Đột nhiên, Tôn Kha buông cây sáo trên miệng xuống, sắc mặt u buồn, thậm chí trong mắt có lệ thoáng qua. “Xin lỗi.” Tôn Kha cúi đầu, giọng khàn khàn nói: “Ta không giúp được gì cho ngươi.”
“Không sao.”
Tô Hồng Tụ lắc đầu, đi về phía trước định nhẹ nhàng ôm lấy Tôn Kha an ủi: “Cám ơn ngươi, vẫn luôn phí công lo lắng cho ta, còn có, xin lỗi, ngày trước ta không nên nói ngươi như vậy.”
Hai người đang ôn tình ôm nhau, an ủi lẫn nhau, lúc này, một cây cách đó không xa đột nhiên bốc cháy lên, mùi khét gay mũi theo gió truyền đến.
Ngay sau đó, cây lớn ầm ầm đổ xuống đất, có một người đi ra từ trong bóng râm, tròng mắt đỏ như máu, hình xăm Thao Thiết dữ tợn trên ngực đẹp đẽ và chói mắt.
Người tới giống như yêu ma từ tầng chót địa ngục bò lên, tản ra quỷ mị nguy hiểm lại mê hoặc lòng người.
Khoảnh khắc khi nhìn rõ mặt hắn, lòng Tô Hồng Tụ co quắp kịch liệt.
Mặt mũi này vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, hình như là Sở Hiên, lại dường như không phải, mơ hồ lại hoàn toàn trùng hợp với cái bóng trong lòng Tô Hồng Tụ.
Quanh thân Sở Hiên giống như có một ngọn lửa mãnh liệt đang hừng hực thiêu đốt, Thao Thiết trên ngực đỏ tươi và dữ tợn, vẻ mặt kinh người.
Một cú nhảy hắn đã đến bên cạnh Tô Hồng Tụ và Tôn Kha, Tôn Kha cực kỳ khẩn trương chặn trước mặt Tô Hồng Tụ, lại bị một chưởng mang theo kình phong của Sở Hiên bắn ra ngoài ba trượng, “Rầm” một tiếng đụng vào thân cây, nôn ra máu không dứt.
Sở Hiên giữ chặt hai vai Tô Hồng Tụ, hoàn toàn không để ý đến đầu vai mềm mại của nàng bị lửa nóng trên người hắn làm tổn thương trong nháy mắt.
“Sao ngươi có thể đối xử với ta như vậy? Tại sao có thể!?”
Sở Hiên dùng sức lay thân thể Tô Hồng Tụ, khàn cả giọng gào to lên với nàng.
Tô Hồng Tụ không biết tại sao, bị tiếng gào tê tâm liệt phế, giống như tiếng thú hoang gầm rú đâm xuyên qua tim trong nháy mắt, nước mắt ròng ròng chảy xuống.
Nhưng nàng há to miệng, lại không biết mình nên đáp lại như thế nào.
Chẳng qua cảm thấy Sở Hiên trước mắt giống như từng quen biết, chẳng qua cảm thấy Thao Thiết đỏ tươi trước ngực hắn sao quen thuộc.
Loáng thoáng, mơ hồ, trước mắt Tô Hồng Tụ hiện ra bóng lưng cao lớn của hắn, hắn cách nàng càng ngày càng xa, càng lúc càng xa, cuối cùng nhẹ nhàng mù mịt, biến mất trong vùng tăm tối.
Tô Hồng Tụ như trúng phải đòn nghiêm trọng, ngực đau nhức, vừa định giãy giụa, Sở Hiên lại giữ chặt nàng vào trong ngực, dùng hết toàn lực vững vàng bóp chặt.
Cũng không biết trải qua bao lâu, Tô Hồng Tụ cảm giác xương toàn thân mình đã bị Sở Hiên ôm đến tan tác, nàng thử giãy người, lại giật mình khi thấy Sở Hiên ôm mình đã sớm mất đi ý thức.
Mặc dù Sở Hiên mất đi ý thức, nhưng đôi tay vẫn vững vàng giữ chặt eo Tô Hồng Tụ, mày kiếm của hắn nhíu chặt, mặt mũi die nd da nl e q uu ydo vặn vẹo, thoạt nhìn giống như gặp phải nỗi đau nào đó to lớn.
Tô Hồng Tụ đẩy hắn một phát, lại đẩy nữa, thử đưa tay dò xét về phía dưới lỗ mũi hắn, không khỏi giật mình, gương mặt trở nên trắng bệch, dùng hết toàn lực lay Sở Hiên.
“Này! Sở Hiên! Sở Hiên! Ngươi làm sao vậy? Ngươi đừng làm ta sợ, Sở Hiên!?”
Tô Hồng Tụ hoảng hốt, đầu đầy mồ hôi, mới vừa thăm dò như vậy, Sở Hiên lại không hít thở.
Hắn sẽ không cứ như thế mà chết đi chứ?
Không được, ngàn vạn lần không được!
Chính bản thân Tô Hồng Tụ cũng không biết mình có cảm giác ra sao với Sở Hiên, một mặt, nàng rất ghét hắn, hắn luôn ép nàng làm những chuyện nàng không thích, nàng ước gì hắn biến mất.
Mặt khác, cái bóng nơi đáy lòng nàng lại hoàn toàn trùng hợp với Sở Hiên, nó giống như đang nhắc nhở nàng, đang cảnh cáo nàng, nhất định phải cứu Sở Hiên, bằng không về sau nàng nhất định sẽ hối hận.
Đang tâm hoảng ý loạn, không biết làm sao, Tôn Kha nỗ lực chống đỡ thân thể đứng dậy từ dưới đất, đi đến bên cạnh Tô Hồng Tụ, một phát vác Sở Hiên lên lưng.
“Đi nào! Đi tìm đại phu với ta!”
Tôn Kha cất giọng ấm áp nói, lúc này Tô Hồng Tụ mới phản ứng kịp, vội vội vàng vàng cùng Tôn Kha đỡ Sở Hiên dậy.
May mà, Sở Hiên không có gì đáng ngại, đại phu bắt mạch cho hắn, ghim mấy kim, huyết sắc trên mặt hắn dần khôi phục, tiếng hít thở cũng dần vững vàn.
Tô Hồng Tụ nhẹ nhàng thở ra, liếc nhìn Tôn Kha bên cạnh khóe miệng vẫn còn rướm máu, nên định kéo sang bên cạnh, nàng muốn băng bó giúp hắn một chút.
Nhưng Tôn Kha lại dùng ánh mắt phức tạp die nda nle equ ydo nn nhìn Tô Hồng Tụ, lại nhìn Sở Hiên vẫn hôn mê bất tỉnh trên giường, tay vẫn một mực cầm lấy quần áo Tô Hồng Tụ, lắc lắc đầu, vẻ mặt chán nản rời đi.
Sau khi Tôn Kha đi, Tô Hồng Tụ ngồi yên một hồi lâu, không nói một lời, nàng nhìn Sở Hiên bất tỉnh trên giường, phí sức lật hắn lại, yên lặng nhìn sau lưng hắn.
Không giống, một chút cũng không giống, bóng lưng Sở Hiên lùn hơn bóng lưng nơi sâu trong trí nhớ của nàng, nhìn cũng không có vẻ đáng tin cậy như bóng lưng cao lớn kia.
Vừa rồi, chắc chỉ là ảo giác của nàng hả?
Tô Hồng Tụ suy nghĩ một chút, lại lật Sở Hiên lên.
Quả nhiên, dấu vết Thao Thiết đỏ thẫm trên ngực vừa rồi không thấy.
Chẳng lẽ, vừa rồi những thứ kia cũng chỉ là ảo giác của nàng?
Tô Hồng Tụ cảm thấy mê muội, giống như tên hòa thượng lùn hai thước với tay không sờ tới đầu, nhìn bên ngoài, sắc trời đã tối, nàng đứng dậy chuẩn bị rời đi, lại không ngờ bị Sở Hiên giữ chặt tay nhỏ bé.
Hai mắt Sở Hiên nhắm nghiền, đầu đầy mồ hôi, giống như đang chịu khổ sở kịch liệt khó có thể chịu đựng. Thao Thiết trên ngực lại dần đỏ sậm lần nữa, hắn chìm sâu trong cơn ác mộng không thể thoát thân, càng không ngừng mê sảng: “Không được dùng dao cắt ta, không được cắt ta, không... Đừng!”
Quanh thân Sở Hiên dần có ngọn lửa mơ hồ xuất hiện, Tô Hồng Tụ bị hắn nắm chặt tay nhỏ bé hơi đau nhói, không khỏi sợ hết hồn hết vía, vội vàng dùng giọng nói dịu dàng: “Không có chuyện gì, không ai dùng dao cắt ngươi, nơi này rất an toàn, Sở Hiên, đừng sợ.”
Nghe lời Tô Hồng Tụ, chân mày nhíu chặt của Sở Hiên dần thả lỏng, ngọn lửa và Thao Thiết trước ngực dần biến mất.
Tô Hồng Tụ thở ra một hơi, đưa tay sờ lên đầu Sở Hiên, cũng may, không quá nóng.
Tô Hồng Tụ kéo chăn lên thay Sở Hiên, êm ái vuốt tóc hắn, dịu dàng nói: “Ngủ đi, ta nhìn ngươi, nơi này rất an toàn.”
Trên mặt Sở Hiên hiện lên nụ cười an tâm, mặc dù mày kiếm vẫn nhíu chặt, nhưng đã thoát khỏi cơn ác mộng.
Nhìn dung nhan khi ngủ của hắn giống hài tử hồn nhiên như đúc, tâm tình Tô Hồng Tụ phức tạp, cảm giác đau lòng kỳ quái nổi lên.
Sao ngực Sở Hiên lại cũng có hình xăm die~nda4nle^qu21ydo^n Thao Thiết đỏ tươi? Rốt cuộc hắn có liên hệ gì với cái bóng trong lòng nàng?
Tô Hồng Tụ không nghĩ ra, cũng không muốn tra cứu, đối với Sở Hiên, nàng thật sự không muốn có quan hệ quá sâu với hắn.
Buổi sáng khi tỉnh lại, Tô Hồng Tụ giống như ngày thường một mình nằm trên giường, mơ mơ màng màng nhớ lại tối hôm qua, chẳng lẽ đây chẳng qua chỉ là giấc mộng kỳ quái?
Nhưng khi nhìn tay phải của mình, vết thương bị bỏng còn ở đây.
Thúy nhi đi vào phục vụ rửa mặt thì Tô Hồng Tụ hỏi nàng đêm qua có ai tới đây, Thúy nhi tỏ vẻ mê man lắc đầu.
Quả thật là một giấc mộng, Tô Hồng Tụ nghĩ, tiếp tục như vậy, chẳng mấy chốc nàng sẽ bị Sở Hiên ép phát điên rồi.
Không lâu sau, Tôn Kiệt tới đón nàng đến phòng nghị sự.
Trên đường di, Tôn Kiệt cẩn thận nói: “Phu nhân, lát nữa lâu chủ muốn phu nhân vào trong động, phu nhân nói cần tại hạ giúp một tay, nhất định phải vào động cùng tại hạ.”
Lòng Tô Hồng Tụ ấm áp, gật đầu với Tôn Kiệt: “Được, ta hỏi hắn một chút.”
Dù sao Tôn Kiệt cũng là nam nhân, biết võ, lại cao lớn, nói không chừng thật sự có thể giúp được gì.
Vào phòng nghị sự, chỉ thấy Sở Hiên mặt không thay đổi ngồi vị trí chủ tọa, vẫn là bộ mặt xứng với người chết như ngày thường.
Tô Hồng Tụ nói cho Sở Hiên, cần dẫn yêu thú trong động ra, trừ việc cần Oanh Oanh làm mồi dụ, còn cần người đến gần chỗ yêu thú đốt hương kích thích tình dục. Vì vậy, nàng phải mang theo Tôn Kiệt vào động.
Sở Hiên hơi do dự, hỏi, “Ngươi có bao nhiêu phần chắc chắn?”
“Nếu như không mang Tôn quản sự, chỉ có một hai thành, nếu mang Tôn quản sự, sẽ có tỉ lệ thành công năm mươi phần trăm.”
Tô Hồng Tụ nói xằng nói bậy, dù sao nói vài thành cũng giống nhau, dù nàng nói ít, Sở Hiên vẫn ép nàng vào động.
Sở Hiên cúi đầu suy nghĩ một chút, đồng ý.
Trước khi đoàn người tiến về hang núi, lúc đi ra phòng khách, Tô Hồng Tụ tình cờ liếc về phía quần áo Tôn Kha giống như bị đốt cháy, trong lòng không khỏi nghi hoặc.