Mị Cốt Thiên Thành

Chương 62-4: Lưu lại bên cạnh ta cả đời? (4)




Không khỏi mở lớn mắt, ngượng ngùng nói: “Không có, gần đây nô tỳ không thích ăn gì.”

Thấy vẻ mặt nản lòng nản chí của Tô Hồng Tụ, trong lòng Sở Vũ cũng rất không thoải mái.

Mặc dù thoáng nhìn Sở Vũ có vẻ thô hào phóng khoáng, nhưng trong tình yêu nam nữ lại thông suốt hơn Hoàng huynh lạnh như núi băng kia gấp trăm lần.

Ngày đó khi hắn mang Tô Hồng Tụ xuất cung, sờ lên bàn tay nhỏ bé trắng nõn mềm mại của Tô Hồng Tụ, lại có thể động lòng, Sở Vũ biết, nếu không phải Sở Hiên gặp được Tô Hồng Tụ trước, nữ nhân như vậy hắn sẽ quý trọng.

Nhưng Sở Hiên rõ ràng rút được hạng đầu, nhưng không biết quý trọng, không biết vì cái gì, không giải thích được đã đuổi Tô Hồng Tụ ra khỏi tẩm cung, đến nay cũng sắp nửa tháng, cũng không thấy Sở Hiên đến nhìn Tô Hồng Tụ một cái.

Trong lòng Sở Vũ nóng nảy, không chút nào che giấu lập tức thốt ra.

“Nàng nào có ăn được đồ gì? Đã lâu như vậy, Hoàng huynh cũng không tới liếc nàng một cái! Mẫu hậu, nếu mẫu hậu thật sự muốn tiểu Tụ nhi vui vẻ, vậy gọi Hoàng huynh tới, để Hoàng huynh tới đây cùng Tụ nhi!”

“Con không thấy mấy ngày nay Hoàng huynh con vì chuẩn bị đưa quà tặng đi Đại Chu, bận tối mày tối mặt sao? Đừng càn quấy, Hoàng huynh con là Thái tử, lúc này lấy đại sự quốc gia làm trọng.”

“Dù lấy đại sự quốc gia làm trọng như thế nào, cũng không thể ném nữ nhân của mình ra không để ý!”

“Càn quấy!”

“Nhi thần càn quấy như thế nào? Nếu Tụ nhi là người của nhi thần, trời sập xuống, nhi thần cũng chống giúp nàng, tuyệt đối sẽ không gạt bỏ nàng sang một bên, không quan tâm!”

“Câm mồm!”

Chỉ thấy Lý phi híp mắt nhìn Sở Vũ, ánh mắt như băng, vẻ mặt vô cùng bén nhọn trong nháy mắt.

Sở Vũ biết mình lỡ miệng, ngậm miệng lại, không dám lên tiếng.

“Vũ nhi, con đi ra ngoài trước, ta có lời muốn nói với Tụ nhi. Người đâu, dặn dò xuống dưới, sau này không được tùy tùy tiện tiện để thất Vương gia vào Ngự Hà viên.”

“Mẫu thân -”

Sở Vũ kéo dài giọng, trên mặt anh tuấn hiện đầy nuối tiếc.

Lý phi cũng không thèm nhìn hắn một cái, vung tay áo lên sai người đưa hắn ra khỏi Ngự Hà viên.

Chờ Sở Vũ đi, sắc mặt Lý phi mới thoáng chuyển biến tốt, kéo tay Tô Hồng Tụ, giọng nhẹ nhàng: “Tụ nhi đừng nghe Vũ nhi nói bậy, chỉ bởi vì gần đây thật sự quá bận rộn, cho nên Hiên nhi mới không rảnh tới thăm ngươi.”

“Hài tử của ta, ta đây kẻ làm mẫu thân, trong lòng rõ ràng nhất, đứa nhỏ Hiên nhi này, từ nhỏ tính tình lạnh lẽo, không thích thân cận với người khác, bên cạnh không có phi tần thị thiếp gì cả, hắn xác thực không hiểu tâm tư nữ nhân, nhưng mà, Tụ nhi, ngươi phải tin tưởng ta, Hiên nhi hắn thật sự có lòng với ngươi.”

“Haizzz, Tụ nhi, ngươi không biết, ngày đó nhìn Hiên nhi mang theo ngươi cùng hồi cung, trong lòng ta cao hứng biết bao nhiêu, lúc trước ta vẫn luôn lo lắng, cả đời này Hiên nhi sẽ không thân cận nữ nhân, không có phi tần.”

“Hiện giờ thì tốt rồi, cuối cùng ta cũng coi như yên tâm, Tụ nhi, đồng ý ta, được không? Cho dù tương lai Hiên nhi làm gì, chọc giận ngươi mất hứng, ngươi đều nhất định phải tha thứ cho hắn, nhất định không được giận dỗi với Hiên nhi.”

Người lạnh bạc, khó có thể động lòng, xem ra tâm địa sắt đá nhất, vô tình vô nghĩa nhất.

Không động lòng, tuyệt tình tuyệt nghĩa, động lòng, kinh thiên động địa.

Sở Hiên là nhi tử của Lý phi, sao Lý phi lại không đoán ra được tâm tư của nhi tử ruột của mình?

Lý phi kéo tay Tô Hồng Tụ, thao thao bất tuyệt, nói từ khi trời sáng đến lúc trời tối.

Tô Hồng Tụ lúng túng không thôi, vốn không biết nên trả lời đối phương cái gì, không thể làm gì khác hơn là gật đầu, lần nữa dùng mím môi mỉm cười lừa gạt qua.

Vì sao ai cũng nói Sở Hiên động lòng với nàng, hắn thật tâm thật ý với nàng?

Thật ra từ khi bọn họ biết nhau đến giờ, nói còn chưa đầy một trăm câu, gặp mặt cũng chưa đầy mười lần.

Lại qua nửa tháng rồi, ngay cả một lần  Sở Hiên cũng không xuất hiện trước mặt nàng, còn phái tới mấy tỳ nữ tay áo dài múa đẹp, dung mạo xinh đẹp, bảo là muốn dạy Tô Hồng Tụ cầm kỳ thư họa.

Tỳ nữ dạy Tô Hồng Tụ đánh đàn tên là Hoa Dung, Tô Hồng Tụ chưa bao giờ biết trong cung Sở Hiên lại còn ẩn giấu tuyệt sắc như thế.

Hoa Dung người cũng như tên, tướng mạo tuyệt mỹ, khí chất thoát tục, đặc biệt một tay cầm kỹ cao sơn lưu thủy của nàng, mỗi lần khiến Tô Hồng Tụ nghe đến thất thần.

Mỗi khi Hoa Dung đánh đàn trước mặt Tô Hồng Tụ, nàng nhất định sẽ dâng hương trước, khói trắng lượn lờ, tiếng đàn của Hoa Dung như tiếng nhạc tiên, thỉnh thoảng như khóc như kể, lúc lại như tiếng chuông kêu leng keng, vừa róc rách như suối chảy, vuốt nhẹ lòng, lại giống như thiên binh vạn mã, rong ruổi chiến trường.

Dịu dàng mà trang nhã, đại khí và mênh mông.

Lại có Nguyệt Mạo tới dạy Tô Hồng Tụ tập viết, chữ viết đẹp đẽ đoan trang, giống như từng con bươm bướm bay nhanh giữa tờ giấy trắng, thỉnh thoảng lại ngân câu thiết họa *, nét chữ cứng cáp, mênh mông nguy nga giống như mây mù trong núi lượn quanh núi lớn.

(*) ngân câu thiết họa: một cách nói về chữ viết của các nhà văn học Trung Quốc, ý nói bút lực của người sử dụng thư pháp vừa cứng rắn, nhưng ẩn trong đó lại là sự mềm mại và tinh tế.

Tô Hồng Tụ vốn không hề có hứng thú với cầm kỳ thư họa, bái hai người này làm danh sư – hoặc là nói, nàng thật sự quá hâm mộ tài nghệ của Hoa Dung và Nguyệt Mạo, lại học theo hai nàng cũng có khuôn có dạng.

Chỉ không biết rốt cuộc trong lòng Sở Hiên có chủ ý gì, không cho nàng học trong Ngự Hà viên xinh đẹp, lại muốn nàng theo họ đến lãnh cung lạnh như băng, thê lương buồn bã học.

Mỗi lần học xong, đều không thấy bóng dáng Hoa Dung Nguyệt Mạo, chỉ còn lại một mình Tô Hồng Tụ, hoảng sợ biến sắc đợi trong lãnh cung không một bóng người. Không có ai dẫn đường, thậm chí không một chiếc đèn lồng theo đường, nơm nớp lo sợ mò mẫm trở lại Ngự Hà viên.

Thường xuyên qua lại, Tô Hồng Tụ cuối cùng chịu hết nổi, lừa gạt một ý chỉ từ chỗ Lý phi, thừa dịp Sở Hiên phê duyệt tấu chương ở Ngự thư phòng, bất chấp ngăn cản của nhóm thái giám tỳ nữ, cứ thế xông vào.

“Này, ngươi có thể đừng để cho Hoa Dung và Nguyệt Mạo đến lãnh cung dạy ta được không? Để các nàng tới Ngự Hà viên, được không?”

Tô Hồng Tụ vừa vào Ngự thư phòng, đi lên kéo cánh tay Sở Hiên.

Sở Hiên cũng không ngẩng đầu lên, lạnh lẽo như băng nói: “Không được, không đi lãnh cung, sẽ không học.”

“Tại sao? Học ở đâu chẳng giống nhau?”

“Ta để hai nàng đi dạy ngươi, không chỉ  muốn ngươi học tài nghệ, còn muốn ngươi can đảm hơn, ngươi liên tục sợ trời tối, tương lai rời Hoàng cung, sinh tồn như thế nào?”

Tô Hồng Tụ kinh ngạc trong lòng, ngẩng đầu, mắt to bối rối.

“Rời cung? Ngươi định đưa ta đi đâu?”

Có một khoảng thời gian rất dài, Sở Hiên không nói gì.

Tròng mắt hắn thâm thúy, lẳng lặng nhìn Tô Hồng Tụ đứng trước chân, ôm chặt cánh tay mình.

“À.”

Hồi lâu, mới nâng khóe môi cười nhạt.

“Ngươi không định đi, chẳng lẽ còn định ở đây cả đời?”

“Tô Hồng Tụ, chẳng lẽ ngươi định lưu lại cả đời bên cạnh Sở Hiên ta?”

Hả? Lưu lại cả đời?

Tô Hồng Tụ ngẩn ngơ, trong lòng thoáng qua vẻ kinh ngạc, quả thật, nàng không thể ở lại trong Hoàng cung Đại Lương cả đời.

Nàng rốt cuộc thế nào? Chẳng lẽ ở đây thật sự quá tự tại, Lý phi và Sở Vũ thật sự quá mức thân thiết với nàng, nhưng lại quên, Sở Hiên cầm tù nàng, không có ý tốt.

Nói không chừng Sở Hiên định lợi dụng để nàng làm gì đó, dù sao, cũng nhất định không phải là việc gì tốt.

Tô Hồng Tụ rút tay nhỏ bé về, chậm chạp từ từ thả lỏng bên cạnh.

Nhưng mà nàng không cam lòng cứ nhận thua như vậy, nàng vẫn còn mạnh miệng.

“Ta không phải sợ tối, là con đường kia thật sự không nhìn rõ, có nhiều lần ta bị lạc đường, thiếu chút nữa không đi ra được!”

“Ngươi bị lạc đường, liên quan gì đến ta, có phải ngươi đã quên, ta dẫn ngươi vào cung, không phải mời tới làm khách!”

Sở Hiên nói xong, phẩy tay áo bỏ đi, lưu lại một mình Tô Hồng Tụ đứng phía sau, tức giận trừng lớn cặp mắt về phía hắn.

Một ngày kia, Tô Hồng Tụ vẫn đi lãnh cung tìm Hoa Dung Nguyệt Mạo học tài nghệ.

Chờ học xong, trời đã tối đen, Tô Hồng Tụ khép bàn tay nhỏ lên khóe miệng, thổi hơi nóng, rồi đút tay nhỏ bé vào trong túi quần.

Nàng đột nhiên đau buồn, không thể cắt đứt.

Sao lại không thấy rồi hả?

Mấy ngày trước nàng vẫn giấu đóa hoa nhỏ màu vàng nhạt ở trong túi quần.

Tô Hồng Tụ thật sự sợ tối, cộng thêm, đoạn đường từ lãnh cung về Ngự Hà viên vừa dốc lại hẹp, lúc trước nàng đã không biết bị vấp ngã bao nhiêu lần, nên ra một chủ ý, mỗi lần ra cửa, vụng trộm giấu một đóa hoa nhỏ màu vàng nhạt ở cửa ra vào Ngự Hà viên.

Như vậy, rắc cánh hoa trên đường, mặc dù không thấy rõ ràng, nhưng mà, dù sao cũng có thể khiến cho nàng thấy rõ lối về cung.

Nhưng mà, vừa rồi sờ sờ, lại không thấy đóa hoa nhỏ nàng giấu trong túi quần!

Kỳ quái, rốt cuộc là sao? Là buổi trưa lúc ra cửa nàng quên hái, hay túi quần nàng bị rách?

Tô Hồng Tụ vọi vội vàng vàng lật quần áo trắng như phấn trên người, khi nàng nhìn thấy hai lỗ to trên túi quần, nàng lập tức buồn bã ỉu xìu, cúi đầu nhỏ xuống.

Thật sự chính là, trước lúc tới nơi này, quần của nàng không cẩn thận bị nhánh cây hai bên đường móc rách.

Đóa hoa nhỏ nàng giấu vào trong túi quần trước đó sớm bị rơi trên mặt đất, bị gió thổi đi, không thấy bóng dáng.

Thật đáng ghét, thật xui xẻo, lại phải mò mẫm về nhà.

Tô Hồng Tụ hít sâu một bụng tức, nhắm mắt lại, chuẩn bị một hơi chạy như điên về -

Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc gọi nàng lại từ ngay phía trước.

“Tiểu Tụ nhi? Sao ngươi ở đây?”

Tô Hồng Tụ mở to hai mắt, thấy một người, trong tay xách đèn lồng, đứng cạnh bụi cây cách nàng không xa.

Không phải người nào khác, chính là đệ đệ của Sở Hiên, Sở Vũ!

Tô Hồng Tụ sướng đến phát rồ rồi, vội vàng quay lại nghênh đón, ôm lấy cánh tay Sở Vũ. Thật tốt quá –

Con đường này vừa đen thui vừa âm trầm, đứng một lúc trên đường trống trơn, nàng đã bị dọa sợ.

Sở Vũ bất ngờ bị Tô Hồng Tụ ôm cánh tay, thân thể không tự chủ cứng ngắc, nhưng lại không tránh đi, chỉ có điều  có một khoảng thời gian rất dài, vẫn đứng nguyên tại chỗ, không nhúc nhích.

“Sở Vũ, sao ngươi biết ta ở đây?

“Buổi sáng ta bị đánh rơi đồ ở đây, đến tìm, còn ngươi?”

“Ta theo Hoa Dung và Nguyệt Mạo học đánh đàn và viết chữ.”

“Đánh đàn và viết chữ? Học đâu mà không thể? Sao phải nhất định chạy tới nơi tối lửa tắt đèn, nơi cứt chim cũng không có để học?”

“Ta cũng không biết, là ca ca ngươi nhất định gọi ta tới.

“Ca ca ta? Hừ, đầu óc của huynh ấy thật sự có tật xấu.”

“Đúng vậy, đầu óc của ca cac ngươi thật sự có tật xấu.”

“Đúng rồi, tiểu Tụ, mấy ngày nữa là tiết hoa đăng, ta dẫn ngươi ra ngoài đi dạo một chút?”

“Được đó được đó! Đã lâu ta không ra ngoài đi dạo một chút!”

Có người đi cùng đường vào ban đêm, quả nhiên không đáng sợ như trong tưởng tượng, tâm tình Tô Hồng Tụ thật tốt, suốt đường sôi nổi, vừa nói vừa cười với Sở Vũ, chỉ chốc lát sau, đã đi đến nơi có ánh nến.

Đứng dưới ánh nến, Sở Vũ nói với Tô Hồng Tụ: “Lần sao nếu lại sợ tối, gọi ta tới đón ngươi.”

“Được.” Tô Hồng Tụ gắng sức gật đầu.

“Sở Vũ, ta còn có việc muốn làm phiền ngươi, nếu đã đi tới đây, có thể theo ta về Ngự Hà viên không? Thịnh nhi nhớ ngươi, buổi tối mấy ngày nay hắn vẫn khóc oa oa không ngừng.”

“Được, dù sao buổi tối ta cũng không có việc gì.”

“Thật sự cám ơn ngươi! Sở Vũ, ngươi thật tốt!”

Hai người đang nói, đột nhiên, một giọng nói lạnh lẽo u ám chen vào.

“Buông tay.”