịa chuyển động nhanh như chớp không ngừng.

Lúc này nàng mới phát hiện, Sở Hiên mang nàng tới đây rất không thích hợp.

Trước mặt đen kịt, là một hang núi hẹp dài, trong khe núi đá hình thù quái lạ dày đặc, gần như không tìm được chỗ đặt chân.

Tô Hồng Tụ rời khe núi xa như vậy, đều có thể nhìn thấy rõ ràng, khắp vách đá hai bên khe núi đều là đá vụn và tuyết đọng xiêu vẹo chực đổ.

Phải đi qua khe núi này, nhất định đặc biệt nguy hiểm, nếu không để ý, bước chân chệch một chút, cũng sẽ rơi xuống đá lớn hai bên vách đá.

Không chỉ như thế, dường như có cảm giác là lỗi của nàng, Tô Hồng Tụ cảm tháy đằng sau khe núi có thứ gì không tốt.

Có tiếng vang kỳ quái hu hu ngao ngao phát ra từ bên trong, giống như tiếng chó sủa... Không, không đúng, giống tiếng sói tru hơn.

Sau khi Sở Hiên đặt Tô Hồng Tụ xuống, che kín quần áo cho nàng, đốt lửa lên, xoay người rời đi.

Không hiểu tại sao Tô Hồng Tụ đột nhiên cảm thấy hết sức sợ hãi, cảm giác này tới quá mức vội vàng, thậm chí nàng còn chưa kịp phân rõ, nàng sợ hãi Sở Hiên ném một mình nàng vào đây không quan tâm, hay là sợ hắn đi vào trong khe núi đáng sợ kia, sẽ phát sinh chuyện gì không tốt.

Lỡ như hắn không về được, nên làm gì bây giờ?

Lỡ như Sở Hiên chết, vậy có phải, có phải Dật Đình ca ca của nàng, thậm chí cả Tôn Kiệt sẽ chết cùng hắn không?

Nghĩ tới đây, Tô Hồng Tụ thoáng khẩn trương lên, tay nhỏ trắng nõn nắm chặt lấy vạt áo Sở Hiên, mặt tái nhợt, mắt hốt hoảng, nói gì cũng không chịu thả hắn đi.

“Ngươi không nên đi vào, bên trong có âm thanh không tốt, trong lúc này rất nguy hiểm!”

Tô Hồng Tụ vội la lên, bổ nhào về phía trước, dứt khát dùng cánh tay trắng nõn của mình ôm chặt lấy eo Sở Hiên.

Sở Hiên đã chạy tới cửa hang, hắn bất ngờ bị Tô Hồng Tụ ôm lấy, thân thể cứng đờ, dừng bước, con mắt lạnh như băng không tự chủ khẽ chớp.

Ở cùng Tô Hồng Tụ bao lâu, Tô Hồng Tụ nhìn hắn thì quắc mắt, đối chọi gay gắt với hắn, không phải sợ hãi thì lạnh run, lưu luyến không rời như vậy, thậm chí còn chủ động ôm eo hắn, đây vẫn là lần đầu tiên.

Sở Hiên cúi đầu liếc nhìn bàn tay nhỏ bé trắng nõn của Tô Hồng Tụ quấn quanh eo hắn, tròng mắt đen u ám lại một lần nữa bắn ra mũi nhọn tràn đầy tính chiếm hữu, cực kỳ xâm lược, hán chậm rãi quay đầu lại, giọng khàn khàn du dương, giống như tiếng đàn violon trầm lắng bên tai, say lòng người mà mê muội.

“Buông tay.”

Sở Hiên khẽ nói, hai tay dùng sức dễ dàng thoát khỏi trói buộc của Tô Hồng Tụ.

“Ta không cho ngươi đi!”

Tô Hồng Tụ vội la lên, lại bổ nhào về trước ôm chặt lấy eo Sở Hiên.

Tròng mắt đen của Sở Hiên thâm thúy, hơi nhíu mày, sau lưng mang theo Tô Hồng Tụ như gói đồ nhỏ dính trên eo hắn, đi về trước vài bước, xoay người nhổ vài cọng cỏ dại giống như chuông gió.

“Cầm chơi.”

Sở Hiên nói nhỏ, giọng khàn khàn trầm lắng, tràn ngập sức hút, hắn giơ tay lên nhẹ nhàng sờ tóc Tô Hồng Tụ.

“Đợi ở đây, ta tìm cỏ tiên cho nàng, giải huyết chú trên ngực nàng.”

Tô Hồng Tụ còn định đi cùng ra, Sở Hiên nháy mắt với hai thủ hạ bên cạnh, hai người nhanh chóng lui lại phía sau một mực giữ chặt hai vai Tô Hồng Tụ.

Tô Hồng Tụ vừa vội vừa sợ, nàng không ngăn được Sở Hiên, ngược lại bị hai thị vệ này lôi trở lại hang núi, đợi đến khi hai người thị vệ này buông nàng ra rời khỏi hang núi, nàng vọt tới cửa hang xem xét, bên ngoài nào còn bóng dáng Sở Hiên? Chỉ còn lại hai hàng dấu chân thật sâu, đi thẳng về phía cấm địa Đại Lương.

Tô Hồng Tụ bất lực, nàng sống ở hồ ly cốc từ nhỏ, mùa đông ở hồ ly cốc chưa bao giờ lạnh như vậy. Mặc dù nàng rất muốn đứng ở cửa hang chờ Sở Hiên về, nhưng khi một cơn gió lạnh thấu xương mãnh liệt thổi qua mặt nàng, nàng lập tức bị thổi tới làm lui về sau vài bước, run rẩy rút vào trong hang.

Sở Hiên không ở bên cạnh nàng, một mình Tô Hồng Tụ ngồi trong hang núi, hết sức khó chịu.

Bên tai nàng là tiếng gió gào thét ù ù, xen lẫn tiếng nhánh cây lay động ầm ầm, trong khe núi cách đó không xa truyền đến tiếng thú hoang kêu rên, khủng bố mà thê lương, nghe được khiến lông tơ trên dưới thân nàng đều bị dựng lên.

Tô Hồng Tụ thò hai tay bị đông lạnh đến đỏ tới gần đống củi, nàng không khỏi hơi kỳ quái, nhiều người theo Sở Hiên đến nơi này như vậy, tại sao chỉ có một mình hắn vào khe núi khủng bố lại đen thui đó?

Tại sao người khác đều ở bên ngoài chờ hắn? Tại sao không có ai đi theo vào với hắn?

Hắn không phải Thái tử Đại Lương sao? Nào có chuyện một mình Thái tử dính vào nguy hiểm, còn để cho thủ hạ chờ ở ngoài?

Đang nghĩ lung tung, không bắt được trọng điểm, lại đột nhiên nghe thấy cách đó không xa truyền đến tiếng rên rỉ thê lương, truyền thẳng vào không trung, bén nhọn mà bi thương.

Tất cả chim chóc trong rừng cây đều phạch phạch bay lên bầu trời, cả khe núi, thậm chí ngay cả trong rừng đều vang lên tiếng rên rỉ thê thảm mà hung ác của mãnh thú.

Không biết trong khe núi xảy ra chuyện gì, nghe động tĩnh đó, bên trong không chỉ có một đầu hú đang gầm thét.

Không, mùi này, mùi linh hồn này, bên trong khe núi vốn không phải thú, mà là yêu sói đã thành tinh!

Không trách được thủ hạ của Sở Hiên không đi vào cùng hắn, người nào có thể là đối thủ của yêu!

Tô Hồng Tụ run rẩy, trái tim dừng lại trong nháy mắt.

Phản ứng đầu tiên của nàng chính là Sở Hiên xảy ra chuyện, hắn vốn không phải là đối thủ của nhiều sói yêu như vậy!