Mị Cốt Thiên Thành

Chương 77-1: Thao Thiết sống lại, cắn nuốt đám sói (1) (1)




Tô Hồng Tụ vốn định để Hồ Cửu ca mang nàng về hồ ly cốc, nhưng mà, nhớ tới Sở Dật Đình nói vài ngày nữa sẽ đến đón nàng, nàng phải lưu luyến không rời mà từ biệt Hồ Cửu.

Đang ngơ ngác nằm bên cạnh cửa sổ, đột nhiên, có một tỳ nữ đi đến, trong tay bưng hai chén lớn nấm và thịt hầm cách thủy, nói Thái tử căn dặn, nhất định để Thái tử phi ăn xong hai món ăn này.

Tô Hồng Tụ nhìn hai chén lớn đầy thịt và nấm hầm cách thủy, mỉm cười ngạc nhiên, đây giống như không phải nấm và thịt hầm cách thủy bình thường, dường như bên trong còn tỏa ra linh khí gì đó.

Đi tới trước mặt, nhìn kỹ, Tô Hồng Tụ không phân biệt được thịt hầm, nhưng nấm này, đâu phải nấm? Rõ ràng là linh chi thượng hạng.

Kỳ quái, Sở Hiên lấy đâu ra những thứ có linh tính này? Hắn là người không phải yêu, đáng ra không có năng lực lấy những thứ này.

Ăn rồi ăn, Tô Hồng Tụ không vui. Làm gì vậy? Sao tỳ nữ kia luôn ở bên cạnh nhìn chằm chằm vào nàng? Giống như giám sát nàng vậy, nàng dừng đũa, tỳ nữ kia lại gắp nấm và thịt hầm cách thủy vào chén nàng.

Cũng không lâu lắm, Tô Hồng Tụ đầy bụng uất ức, bụng nhét đến hơi phồng lên, vẫn còn ăn từng miếng thịt và linh chi hầm cách thủy Sở Hiên chuẩn bị cho nàng không ngừng.

Nhất định phải ăn hết toàn bộ sao? Nhưng mà khay thịt lớn chừng đầu nàng, khay linh chi lại càng khủng khiếp, nếu nàng đặt mông ngồi xuống, nhất định sẽ bị vây ở bên trong không ra được.

Đáng hận! Nàng ăn không vô, Tô Hồng Tụ đảo mắt, dù sao Sở Hiên không ở đây, không bằng nàng mở cửa sổ ra, đổ hết thịt và linh chi này ra ngoài cửa sổ?

Dù sao cho dù tỳ nữ kia tức giận, cũng không thể làm gì nàng.

Tô Hồng Tụ nghĩ là làm, đứng dậy lén la lén lút đi đến bên cửa sổ, vừa định đổ thịt hầm cách thủy ra ngoài cửa sổ -

Lại nghe được cửa phòng “Rầm rầm” một tiếng vang thật lớn, thân hình cao lớn của Sở Hiên phá cửa xông vào, ngay khi nàng đẩy cửa sổ ra, nhanh chóng đi vài bước đến trước người nàng.

“Ta... Ta... Ta lạnh... Nóng, mở cửa sổ, đổ, không, không phải vì đổ thịt...”

Tô Hồng Tụ hốt hoảng, nói năng lộn xộn, nàng liều mạng xua tay, cố gắng giải thích cho Sở Hiên, nàng mở cửa sổ không phải để đổ thịt hắn chuẩn bị cho nàng.

Sở Hiên lại không nói một lời, ánh mắt lạnh thấu xương, tỏ vẻ nghiêm khắc, tròng mắt đen thâm thúy lợi hại như đao, không hề chớp mắt nhìn nàng chằm chằm.

Không biết có phải ảo giác của nàng, Tô Hồng Tụ cảm thấy, độc chiếm đậm đặc gần như hóa thành bản chất trong mắt Sở Hiên, muốn bừng lên từ trong tròng mắt lạnh như băng độc ác nham hiểm của hắn.

Trên dưới quanh người hắn đầy sát khí, nhiệt độ bốn phía nhanh chóng hạ xuống, lạnh thấu xương mà như băng, nhìn vào hắn, đối diện với cặp mắt lạnh lẽo hung ác nham hiểm của hắn, quả thật khiến trên dưới người đều nổi da gà, cảm giác kia, thật sự là nguy hiểm khủng bố khó diễn tả bằng lời.

Tô Hồng Tụ nơm nớp lo sợ, toàn thân run lên, nàng đảo tròn mắt, toàn thân cứng ngắc không biết phải làm sao.

Đây là sao? Phát sinh chuyện gì? Sao dường như hắn kinh khủng hơn trước kia rồi?

Chẳng lẽ bởi vì vừa rồi nàng mắng hắn?

Nhớ tới vừa rồi, Tô Hồng Tụ nổi giận trong lòng, đúng vậy, hắn đánh nàng, còn làm nàng bị thương, hắn có tư cách gì mà trừng nàng giống như nàng phạm phải tội lớn tày trời?

Tô Hồng Tụ lấy hết dũng khí, ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt hung ác nhất, cũng hung dữ trừng về phía Sở Hiên: “Ngươi làm gì mà nhìn ta như vậy? Hừ! Ngươi đả thương ta, ta còn chưa tìm ngươi tính sổ đâu! Đừng tưởng rằng linh chi có thể bù được vết thương trên đầu ta...”

Vẫn không nói gì, Sở Hiên vung tay lên, đặt lên eo Tô Hồng Tụ, kéo lấy đầu Tô Hồng Tụ ôm sát nàng vào trong ngực.

“Nàng là của ta.”

Sở Hiên khẽ nói, hơi thở nóng bỏng quét lên vành tai hồng hào của Tô Hồng Tụ, tiếng nói lạnh như băng âm trầm mà khàn khàn, gợi cảm mà quyến rũ như ác ma tầng sâu nhất trong lòng đất than nhẹ.

“Nàng nghe kỹ cho ta, lần sau, để cho ta thấy nàng tình chàng ý thiếp với nam nhân khác, cho dù nam nhân đó là ai, ta cũng xé hắn thành từng mảnh nhỏ, hầm cách thủy thành canh thịt cho nàng ăn.”

Lời nói khiến Tô Hồng Tụ sởn tóc gáy, toàn thân lạnh buốt.

“Ngươi... Ngươi hầm cách thủy Cửu ca ta rồi hả?”

Cũng không biết qua bao lâu, Tô Hồng Tụ không dễ gì tìm về giọng nói của mìn, chỉ thấy mặt nàng trắng bệch, toàn thân run rẩy, ánh mắt nhìn Sở Hiên chỉ có sợ hãi và hoảng sợ.

“Không có.”

Sở Hiên buông Tô Hồng Tụ trong ngực ra, thản nhiên nói: “Đây là thịt ba ba bổ thân thể cho nàng, nếu người nọ là ca ca của nàng, lúc này, ta sẽ cố mà làm, tha cho hắn một mạng.”

Tô Hồng Tụ đáng thương, vốn không nghe thấy Sở Hiên đang nói gì, bởi vì ấm ức và hoảng hốt thời gian dài, ngay sau đó, trở mình một cái lập tức hôn mê bất tỉnh.

Ở lại hậu viện Thải Hoa lâu gần nửa tháng, Sở Dật Đình vẫn không như lời hắn nói tới đón Tô Hồng Tụ, trong lòng Tô Hồng Tụ không khỏi dâng lên mất mát nồng đậm.

Ngoại trừ Sở Dật Đình không thấy bóng dáng, đặc biệt kỳ quái, ngay cả Tôn Kiệt cũng không thấy bóng dáng.

Tô Hồng Tụ đã từng hoài nghi có phải bọn họ đều bị Sở Hiên giết không, vừa đúng ngày đó sau khi bị Sở Hiên đánh cho một chưởng, yêu lực của nàng đã thoáng hồi phục, nên dùng thuật truy tung đơn giản truy tìm hướng đi của hai người, càng ngạc nhiên với việc đã xảy ra, thuật truy tung cho thấy, Sở Dật Đình cùng Tôn Kiệt và Sở Hiên đều cùng một vị trí.

Thuật truy tung có tác dụng với cơ thể sống, người chết, bởi vì trên người không có hơi thở, thuật truy tung vốn không tìm ra được.

Nói cách khác, Tôn Kiệt và Sở Dật Đình còn sống, nhưng bọn họ ở trong thân thể Sở Hiên, vốn không phải bị Sở Hiên ăn, mà hòa làm một với Sở Hiên, biến thành cùng một người.

Tô Hồng Tụ như tên hòa thượng lùn hai thước với tai không sờ đến đầu, nàng hoài nghi thuật truy tung của mình có vấn đề, bằng không sao lại xảy ra chuyện không thể tưởng tượng nổi như vậy?

Nhưng mà, có lúc nàng ngồi bên cạnh Sở Hiên, lẳng lặng nhìn hắn, như thật sự có thể tìm ra bóng dáng Sở Dật Đình trên mặt hắn.

Phương pháp hòa làm một này từ xưa tới nay chỉ có yêu vật một thể đồng tâm mới có thể làm, nói cách khác, yêu vật này đã từng bị người mạnh mẽ chia ra, có thể biến thành mấy con, thậm chí hơn mười con, sau khi độ kiếp lại biến thành một.

Không phải yêu vật một thể, một phía sẽ bị bên kia ăn, đó chính là chết rồi, không bao giờ truy tìm ra hơi thở được nữa.

Chẳng lẽ Sở Hiên thật sự không phải người?

Hắn đã từng cùng Tôn Kiệt, thậm chí với Sở Dật Đình là yêu vật đồng thể?

Đúng rồi, không phải nam yêu đã từng ở trong cơ thể nàng nói sao, con hắn bị vỡ thành nhiều mảnh đến nhân gian độ kiếp? Hắn còn gọi Tôn Kiệt, Sở Dật Đình và Sở Hiên là “Con ta”.

Chẳng lẽ hắn nói là thật? Chẳng lẽ Sở Hiên và Sở Dật Đình thật sự cùng một người? Nghĩ tới đây, Tô Hồng Tụ không khỏi tâm hoảng ý loạn, hơi đau lòng, mà nhiều hơn, là sợ hãi.

Sở Dật Đình... Sở Dật Đình hắn đã không còn ở đây sao? Ngay cả Tôn Kiệt để cho nàng cảm thấy thân thiết cũng không ở đây rồi? Bọn họ và Sở Hiên làm cho nàng cảm thấy kinh khủng đều là cùng một người?

Khó, chẳng lẽ, từ nay về sau nàng sẽ không nhìn thấy bọn họ nữa sao?

Đang tâm hoảng ý loạn, không biết làm sao, đột nhiên, cửa phòng “Cạch” một tiếng bị người đẩy ra, Sở Hiên đi từ xa vào.

“Đi. Mặc thêm mấy bộ quần áo, dọn dẹp chút đồ, theo ta ra cửa.”

Tô Hồng Tụ có thể đọc suy nghĩ, lúc này đọc được suy nghĩ trong lòng Sở Hiên. Sở Hiên muốn dẫn nàng đến cấm địa Đại Lương, tìm cỏ tiên phá giải huyết chú trên người nàng.

Tô Hồng Tụ nhìn Sở Hiên, kinh ngạc không thôi, trừng lớn hai mắt, gần như không thể tin được.

Hắn biết trên người nàng trúng huyết chú? Nói cách khác, hắn không phải người, thật sự là yêu?

Tô Hồng Tụ ngơ ngác nhìn Sở Hiên, trong lòng hơi bối rối, hơi kinh ngạc, bởi vì nhìn mặt Sở Hiên thời gian dài, nàng giống như lại nhìn thấy bóng dáng Sở Dật Đình trên mặt hắn.

Dật Đình ca ca, ngươi vẫn chưa rời khỏi ta, đúng không?

Ngươi còn đang trong thân thể Sở Hiên, đúng không?

Phương pháp hòa làm một này d1end4nl3q21yd0n cũng không hoàn toàn tiêu trừ sự tồn tại của thân thể khác, chỉ có điều khiến cho Sở Hiên có thêm đoạn trí nhớ về thời gian đã từng hóa thân thành Sở Dật Đình.

Nói cách khác, thật ra Sở Dật Đình vẫn sống trong thân thể hắn.

Bởi vì mơ hồ phát hiện ra được, dường như Sở Dật Đình cũng là yêu, bây giờ hắn độ hết kiếp, đã về thân thể Sở Hiên, Tô Hồng Tụ khó có được không chống lại, mà theo dặn dò của Sở Hiên, đi dạo cả phòng, dọn dẹp đồ thường dùng gì đó gói thành gói đồ nhỏ, ì à ì ạch cõng trên lưng.

Ở Thải Hoa lâu hồi lâu, bây giờ đã là đầu đông, Tô Hồng Tụ đẩy cửa phòng ra, vừa bước ra ngoài một bước, một cơn gió rét lạnh thấu xương xen lẫn vụn tuyết nhỏ mãnh liệt bay về phía nàng, nàng lập tức cảm thấy hoa mắt, sau đó lảo đảo, ngửa mặt lên chỉ trời “Bịch” một tiếng ngã dập mông xuống đất.

Tô Hồng Tụ vốn thấp bé, nhón chân lên cũng chỉ đến ngực Sở Hiên. Cộng thêm trên người nàng bọc ít nhất năm sáu áo da dầy cộp, một cái té này, như cuộn lông tròn vo trắng như tuyết lăn trên đống tuyết.

Tô Hồng Tụ ngửa mặt lên chỉ trời, lắc lắc gì đó, nàng định đứng dậy, nhưng mà nàng thật sự mặc rất nhiều quần áo trên người, lại cõng thêm bao đồ, eo lưng đều phồng lên, tròn tròn lăn trên tuyết, dù nàng dùng sức như thế nào, dù lay động thân thể ra sao, sao cũng không có cách nào đứng dậy.

Rất nhiều thủ hạ của Sở Hiên đứng phía ngoài, thấy dáng vẻ buồn cười như vậy của Tô Hồng Tụ, nguyên một đám buồn cười, người nhát gan còn biết che miệng cười, người tính cách cởi mở thì đã sớm ở bên cạnh cười ha ha.

Khiến Tô Hồng Tụ túng quẫn không chịu nổi, khuôn mặt nhỏ mềm mại đỏ ửng đến gần như nhỏ ra máu.

“Cứu mạng...”

Nàng hắng giọng kêu, bởi vì ngượng ngùng, hai bàn tay nhỏ bé trắng nõn không chút sứt mẻ che mặt.

Sở Hiên chậm rãi đi lên phía trước, nhìn từ trên cao xuống, tròng mắt đen cười như không cười, mắt lạnh như băng phản chiếu hình Tô Hồng Tụ như trái cầu lăn qua lăn lại trên mặt tuyết.

“Cứu mạng gì? Không phải ta có tên sao?”

Sở Hiên lạnh nhạt nói, ôm lấy Tô Hồng Tụ đang hờn dỗi liếc mắt.

Ai cũng không thấy trong tròng mắt lạnh như băng của hắn giống như có ấm áp vui vẻ như sao băng lóe lên rồi biến mất.

Tô Hồng Tụ bĩu môi, nàng hơi hỗn loạn, không biết nên gọi Sở Hiên là gì.

Rất hiển nhiên, nam nhân đứng trước mặt nàng này, bây giờ đã không phải là Sở Hiên, thậm chí cũng không phải Sở Dật Đình, càng không phải là Tôn Kiệt.

Nhưng hình như Sở Hiên không biết nàng đã phát hiện điều này.

Tô Hồng Tụ đưa tay che mặt, tiếp tục xoay trái xoay phải trên mặt đất, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch, từ đầu tới cuối đều không phát ra âm thanh. Nàng không mang bao tay, gió lạnh tận xương thổi, đông lạnh bàn tay nhỏ bé trắng nõn của nàng thành đỏ.

“Hắt xì!”

Đột nhiên, Tô Hồng Tụ co lại, nhỏ giọng hắt hơi một cái.

“Hắt xì! Hắt xì hắt xì!” Tiếp đó là hai, ba cái.

Ánh mắt Sở Hiên hơi rét, động tác mạnh như báo, khẽ cong eo –

Tô Hồng Tụ chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, nàng hoàn toàn không hiểu được xảy ra chuyện gì, đã được Sở Hiên ôm lấy eo, dùng bàn tay ấm áp chắc nịch ôm vào trong ngực.

“Không cần! Không cần! Không cần ngươi ôm, ngươi tên trứng thúi này! Không cần ngươi giả mù sa mưa, ngươi đừng tưởng rằng ngươi đối xử tốt với ta một chút, ta sẽ quên lúc trước ngươi đánh ta!”

Tô Hồng Tụ vặn vẹo, thò bàn tay trắng nõn nhỏ bé ra không ngừng đẩy Sở Hiên, thấy Tô Hồng Tụ không ngừng giãy giụa, không thò chân lại thò tay, chính là không muốn ở trong lòng mình, ánh mắt Sở Hiên hơi lạnh, sắc mặt trầm xuống, mắt thấy muốn nổi giận.