Sở Vũ cũng không thẹn thùng, chỉ khẽ liếc mấy mỹ nhân kia, rồi nói với nàng ta: “Dẫn chúng ta đi phòng bao trên lầu.”
Nhìn dáng vẻ của hắn, đã biết ngay hắn chắc chắn tới nơi này không ít lần.
“Ôi chao, là Sở công tử, đã lâu không gặp, công tử đã lâu không gặp? Công tử không đến, Hồng nhi Thúy nhi trong lâu đều nhớ công tử đó!”
Không bao lâu, một nữ nhân trang điểm diêm dúa lòe loẹt, nhìn như tú bà đón chào, vừa thấy Sở Vũ, thì thân thiết đi lên khoác tay hắn.
Lúc trước Sở Vũ còn nói hắn là lần đầu tiên đến đây, má mì kêu như vậy, tương đương với việc phá rách lời nói dối của hắn, Sở Vũ không khỏi hơi ngượng ngùng, lén nhìn Tô Hồng Tụ.
Tô Hồng Tụ đang tò mò đánh giá xung quanh, trước mặt nàng là một hành lang uốn khúc quanh co ngoằn ngoèo dài hẹp, trên hành lang uốn khúc đều vẽ chút xuân cung đồ, nam nữ trần truồng, thậm chí có cả hình ảnh thân thể một nam một nữ dây dưa cùng một chỗ, phác họa lớn mật kia khiến người ta chắc lưỡi hít hà.
Nữ tử đi qua đi lại bên cạnh nàng đều không ngoại lệ, mặc lụa mỏng trong suốt, chỉ có điều nhan sắc không giống.
Có người đi đến nửa đường bị nam nhân nhìn trúng ôm eo, vội vàng đi thuê chung phòng, có vài người lại có thể ôm hôn môi trước mặt mọi người, thậm chí đã có nam nhân sờ loạn trên thân nữ nhân, lại còn giở trò trên dưới.
Thì ra những nữ tử này đi tới đi lui, chính là để quyến rũ nam nhân qua đường, thật sự mới lạ, có thể sau khi đã mắt nhiều mỹ nhân, rồi mới chọn một người hợp lòng mình.
Cũng không biết người nào mở kỹ viện này, ông chủ thật sự biết buôn bán, nghĩ ra biện pháp hấp dẫn khách mời tốt như vậy.
Sở Vũ lấy Tô Hồng Tụ liếc cũng không liếc hắn, cũng không quan tâm đến việc tú bà vẫn luôn lấy bộ ngực nổi lên cộ xát trên người hắn , khó tránh khỏi hơi bất mãn, giọng buồn bực: “Này, rốt cuộc nàng có phải là nữ hài tử không? Sao nhìn bọn họ chằm chằm như vậy?”
“Tại sao không thể nhìn?”
Tô Hồng Tụ tỏ vẻ tò mò hỏi.
Nàng là hồ không phải người, ngượng ngùng khó xử lúc trước qua đi, sau đó nhìn thấy những nam nam nữ nữ đó ôm ôm ấp ấp, cũng chỉ có hiếu kỳ và dục vọng rình xem mãnh liệt.
Dù sao khi làm hồ ly, cũng không che giấu, thoải mái, khi nàng làm hồ ly đã sớm xem trăm ngàn lần.
“Nhanh nhắm mắt lại, những thứ này thân nữ hài tử trong nhà không nên nhìn.” Sở Vũ nhỏ giọng, hơi cảnh cáo nói với Tô Hồng Tụ.
“Cái gì có nên hay không, sao ngươi không nhắm mắt lại?” Tô Hồng Tụ xem thường, vẫn trợn to hai mắt hết nhìn đông lại nhìn tây.
Sở Vũ tức giận trong lòng, căm tức nói: “Ta là nam nhân, nàng là nữ nhân, nam nhân và nữ nhân không giống nhau, sao cái này nàng cũng không hiểu?”
Đang cãi nhau, nhất quyết không tha, đột nhiên, nữ tử khoác tay Sở Vũ lúc trước quay đầu lại, quyến rũ cười khẽ: “Đến rồi.”
Tô Hồng Tụ ngẩng đầu nhìn lên, thì ra là một phòng lớn, lúc này trong phòng lớn đã ngồi đông nghẹt đầy người, phòng lớn bố trí khí khái không tầm thường, ở giữa phòng lớn có một cái sân khấu, ánh mắt của mọi người đều nhìn chằm chằm vào sân khấu này, giống như lúc nữa trên sân khấu sẽ xuất hiện thứ gì đó ngạc nhiên, sợ sẽ rớt mắt.
Có rất nhiều nữ tử dung mạo xinh đẹp đứng trên sân khấu, nguyên một đám cười dịu dàng, quần áo trên người rất mỏng, khẽ động, cánh tay hoặc ngực sẽ lộ ra.
Những nữ nhân này giống như đã sớm tập thành thói quen với y phục như vậy, nhiều người vây lượn chung quanh nàng nhìn, họ không có ai đỏ mặt, Tô Hồng Tụ thì ngược lại, nhìn một chút, lại không có ý tứ tốt, len lén tìm cái bàn núp phía sau.
Chỉ thấy trên sân khấu, một nữ tử chầm chậm đi ra, hát hay múa giỏi trên sân khấu, y phục vẫn là bộ lụa mỏng, khi múa may, bộ ngực cao vút khẽ động, như con chim muốn vỗ cánh định bay, Tô Hồng Tụ nghe thấy rõ ràng, nam nhân bên người nàng bắt đầu nuốt nước miếng ừng ực không ngừng.
Kế tiếp chính là đấu giá, người ra die nd da nl e q uu ydo n giá cao, nữ tử vẫn cười khanh khách đứng đó, hình như nàng không hề ngần ngại người khác mua nàng bán nàng.
Rốt cuộc có người dùng một ngàn lượng bạc trắng mua nàng đi.
Tiếp theo từng nữ tử một lên sân khấu, người sau càng tươi đẹp hơn người trước, động tác càng câu lòng người hơn, tiếng hô càng lúc càng lớn, cả phòng sôi trào.
Cuối cùng, má mì cười khanh khách đi lên sân khấu, nói giờ sẽ bán một món cuối cùng tiếng hoan hô lập tức như sấm dậy.
“Xem một chút, bình thường cuối cùng lên sân khấu sẽ là cực phẩm.”
Không biết Sở Vũ đi đến bên cạnh Tô Hồng Tụ từ lúc nào, cúi đầu nói.
Hắn vừa nói như thế, lại khiến Tô Hồng Tụ tò mò, không khỏi thò đầu ra khỏi sau bàn, hai mắt to ngập nước chớp chớp, nhìn chằm chằm lên sân khấu.
Khi nữ tử kia đi lên sân khấu, Tô Hồng Tụ hít vào một hơi, trợn to hai mắt.
Sao lại xảy ra chuyện như vậy?
Đám người chung quanh cũng giống như Tô Hồng Tụ, đều ngừng hoan hô lại, ngừng vỗ tay, lẳng lặng nhìn lên sân khấu, bởi vì rất nhiều người không hề nghĩ đến, cuối cùng ra ngoài lại là một nam tử, hơn nữa là nam tử có dung mạo như tiên.
Nam tử chừng mười lăm mười sáu tuổi, hắn có một đôi mắt hết sức lạnh nhạt, lạnh lẽo như băng, làn da trắng nõn xinh tươi, mặt mũi tinh xảo khéo léo, quả thật càng nữ nhân hơn nữ nhân, đây chính là nam lớn lên như nữ điển hình.
Tô Hồng Tụ kinh ngạc không phải vì nhìn thấy nam tử trên sân khấu, mà bởi vì ánh mắt của nam tử kia, như sương huyền ảo, như khói sóng, giống như đã từng quen biết.
Đây rõ ràng là... Là....
Đây là ánh mắt của Hồ tộc, Hồ tộc trong năm trăm năm, tuyệt đối sẽ không có hai người cùng nhập thế tu luyện, cho nên hồ yêu trên sân khấu không thể là người nào khác, chỉ có thể là người đã từng là Thục phi, cũng chính là mẫu phi của Sở Dật Đình.
Rốt cuộc trên người Thục phi đã xảy ra chuyện gì? Sao nàng ta lại từ bỏ thân thể, đổi lại thân thể nam tử hiện tại? Hắn sao lại... Sao lại bị người đưa lên sân khấu mua bán?
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao nơi này lại mua bán nam nhân?”
Mặc dù đã trăm ngàn lần cảnh cáo mình, không cần nhớ tới Sở Dật Đình, về sao cũng không cần quản chuyện khỉ gió die nda nle equ ydo nn gì của hắn, nhưng mà khi chân chính nhìn thấy mẫu phi của Sở Dật Đình bị người cột vào trên sân khấu, sắp bán đấu giá, Tô Hồng Tụ lại không cách nào thờ ơ không quan tâm.
Đây chính là mẫu thân của Sở Dật Đình.
Lòng Tô Hồng Tụ như lửa đốt, đẩy tay Sở Vũ, Sở Vũ thuận thế cầm chặt tay nàng, vuốt ve nhiều lần, như không có việc gì nói: “Điều này cũng không có gì kỳ quái, không phải nàng đã từng đi chung với Sở Dật Đình sao? Hắn cũng từng bị nam nhân bắt. Nàng nên biết, cõi đời này có vài nam nhân không thích nữ nhân, bọn họ chỉ thích nam nhân.”
Nghe Sở Vũ nói như vậy, Tô Hồng Tụ càng thêm gấp gáp, trống ngực đập thình thịch thình thịch liên hồi, gần như muốn bật ra, nhìn khuôn mặt có ba phần giống Sở Dật Đình ở trên sân khấu, ngực của nàng lại bắt đầu cảm giác đau đớn mờ ảo, đau này giống như một giọt nước nhỏ vào mặt hồ yên ả, dần nhộn nhạo mở ra, từng vòng từng vòng.
Nàng quả nhiên vẫn không làm được, không hoàn toàn quên được Sở Dật Đình, không thể trơ mắt nhìn mẫu thân của hắn bị bán mà thờ ơ không quan tâm.
Lúc này, người chung quanh đã điên cuồng ra giá, không khí còn náo nhiệt hơn vừa rồi gấp mấy lần, trong đó có rất nhiều người đều là lần đầu tiên mua nam nhân.
Nam nhân này thật sự đẹp quá quyến rũ, không một nữ nhân nào vượt qua hắn, không ngờ hái hoa bao lâu hôm nay lại gặp được một tuyệt sắc như vậy.
“Năm ngàn lượng -” Cũng không lâu lắm, giá trị của hắn đã cao đến năm ngàn lượng.
“Ta ra sáu ngàn lượng.” Ra giá là một nam nhân dáng dấp không khác gì heo, nam nhân kia tỏ vẻ dâm dục, híp mắt nhìn nam tử trên sân khấu, dáng vẻ hận không thể một ngụm nuốt hắn vào.
Cho dù bốn phía ồn ào như thế nào, ồn ào ra sao, mặt nam tử trên sân khấu vẫn không đổi sắc, giống như tất cả chung quanh không hề liên quan đến hắn.
“Sáu ngàn lượng lần thứ nhất -” Đám người chung quanh nhìn nhau, nhưng không ai ra giá, đầu heo kia đứng, dáng vẻ không ai bì kịp.
“Sáu ngàn lượng lần thứ hai -” Đám người kia vẫn nhìn quanh, nhưng lần này bốn phía yên tĩnh, đầu heo kia say mê mà nhìn nam tử tuyệt sắc, còn thiếu điều chảy nước miếng mà thôi.
“Ta ra một vạn lượng.” Tô Hồng Tụ lại đứng lên, toàn bộ người trong phòng lập tức nhìn chăm chú vào nàng.
“Nàng điên rồi?” Sở Vũ ở bên cạnh nắm tay Tô Hồng Tụ đến đau.
“Một vạn lượng, nàng nào có nhiều tiền như vậy?”
“Ngươi có không phải là được sao.” Tô Hồng Tụ die~nda4nle^qu21ydo^n nịnh nọt kéo tay hắn, lần đầu tiên nàng phát hiện Sở Vũ có chỗ tốt.
Trên dưới toàn thân nam nhân này đều là hương liệu và ngọc bội quý giá, một vạn lượng chắc là không nói chơi với hắn?
“Một vạn lượng lần thứ nhất, một vạn lượng lần thứ hai, một vạn lượng lần thứ ba, đồng ý.” Trong phòng thoáng chốc vang lên tiếng hoan hô ngập trời.
Đông nghẹt người xoay người nhìn Tô Hồng Tụ, vô số ánh mắt nhìn nàng chằm chằm, có hâm mộ, có kinh ngạc, cũng có oán hận, hơn nữa là tò mò, mọi người đều rất hiếu kỳ, công tử tao nhã ra tay hào phóng này là ai? Theo bọn họ nhìn qua, không một nam nhân nào có dáng dấp tốt như vậy, thậm chí chỉ hơn không kém thiếu niên trên sân khấu.
Tô Hồng Tụ cũng không quan tâm Sở Vũ cắn răng nghiến lợi, căm hận nhìn nàng, cực kỳ hưng phấn xông lên trên sân khấu, túm lấy tay mỹ nam tuyệt sắc kia.
Khoảnh khắc khi bốn mắt nhìn nhau, trong tròng mắt lạnh nhạt thờ ơ của đối phương nhanh chóng xẹt qua vẻ kinh ngạc.
Rất dễ nhận thấy, đối phương cũng nhận ra Tô Hồng Tụ không phải người, mà vừa vặn là đồng tộc với hắn, cũng giống vậy, là hồ ly.
“Ngươi... Rốt cuộc ngươi đã xảy ra chuyện gì, sao lại ở đây...”
Tô Hồng Tụ kéo tay đối phương, vội vội vàng vàng, vừa định nói gì, một nữ tử mặc hở hang, trên người tản ra mùi thơm nồng nặc đi tới, một phát kéo nam tử trên sân khấu.
“Mời công tử đi bên này, sau khi giao hết bạc, mỹ nhân này thuộc về công tử.”
Nữ tử dẫn đường có giọng nói như hoàng oanh, nghe nàng nói chuyện chính là một sự hưởng thụ, nàng ấy có hai mắt thật to câu hồn đoạt phách, thỉnh thoảng ngoái đầu nhìn lại, làm cho lòng người run lên.
Hấp dẫn người nhất chính là làn da trắng như tuyết, trắng nõn không có bất kỳ tỳ vết gì, tăng thêm dáng người lả lướt, không hổ là báu vật ưu tú nhất, nếu tới nơi này đã tiêu phí nhiều tiền như vậy, không sờ một cái đúng là thiệt thòi.
Tô Hồng Tụ nhất thời hiếu kỳ, mắt to xoay tròn chuyển loạn, rõ ràng thật sự đưa tay sờ người nữ tử kia, Sở Vũ ở phía sau thấy vậy lại nghiến răng nghiến lợi một trận.
Đi vào trong phòng lớn xanh vàng rực rỡ, bên trong có một nam nhân đeo mặt nạ yêu ma dữ tợn ngồi, ánh mắt hắn lợi hại và lạnh lẽo, trên dưới toàn thân cũng tỏa ra khí lạnh cự tuyệt người cách xa ngoài ngàn dặm.
Tô Hồng Tụ lại ngạc nhiên, khoảnh khắc đó, ánh mắt của nàng bởi vì kinh ngạc quá độ mà suýt nữa trợn trừng thành hai chuông đồng.
Sở... Sở Hiên?
Sao hắn lại xuất hiện ở đây?
Không phải sáng sớm nay hắn có chuyện ra cửa sao?
Tại sao hắn lại xuất hiện ở Thải Hoa lâu, còn dùng vẻ mặt âm trầm kinh khủng như vậy nhìn nàng?
Thật ra Sở Hiên cách Tô Hồng Tụ vẫn còn rất xa, khoảng chừng hai mươi mấy bước, nhưng sát khí và khí phách quanh quẩn trên người hắn không thể không khiến người ta thay đổi sắc mặt, có thể là con muỗi bay trong mười trượng cũng bị sát khí toàn thân hắn dâng lên tiêu diệt, trong khoảng thời gian ngắn, Tô Hồng Tụ gần như cho rằng Sở Hiên muốn xông tới xé nàng thành mảnh nhỏ, không khỏi nơm nớp lo sợ, toàn tân phát run núp sau lưng Sở Vũ.
“Sao vậy? Qua đi, trả tiền?”
Sở Vũ đẩy Tô Hồng Tụ run lẩy bẩy núp sau lưng mình, mặt buồn cười nhìn nàng, nhét ngân phiếu vào trong tay nàng.