Giờ phút này trong lòng Tô Hồng Tụ vô cùng kích động, nàng cũng không để ý tới Sở Dật Đình khác thường sau lưng.
Mới vừa rồi khi Sở Dật Đình khiến Tô Phúc đổi nhà cho nàng, Tô Hồng Tụ đã
âm thầm thi triển nhiếp hồn đại pháp với Tô Phúc, Tô Phúc không chút do
dự chỉ sương phòng nàng từng ở khi còn bé cho nàng.
Trước mười tuổi Tô Hồng Tụ ở trong gian sương phòng này, nàng vượt qua mười năm hạnh phúc nhất cuộc đời trong sương phòng này.
Khi đó, mẫu thân của nàng còn chưa qua đời, còn có thể chăm sóc cho nàng,
Vệ Thập Nhị cũng chưa từng phản bội, mà như bóng dáng theo phía sau
nàng, nhắm mắt theo đuôi, một tấc không rời.
Nguyện vọng lớn nhất của Tô Hồng Tụ chính là có thể trở lại gian sương phòng này một lần
nữa, ôn lại thời gian sống chung hạnh phúc lâu ngày với mẫu thân, còn có Vệ Thập Nhị.
Đáng tiếc, kể từ khi mẫu thân nàng chết, Tô Phúc đã đuổi nàng ra ngoài, không cho phép nàng bước vào chủ viện, mà ném nàng
đến thiên viện chỗ hạ nhân.
Hôm nay rốt cuộc nàng đã đạt thành
tâm nguyện này, lại dọn về gian sương phòng này. Tô Hồng Tụ đứng trước
gương đồng, tỉ mỉ quan sát huyết chú màu đỏ thẫm khắc trước ngực mình.
Quả nhiên, màu sắc của huyết chú thoáng mờ đi một chút.
Tô Hồng Tụ mừng rỡ, nàng sờ sờ ngực, dùng giọng nói chỉ mình mới có thể
nghe được lẩm bẩm: “Nhìn thấy không? Ngươi lại trở về gian phòng này,
tương lai, sẽ không ai xem thường ngươi nữa, không còn ai dám sỉ nhục
ngươi!”
Không có ai trả lời nàng, nhưng Tô Hồng Tụ nhìn thấy bản
thân trong gương chậm rãi nâng khóe môi lên, trên mặt lộ ra nụ cười
nghiêng nước nghiêng thành.
Đó là thân thể nàng cảm kích, nó đang nói cho nàng biết, nó thật sự vui mừng.
Tô Hồng Tụ vào sương phòng, chạy đông rồi lại chạy tây, chỉ chốc lát đã
tổng vệ sinh cả sương phòng, sửa sang lại một đống đồ lớn trước kia đã
dùng: Một cây lược ngọc, một mặt gương đồng rỉ sét, một hộp trang điểm
phỉ thúy thất bảo, còn có một đống lớn linh tinh, nhẫn lưu ly mã não.
Dĩ nhiên, trừ lần đó ra, trong sương phòng này này đã lưu lại rất nhiều đồ Vệ Thập Nhị đã từng dùng, Tô Hồng Tụ lấy ra mấy chiếc áo tơ lụa màu đen ở trong tủ quần áo, y phục đều do năm đó mẹ nàng tự tay may cho Vệ Thập Nhị.
Còn có một bảo kiếm rỉ sét, vài đôi giày vài màu đen, một thứ giống như yêu bài * cỡ lớn bằng bàn tay, phía trên có khắc chữ.
(*) yêu bài: thẻ bài đeo ở eo.
Tất cả đều thuộc về Vệ Thập Nhị năm đó.
Sở Dật Đình ở bên cạnh liếc mắt nhìn Tô Hồng Tụ, đột nhiên trong lòng hắn
sinh ra nỗi phiền não, Tô Hồng Tụ thuần thục lấy ra những thứ đồ cất
giấu trong tất cả các góc phòng, rất dễ nhận thấy, lúc trước nàng đã
từng ở, hoặc đã tới gian sương phòng này.
Xem bố trí và lề lối gian sương phòng này, nó phải là khuê phòng của nữ tử.
Nếu như hắn đoán không sai, gian phòng này tám phần là chỗ Tô Hồng Tụ từng ở lúc nhỏ.
Sở Dật Đình đột nhiên cười khẽ một tiếng, khinh miệt: “Lâm Hạo Hiên đã
không cần ngươi, uổng công ngươi còn coi như bảo bối cất giấu đồ của hắn kỹ như vậy.”
Sở Dật Đình không biết những đồ này thuộc về Vệ
Thập Nhị, chỉ coi Tô Hồng Tụ lấy những món đồ này ra đều của Lâm Hạo
Hiên, hắn hồi tưởng lại lúc trước mình nghe thấy lời đồn đại trong quán
rượu, Tô Hồng Tụ yêu Lâm Hạo Hiên, mỗi sáng sớm, ngày mới tờ mờ sáng, sẽ mang điểm tâm đi quân doanh thăm Lâm Hạo Hiên.
Sở Dật Đình nghĩ đến đây, chẳng biết tại sao, trong miệng khô khốc, lời nói hoàn toàn không suy nghĩ, đã bật thốt lên.
“Nói bậy bạ gì đó? Ăn nói lung tung!” Tô Hồng Tụ ghét nhất chính là Lâm Hạo
Hiên, thậm chí nàng ghét nghe thấy ba chữ đó từ trong miệng bất kỳ kẻ
nào. Sở Dật Đình cố tình nhắc tới ba chữ này, trên mặt Tô Hồng Tụ lập
tức tối sầm lại.
Tô Hồng Tụ nhíu cặp mày thanh tú, lạnh lùng quát lên: “Dường như ta không mời ngươi đi vào, cút! Ra cho ta!”
Thấy Tô Hồng Tụ đột nhiên thay đổi sắc mặt, ngay cả trong giọng nói cũng
mang theo ba phần lạnh lẽo, Sở Dật Đình càng thêm xác định suy đoán
trong lòng mình: Những thứ đồ Tô Hồng Tụ lấy ra này chắc chắn thuộc về
Lâm Hạo Hiên, nhất định bởi vì hắn đâm thủng tâm sự của nàng, lúc này
sắc mặt mới biến đổi, thẹn quá thành giận.
Tô Hồng Tụ không phải
người có tính khí tốt, nhưng Sở Dật Đình thì làm sao? Mặc dù từ sau khi
Thục phi ra đi, đã không được cưng chiều nữa, nhưng dù sao trong xương
cũng chảy xuôi dòng máu Hoàng thất, tính khí cao ngạo, cũng không cho
phép bất kỳ ai sỉ nhục hoặc coi rẻ hắn.
Phụ hoàng hắn không để ý
đến hắn nữa, ném hắn đến trấn nhỏ xa xôi, chẳng quan tâm, tước đoạt chói lọi và vinh dự vốn thuộc về hắn, hắn thân lên chiến trường, trải qua
mấy trăm trận chiến, quên cả sống chết lập được hàng loạt chiến công,
lại bò lên vị trí cao xử bất thắng hàn *, ép mọi người không thể không
một lần nữa ngẩng đầu lên mà nhìn hắn.
(*) cao xử bất thắng hàn:
xuất xứ từ bài Thủy điệu ca đầu của Tô Thức. Nghĩa đen: Ở trên vị trí
cao không chịu nổi lạnh lẽo. Nghĩa bóng: Là người chức cao quyền trọng
không tránh được phải chịu cảnh cô đơn lạnh lẽo, không có bạn tri kỷ,
hoặc đơn giản hơn là người tài nghệ, tu vi đạt đến cảnh giới càng cao
thâm càng ít bạn...
Từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ hắn nghe được có người kêu hắn cút.
Lúc này nghe được từ trong miệng Tô Hồng Tụ, Sở Dật Đình giận tím mặt xen
lẫn với cảm xúc không nói rõ được, giống như chua xót, giống như đau
đớn, lại giống như ngàn vạn vuốt mèo nhẹ nhàng cào trong lòng hắn, vừa
rát lại tê dại, buồn bực không chịu nổi.
“Ngươi nói cái gì? Ngươi là thứ gì, lại dám kêu bổn Vương cút! Có tin bổn Vương một kiếm chém ngươi không!”
Sở Dật Đình lạnh lùng trách mắng, nhảy lên phía trước mấy bước, đưa tay định túm lấy Tô Hồng Tụ.
Tô Hồng Tụ biến sắc, mắt lộ ra ý lạnh, vừa định sử dụng pháp thuật đánh về phía Sở Dật Đình -
Đột nhiên, cửa ra vào vang lên một loạt tiếng động ồn ào lớn, gã sai vặt
cất cao giọng thông báo vào trong: “Vệ tướng quân đến -”
Sở Dật Đình kinh ngạc, nhanh chóng thu tay lại bỏ Tô Hồng Tụ ra.
Vì sao Vệ Thập Nhị lại tới? Mấy năm trước Đại Lương giao chiến với Đại
Chu, Vệ Thập Nhị và Sở Dật Đình kết không ít oán thù trên chiến trường,
Sở Dật Đình cũng không muốn gây ra mâu thuẫn gì ở đây với Vệ Thập Nhị,
dù sao nơi này là Đại Chu, là địa bàn của Vệ Thập Nhị, rồng mạnh mẽ cũng khó đấu với rắn vùng này.
Sở Dật Đình nhìn hai bên, vừa vặn phía sau có một tủ quần áo cao cỡ một người, hắn không nói hai lời đã trốn vào.
“Này! Không được nói cho hắn biết ta trốn, nếu không ta cho người đẹp mặt!”
Sở Dật Đình lạnh lùng nói, thái độ vênh váo hống hách khiến Tô Hồng Tụ
trừng mắt, thừa dịp hắn không chú ý, khẽ đưa tay bắn vài ánh sáng trắng
vào tủ quần áo hắn náu mình.
Chỉ chốc lát sau, đã nghe thấy được
từ trong tủ quần áo truyền ra tiếng gầm nhẹ nóng nảy và tức giận của Sở
Dật Đình: “Này! Tô Hồng Tụ, ngăn tủ của ngươi có đồ gì vậy, sao mà nhiều chuột thế!?”
Tô Hồng Tụ ngoảnh mặt làm ngơ, coi như không nghe
thấy, Vệ Thập Nhị theo sự hướng dẫn của quản gia đang từng bước vào sân
trước, phía bên ngoài cửa sổ. Sở Dật Đình lập tức yên tĩnh lại, không hề lên tiếng nữa.
“Quản gia, khuê phòng đại tiểu thư ở đâu? Dẫn đường.”
Không giống với Sở Dật Đình, giọng Vệ Thập Nhị rất thấp, mang theo cảm giác
nặng nề, cực kỳ giống dùng búa đồng nện vào cái khánh cổ phát ra âm
thanh ầm ĩ.
Nếu nói Sở Dật Đình như ngọc lóng lánh trong sáng,
cao quý hoa lệ, Vệ Thập Nhị chính là lưỡi dao lạnh lẽo, dày dạn gió
sương, mặc dù hai người trống đánh xuôi kèn thổi ngược, nhưng lại chói
mắt như nhau, cho dù đi tới đâu, đều mang theo hấp dẫn trí mạng -
Dĩ nhiên, Tô Hồng Tụ không nằm trong hàng ngũ bị hấp dẫn.