Giữa trưa ngày hôm sau, Tô Hồng Tụ giống như thường ngày, đến lãnh cung tìm Hoa Dung Nguyệt Mạo học múa và đánh đàn, gió bên ngoài nổi lên, lá xào xạc rơi xuống, thì ra là mùa thu đến, không trách được hiu quạnh như vậy.
Đi tới đi lui, chỉ thấy một bóng người màu đen như gió lốc lao ra từ trong đại điện, định thần nhìn lại, là Sở Vũ.
Hai mắt Sở Vũ đỏ ngầu, toàn thân căng thẳng, giống như một đầu thú bị chọc giận triệt để.
Sở Vũ không biết mình đây là làm sao, từ khi hắn mười ba tuổi đã có thông phòng đầu tiên, hắn rõ ràng đã từng có vô số nữ nhân.
Những nữ nhân kia, mang đến cho hắn cảm giác đều hết sức mơ hồ, thậm chí ngay cả tên tuổi và tướng mạo của các nàng hắn cũng không nhớ nổi, chỉ có Tô Hồng Tụ, chỉ chung đụng ngắn ngủi mấy tháng, lại thanh tú động lòng người cắm rễ trong lòng đầu óc hắn.
Tô Hồng Tụ vừa lúc đứng bên ngoài đại điện, cặp mắt trong trẻo như nước vừa đúng nhìn thẳng vào Sở Vũ, tim Sở Vũ lập tức nóng lên, không lo được nhiều như vậy, đi lên kéo tay Tô Hồng Tụ.
“Đi theo ta!”
Tô Hồng Tụ hơi kinh ngạc, vội vàng rút tay về: “Ngươi điên rồi! Bên ngoài khắp nơi đều là thị vệ, ngươi có thể mang theo ta đi đâu?”
“Không đi, chẳng lẽ ngươi định lưu lại hầu hạ lão già kia!”
Sở Vũ đúng là bị chọc tức, đã mất lý trí, công khai cướp người trong cung điện của Hoàng huynh hắn.
Sở Vũ vừa nói ra, thị vệ hai bên ríu rít ghé mắt, sắc mặt mỗi người đều trở nên hết sức đông lạnh.
“Đừng lo lắng, ta không sao, Sở vũ, chắc ngươi không biết, ta vốn là người Đại Chu, Hoàng đế Đại Chu bệnh rất nặng, nghe nói hắn đã sớm không có năng lực...”
Tô Hồng Tụ miệng lưỡi trơn tru, hy vọng có thể an ủi Sở Vũ
Sở Vũ đột nhiên dùng sức, ôm Tô Hồng Tụ vào lòng thật chặt.
“Tiểu Tụ, ta không bỏ được nàng, nàng có biết, ta chưa từng như ngày hôm nay... Như ngày hôm nay vậy...”
Tô Hồng Tụ giơ tay vỗ nhè nhẹ sau lưng Sở Vũ.
Đối với Sở Vũ, Tô Hồng Tụ chưa từng chán ghét, ngược lại hết sức thích, Sở Vũ cho nàng cảm giác giống như Hồ Cửu ca, thật ấm áp, thật thân tình, rất an toàn.
“Sở Vũ, đừng xúc động, không cần ngỗ nghịch lại Hoàng huynh của ngươi.”
Tô Hồng Tụ đương nhiên không mơ mộng hão huyền Sở Vũ có thể cứu nàng ra khỏi nơi này. Ở Đại Lương, người ra quyết định vĩnh viễn chỉ có một, người kia không phải Hoàng đế, cũng không phải Lý phi, càng không phải là Sở Vũ hành vi xúc động, bất chấp hậu quả, như hài tử choai choai chưa lớn.
Người ra quyết định, vĩnh viễn chỉ có Sở Hiên, chỉ có Sở Hiên, mới đứng trên cao vời vợi, bao trùm khống chế tất cả quyền lực, chỉ có Sở Hiên, mới chính là chúa tể của tất cả Đại Lương.
Sở Vũ có thể thổ lộ, có thể chống đối Sở Hiên, nhưng cuối cùng hắn không thể mang nàng đi từ nơi này.
Tô Hồng Tụ vốn không đi được, tiểu Thịnh nhi vẫn còn trong tay Sở Hiên.
Tô Hồng Tụ vỗ vỗ bả vai Sở Vũ, chậm rãi tựa đầu vào bả vai Sở Vũ.
“Cám ơn ngươi, cám ơn ngươi, Sở Vũ.”
Lồng ngực Sở Vũ rất ấm áp, cho Tô Hồng Tụ cảm giác ấm áp của người nhà.
Hai người ôm ấp nhau, đưa hai tay ra vuốt ve tóc nhau, gò má nhau, mắt nhau.
“Sở Vũ -” một tiếng quát trầm thấp truyền đến từ sau lưng, là giọng Sở Hiên, âm thanh trầm thấp, không có tức giận, chỉ lạnh lẽo.
Không thể không nói, Sở Hiên nam nhân này thật sự rất khó nắm bắt lấy.
Ngươi vĩnh viễn không thể nhìn ra ý tưởng trong lòng hắn từ trên mặt hắn, từ giọng nói của hắn, thậm chí từ hành vi của hắn.
Mấy ngày ở Đại Lương, thật ra người đối xử với Tô Hồng Tụ tốt nhất chính là Sở Hiên.
Nhưng mà, giờ này ngày này, người d1end4nl3q21yd0n muốn đưa Tô Hồng Tụ đi cho người cũng là hắn.
Sở Vũ rút tay ra khỏi người Tô Hồng Tụ, xoay người lại nhìn Sở Hiên, ánh mắt tức giận và oán hận.
“Sở Vũ, đệ uống say rồi, ta phái người đưa đệ về.”
“Hoàng huynh, đệ không say, đệ có việc cầu huynh, nếu huynh không đồng ý đệ, đệ quỳ hoài ở đây không dậy!”
“Có chuyện gì ngày mai lại nói, hôm nay quá muộn.”
“Không! Bây giờ đệ phải nói!”
Sở Hiên liếc mắt nhìn Tô Hồng Tụ phía sau, thản nhiên nói: “Được.”
“Người đâu, đưa tiểu Tụ nhi về phòng trước!” Tay Sở Hiên nhẹ nhàng ngăn lại, ánh sáng vạn trượng lơ lửng bắn ra từ ống tay áo. Đó là ánh sáng tơ vàng nổi lên tia sáng chói mắt dưới ánh trăng.
Cả người như rồng, tóc như mây, rồng bay mây cuốn, khí tức vương giả phóng lên trời.
Qua thật lâu, Sở Hiên mới trở lại, thái độ vẫn nhàn nhạt, nhìn không ra hỉ nộ.
“Sở Vũ nói ngươi đi Ngự Hà viên, sau không bao lâu sẽ là nữ nhân của nó.”
“Đệ ấy nói ngươi thích đệ ấy, ngươi sẽ nguyện ý đi cùng đệ ấy.”
“Nói! Đúng hay không đúng!?”
Sở Hiên đột nhiên lên cao giọng, tròng mắt đen lười biếng hiện ra vẻ hung dữ, sắc bén bén nhọn, giống như ngàn vạn mũi băng cùng nhau phóng về phía Tô Hồng Tụ.
“Sở Hiên, ngươi thật kỳ quái, chẳng lẽ ngươi đã quên, không bao lâu sau khi ta đi Ngự Hà viên, Lý phi đã hạ lệnh cấm, không cho phép bất kỳ ai bước vào Ngự Hà viên.”
Kể từ ngày đó, Sở Vũ mất miệng trước mặt Lý phi. Lý phi cấm hắn tùy tùy tiện tiện đến gần nàng, trừ một lần gặp nhau ở lãnh cung, nàng đã nhiều ngày không thấy Sở Vũ.
Tô Hồng Tụ nói hết lời, lập tức xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía Sở Hiên.
“Thế nào? Ngươi tức giận, không muốn nhìn thấy ta?”
“Ta nào dám? Nếu như ngươi không có chuyện gì khác, ta muốn ngủ.”
Tuy đưa lưng về phía Sở Hiên, nhưng Tô Hồng Tụ vẫn có thể cảm nhận được tầm mắt lạnh lẽo như dao nhọn bắn tới từ sau lưng.
Sở Hiên hiển nhiên còn đang tức giận, chỉ không biết tức giận Sở Vũ, hay tức giận Tô Hồng Tụ.
Một buổi tối, cũng không ai quan tâm tới ai, cả Đông cung hoàn toàn tĩnh mịch yên tĩnh.
Rạng sáng ngày hôm sau, Tô Hồng Tụ bị bệnh, phát sốt, miệng đầy mê sảng, phần lớn là lời giận dỗi “Ta chán ghét ngươi, ta hận ngươi, đều là ngươi, ném ta một mình, làm hại ta bây giờ biến thành như vậy.”...
Không cần phải đoán, nhất định đang mắng Sở Dật Đình.
Một giọt lệ từ hốc mắt nàng dần chảy xuống, làm ướt khuôn mặt, ướt vạt áo, cũng nhiễm lên Sở Hiên đang ôm chặt hai tay nàng.
Ngón tay Sở Hiên run rẩy, nước mắt die,n; da.nlze.qu;ydo/nn giống như mang theo nhiệt độ thiêu đốt, thấm ướt da tay hắn từng chút một, tùy ý thiêu đốt cắt rách trong cơ thể hắn.
Ngoài dự đoán của Tô Hồng Tụ, Sở Hiên ra cửa lên triều như thường ngày, ngược lại vẫn ở trước giường chăm sóc cho nàng.
Nàng khát nước, muốn uống nước, hắn dằn tính khí lại, đút từng muỗng từng muỗng cho nàng.
Nàng đói bụng, muốn ăn cơm, nhưng lại bệnh không có hơi sức, không thể nhai, hắn thế mà lại lấy miệng mớm thức ăn, đưa mỗi muỗng thức ăn vào trong miệng mình mớm, hơn nữa đút từng miếng từng miếng một cho nàng.
Tất cả thị vệ bên ngoài Đông cung nhìn thấy mà mắt choáng váng, bao gồm cả Sở Vũ vội vã mà đến, vừa vặn trông thấy cảnh này, ngây người ở cửa cung.
Sở Hiên rất thích sạch sẽ, hắn quá yêu thích sạch sẽ, cho nên trong tẩm cung không có một hạt bụi bặm, trên quần áo không có một nếp gấp.
Nhưng người thích sạch sẽ như vậy, chính là người như thế này, có người vô ý lưu lại một dấu chân trong tẩm cung của hắn, hắn lại sai người chém đứt chân người ta, nhưng giờ lại từng miếng từng miếng, hết lần này đến lần khác, chính miệng mớm thức ăn cho Tô Hồng Tụ.
“Ngươi một mực nói ngươi không thích, rốt cuộc ngươi không thích ai?” Mỗi khi Tô Hồng Tụ tỉnh dậy từ trong cơn ác mộng, đều thấy khuôn mặt bí hiểm của Sở Hiên.
“Là Sở Dật Đình, hay là -?”
“Ta đều không thích hai người, từ nay về sau cũng không muốn nhìn thấy hai người.” Tô Hồng Tụ nhắm dinendian.lơqid]on đôi mắt lại, nàng quá mệt mỏi, đầu quá đau đớn, hỗn loạn mất tri giác lần nữa.
Mỗi lần tỉnh lại đều là nửa đêm, mỗi lần Tô Hồng Tụ mở mắt ra, đều sẽ đối diện với con mắt tĩnh mịch khó dò của Sở Hiên, sao mỗi buổi tối hắn đều không cần ngủ?
Vì sao trong mắt hắn có lo lắng và mệt mỏi nồng nặc? Có lẽ nàng thật sự bị bệnh đến hồ đồ, Tô Hồng Tụ nghĩ, sao Sở Hiên có thể quan tâm nàng? Nếu hắn thật sự quan tâm nàng, cũng sẽ không coi nàng như một quân cờ đưa vào trận địa phe địch, sẽ không coi nàng như một món quà tặng cho người khác.
Đến ngày thứ ba, cuối cùng nàng phát sốt đến hôn mê bất tỉnh.
Trong lúc mơ hồ, có người rất lo lắng đẩy nàng, hình như rất kinh hoàng, rất vô dụng, giọng nói nóng nảy, gần như khàn khàn.
Kỳ quái, sao giọng nói này giống giọng Sở Hiên.
Sở Hiên – không phải lòng hắn như sắt đá, không chảy máu không rơi lệ sao?
Đợi đến ngày thứ mười, Tô Hồng Tụ khó khăn lắm mới tỉnh táo từ trong hôn mê, nàng phát hiện, mình lại ngủ trong ngực Sở Hiên.
Quần áo trên người hắn đều là vải lụa, mà nàng, bởi vì bị bệnh quá lâu, trên dưới toan thân đều là mồ hôi, trên người có mùi.
Nhưng mà, Sở Hiên lại vẫn ôm nàng.
Trên thực tế, những ngày Tô Hồng Tụ bị bệnh, Sở Hiên đều ôm nàng mỗi ngày.
Buổi sáng, hắn lên triều nghị sự cùng quần thần, cũng công khai, không coi ai ra gì ôm nàng.
Buổi tối, lúc hắn ngủ, vẫn ôm nàng, dùng thân thể sưởi ấm cho nàng.
Nhưng mà, quá đáng tiếc chính là, thân thể Sở Hiên quá lạnh, trên dưới toàn thân hắn đều lạnh lẽo, cả đầu ngón tay cũng lạnh đến run người.
Tô Hồng Tụ rúc vào trong ngực hắn, chỉ có thể lạnh hơn.
“Ngươi đã tỉnh?”
Thấy Tô Hồng Tụ cuối cùng tỉnh táo, Sở Hiên nhíu mày, trong tròng mắt lạnh bạc thoáng hiện lên vui mừng.
“Ừmh.” Tô Hồng Tụ không còn hơi sức trả lời, thật ra thì ba ngày trước nàng đã tỉnh, nhưng lười mở mắt, đã lâu nàng chưa được ngủ thoải mái như vậy.
“Ngươi ngủ quá lâu, ngươi có biết không, ngươi đã ngủ mười ngày?” Sở Hiên thở dài, phía dưới hốc mắt hiện lên quầng thâm nồng đậm, dáng vẻ mệt nhọc quá độ, thiếu ngủ.
“Mới mười ngày? Nếu có thể ngủ mười năm là tốt.”
Thật ra thì Tô Hồng Tụ muốn nói là, nếu có thể ngủ thẳng một giấc vượt qua tất cả thiên kiếp là tốt.