Nam nhân tránh xa nhà bếp mà!
Sở Hiên lại giống như hoàn toàn không nhìn thấy mọi người kinh ngạc và đờ đẫn ngốc nghếch ngoài cửa sổ.
“Ta tới nấu, ngươi ở bên cạnh giúp một tay.”
Sở Hiên nói xong, đưa cái nồi bị cháy thành mảng lớn cho Tô Hồng Tụ: “Đi rửa.”
Cái miệng nhỏ nhắn của Tô Hồng Tụ méo xẹo nhận lấy nồi.
Thế này phải rửa như thế nào!
Đã dính thành mảng lớn, đen thành mảng lớn rồi, coi như dùng xẻng cũng cọ không hết!
Thật nhỏ mọn! Nơi này nhiều nồi như vậy, tại sao hắn nhất định phải lấy cái nồi nàng làm cháy cá!
Oán hận thì oán hận, rửa vẫn phải rửa, kẹt kẹt két két, mất lực thật lâu, chiếc nồi kia vẫn được Tô Hồng Tụ rửa sạch, bóng loáng sạch bong, giống như chưa từng bị cháy.
Quả nhiên mắt không thấy không phiền, thấy nồi lại sạch sẽ, hình như Tô Hồng Tụ đã quên dáng vẻ nhếch nhác vừa rồi của mình, vui vẻ xoay người chuẩn bị khoe khoang với Sở Hiên.
Mới quay người lại, lại ngây dại.
Sở Hiên đứng đó, ánh mắt nghiêm túc, dao trên tay nhanh chóng cắt lấy, trên thớt trong mấy mâm đều bày mực và cá còn có hành thơm hắn vừa cắt gọn, một đống đỏ đỏ xanh xanh, ấm áp không nói ra được.
“Sao ngươi biết cả cái này?” Tô Hồng Tụ chịu hết nổi hỏi.
“Không có gì ta không biết.”
Chờ Sở Hiên nấu xong cá, trời cũng tối.
Tô Hồng Tụ dùng sức hít mùi thầm, bụng ùng ục vang dội.
Vừa rồi nàng nhìn Sở Hiên nấu ăn, vón định lén học nghề, không ngờ nhìn hồi lâu, nghề không học được, ngược lại gợi lên con trùng tham ăn.
“Được rồi, cầm đi ăn đi.” Sở Hiên nói.
“Được!” Tô Hồng Tụ vui cười hớn hở đáp lời, hấp ta hấp tấp ôm hết toàn bộ món ăn hắn nấu xong vào trong lòng, không nhiều không ít vừa đúng ba món: cá kho tàu, mực, cá mập trắng, cộng thêm một chén canh cá nóng hổi.
Tất cả mọi người trợn to hai mắt nhìn nàng chằm chằm.
Tô Hồng Tụ cố ý ôm thức ăn vào trong ngực, vòng một vòng trước mặt bọn họ.
Sau đó “Hừ” một tiếng, ôm chặt chúng, xoay một vòng trở về Ngự Hà viên.
Nhìn cái gì, có gì để mà nhìn, không biết nhìn lén người khác xấu mặt rất không đạo đức, rất không văn minh không!?
Ngày tốt đẹp chính là, luôn ngắn ngủi.
Buổi tối hôm đó, Tô Hồng Tụ và Hoa Dung Nguyệt Mạo học đánh đàn và viết chữ xong, đang nghĩ làm thế nào kiếm cớ đi gặp Sở Hiên, để Sở Hiên mời thêm bà vú cho tiểu Thịnh, tiểu Thịnh ăn thật sự quá khỏe.
Lại nghe được bên ngoài cửa cung ồn ào một trận, hình như có người lớn tiếng kêu tên nàng.
Âm thanh kia nóng nảy lo lắng, vọng về trong bầu trời đêm đen nhánh trống trải, giống như sói hoang cô độc đang tru dưới trăng, hết sức thê lương.
“Tiểu Tụ nhi! Mau chạy ra đây! Đã xảy ra chuyện, tiểu Tụ nhi!”
Sở Vũ lớn tiếng la hét, một đường đá ngã mấy chục cung nữ và thị vệ chắn trước người hắn, xông vào Ngự Hà viên.
“Tiểu Tụ, đi, đi với ta tìm Hoàng huynh!” Sở vũ xông vào, lúc này Tô Hồng Tụ mới phát hiện bên ngoài mưa rơi lác đác tí tách từng giọt, tóc quần áo của Sở Vũ đều ướt đẫm, nhỏ nước tí tách xuống y hệt giọt nước, tay hắn nắm chặt lòng bàn tay nàng càng thêm lạnh lẽo thấu xương.
Sở Vũ kéo tay Tô Hồng Tụ, bước chân vội vã, lửa giận ngập trời xông vào Đông cung.
Đám người Hắc Mộc vốn không ngăn cản hắn, không phải bởi vì võ công và bản lĩnh không bằng hắn, mà bởi vì Sở Vũ là đệ đệ ruột của Sở Hiên, xưa nay Sở Hiên sủng ái chính là vị đệ đệ này, trên dưới Đông cung, hơn ngàn thị vệ, không ai dám chân chính ra tay với Sở Vũ.
Sở Hiên nghe được Sở Vũ đang tức giận bừng bừng la hét tên của hắn ở bên ngoài, biét sự việc bại lộ, Sở Vũ nhất định biết hắn chuẩn bị đưa Tô Hồng Tụ đi Đại Chu.
Quả nhiên Sở Vũ một cước rầm rầm đạp cửa cung ra, mở miệng lập tức nói: “Hoàng huynh! Sao huynh có thể dfienddn lieqiudoon như vậy! Chẳng lẽ huynh không biết Hoàng đế Đại Chu năm nay đã sáu mươi tuổi, vốn là lão già hom hem gần đất xa trời! Nếu như huynh thật sự không cần tiểu Tụ, vậy đưa nàng cho đệ! Đệ muốn!”
Sở Vũ tức giận và nóng nảy, Tô Hồng Tụ bị hắn nắm chặt tay ngược lại tỏ vẻ bình tĩnh, ánh mắt lạnh lẽo.
Thỉ ra là chuyện này, nàng đã sớm biết, ngày đó khi Sở Hiên làm đệm để cho nàng leo lên xem tạp kỹ, nàng đã nghe được tiếng lòng hắn.
Ngược lại nàng không hề tức giận gì cả, cũng không có cảm giác bị lừa gạt gì, dù sao Sở Hiên và nàng bèo nước gặp nhau, ngay cả bằng hữu cũng chưa nói tới, một người, nhất là người có dã tâm Đế Vương, lợi dụng một người xa lạ đạt thành dã tâm của mình, thật sự không có bao nhiêu kỳ quái.
Trên mặt Sở Hiên không lộ vẻ gì, không cười cũng không giận, nhưng lại hết sức lạnh lẽo, làm cho người ta sợ.
“Sở vũ, nơi này đâu phải nơi đệ có thể tùy tùy tiện tiện xông vào?
“Hoàng huynh, đệ -”
“Trở về.” Mặc dù giọng Sở Hiên không lên cao, nhưng mang theo uy nghiêm của cửu ngũ chí tôn, không cho người ta phản kháng.
Sở Vũ nhìn Tô Hồng Tụ đi theo sau mình, trong tròng mắt đen kịt viết đầy lo âu và lo lắng, cùng với vẻ u sầu nhàn nhạt, nồng nặc không thôi.
“Đều đi ra ngoài, nếu như có lần tiếp theo, sẽ không dễ dãi như thế đâu.” Sở Hiên quay đầu lại, lạnh nhạt nói với đám người Hắc Mộc.
Không lạnh lùng và dứt khoát như khi hắn hành quyết tỳ nữ, người dưới mặc dù nghiêm nhưng không coi thường, ít nhất sẽ không bởi vì bọn họ thất trách một lần mà cướp đi tính mạng của bọn họ.
Cho nên bọn người Hắc Mộc mới khăng khăng một mực với hắn, ban ân huệ cho tới bây giờ vẫn là phương pháp hiệu quả để lung lạc lòng người.
“Ngươi có gì muốn hỏi ta không?” Sở Hiên hỏi Tô Hồng Tụ, lúc Sở Vũ kéo Tô Hồng Tụ lanh chanh láu táu đi vào, Sở Hiên vừa lúc chuẩn bị ngủ.
Giờ phút này áo hắn khép hờ, tóc xốc xếch, tròng mắt đen sắc bén lười biếng và thâm thúy, nghiêng người sang bên, lộ ra một mảng lớn cơ ngực cường tráng, cực kỳ giống một đầu báo ẩn núp.
“Không có.”
“Một câu cũng không có?” Sở Hiên nhíu mày.
“Ừ. Không có.”
“Chẳng lẽ ngươi không biết, ta chuẩn bị đưa ngươi đi Đại Chu, làm quà tặng mừng sinh nhật sáu mươi của Hoàng đế Đại Chu?”
“Lúc trước không biết, bây giờ biết rồi.”
Đã sớm biết, ngươi cho rằng tâm sự của ngươi giấu thật sâu sao?”
“Vậy ngươi vẫn không có lời nào dieenndkdan/leeequhydonnn muốn nói? Chẳng lẽ ngươi không muốn mở miệng cầu xin ta?”
“Có gì tốt mà cầu xin? Dù sao ngươi cũng sẽ không đồng ý.”
“Ở trong lòng ngươi, ta chính là người như vậy?”
“Vốn chính là vậy.” Tô Hồng Tụ thản nhiên nhìn Sở Hiên, phảng phất như đang nói chuyện thời tiết với hắn.
Không phải là một lão già gần đất xa trời, háo sắc tàn bạo sao? Cũng không có gì đáng sợ. Có lẽ đến lúc này, pháp lực của nàng đã khôi phục, cùng lắm thì, thật sự không có cách nào, nàng còn có thể thoát ly thân thể, đổi một thân thể khác.
“Ngươi nói đúng rồi, mặc dù ta không muốn thừa nhận.” Mặt của Sở Hiên lạnh gí như băng.
Sở Hiên đứng dậy, lấy một hộp gỗ màu đen từ ngăn kéo tủ đầu giường, mở hộp gỗ ra, lấy một viên thuốc màu đen ở trong đó.
“Ăn cái này, nếu không ta đút cho tiểu Thịnh nhi ăn...”
Lời Sở Hiên còn chưa dứt, Tô Hồng Tụ đã ngửa đầu nuốt viên thuốc kia vào.
Sở Hiên hơi kinh ngạc, giống như không ngờ Tô Hồng Tụ lại sảng khoái như vậy mà ăn thuốc độc.
“Chẳng lẽ ngươi không biết, thuốc này có độc?”
“Không phải chính ngươi nói, nếu ta không ăn, ngươi sẽ đút thuốc này cho tiểu Thịnh nhi ăn? Sở Hiên, ngươi cố ý mang tiểu Thịnh nhi đến bên cạnh ta, rốt cuộc muốn ta giúp ngươi làm những gì?”
Có một khoảng thời gian rất dài, Sở Hiên giữ vững trầm mặc, không nói gì.
Đột nhiên, hắn ngẩng đầu lên, cười ha ha.
Tiếng cười tràn ngập cung điện, liều lĩnh và kỳ quái.
“Ta cũng không cần ngươi làm gì vì ta, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn ở bên cạnh hắn, hầu hạ hắn cho tốt.”
Tô Hồng Tụ mặt không đổi sắc, chậm rãi nói: “Là bởi vì Phong Lăng Thiên chứ gì? Ngươi định lợi dụng ta tới xúi giục quan hệ giữa phụ tử bọn họ.”
Mặt Sở Hiên lộ vẻ tán thưởng, tròng mắt đen sắc bén khẽ híp.
“Tiểu Tụ nhi, xem ra ngươi cũng không đần như lúc trước ta tưởng tượng, chỉ cần mục đích của ta đạt tới, ta đương nhiên sẽ hai tay dâng thuốc giải lên.”
“Biết rồi.”
Hừ, ta là yêu, thuốc của ngươi vốn không có tác dụng gì với ta, chờ ta đến Đại Chu, ta tự nhiên sẽ nghĩ cách đào tẩu, vĩnh viễn không trở về gặp ngươi!
Một hồi trầm mặc, không lời nào để nói.
Tô Hồng Tụ xoay người, nằm xuống di@en*dyan(lee^qu.donnn) góc tường cách xa Sở Hiên nhất.
Từ khi nàng bị Sở Hiên đuổi ra khỏi Đông cung, chuyển vào Ngự Hà viên, nàng đã gần ba tháng không ngủ trên sàn nhà Đông cung.
Thật là lạnh, thật sự lạnh, sàn nhà nơi này vĩnh viễn lạnh lẽo như băng, cho dù trải thảm dày lên nữa cũng sẽ không ấm áp.
Sở Hiên đứng sau lưng Tô Hồng Tụ, nhìn nàng đưa lưng về phía hắn thật lâu, khép mắt lại, chôn tất cả tình cảm cuồn cuộn nơi đáy mắt.
“Tiểu Tụ nhi, ngươi sắp rời Đại Lương rồi.”
“Ta biết, khi nào?”
“Không phải đợi lâu đâu, ngay tháng sau. Ta sẽ tự mình dẫ ngươi rời khỏi Đại Lương. Nhớ, tiểu Thịnh nhi vẫn còn trong tay ta.”
Một tháng, thì ra những ngày sau này lại nhanh như vậy.
Tô Hồng Tụ cắn chặt môi dưới, trong lòng hơi khổ sở.
Người không phải cỏ cây, mấy ngày ở Đại Lương, từng ly từng tý đã nhập vào tim nàng.
Thịnh nhi, Sở Vũ, Lý phi, thậm chí Sở Hiên ghê tởm đáng chết này!
Kể từ khi nàng tới nhân gian, nàng chưa từng có cảm nhận như vậy, hậu cung Đại Lương cho nàng một cảm giác ấm áp khác biệt, tim đập nhanh khác biệt.
Đó làm cảm giác thân tình ấm áp, mà nàng chưa từng cảm nhận được khi ở bên cạnh Sở Dật Đình.
Mặc dù Xuân Hoa nói Lý phi rất đáng sợ, nhưng mấy ngày nay, bà ấy đối xử rất tốt với Tô Hồng Tụ, ăn, mặc, ở, đi, mọi thứ đều chuẩn bị hết sức tỉ mỉ, còn thỉnh thoảng sang đây nhìn nàng, nắm tay nàng, nói chuyện với nàng. Tô Hồng Tụ thậm chí cảm thấy, bà ấy rất giống mẫu thân của mình.
Lý phi giống như mẹ ruột, Sở Vũ giống như đại ca ca dịu dàng săn sóc, mà Sở Hiên, thật đáng chết, nhưng nàng vẫn cảm thấy người ta rất tốt.
Hậu cung Đại Lương, thật sự giống như một nhà.