Sở Dật Đình đi lên phía trước một bước cắt đứt lời lão: “Nàng không phải, nàng chỉ có đôi mắt giống với mẫu phi ta.”
Trương Trấn hốt hoảng như không nghe thấy, giống như Lý Băng, giật mình tại chỗ, đôi mắt híp chớp cũng không chớp mà nhìn Tô Hồng Tụ chằm chằm.
“Quả thật, nhìn kỹ, đúng là chỉ có đôi mắt tương đối giống nhau.”
Bởi vì Trương Trấn không giống như Lý Băng, đã từng thấy Tô Hồng Tụ chân chính, vì vậy không sinh lòng hoài nghi với thân phận Tô Hồng Tụ giống như Lý Băng.
Sau khi bỏ đi nghi ngờ, lão lập tức cung cung kính kính đón Sở Dật Đình và Tô Hồng Tụ vào: “Lục Vương gia, đúng là khách ít đến. Ngọn gió nào thổi ngài tới nơi này? Nào, mời vào mời vào!”
Lập tức có tỳ nữ bước lên định cầm bọc đồ trên tay Tô Hồng Tụ, Tô Hồng Tụ liếc mắt như cầu cứu nhìn Sở Dật Đình, nhưng Sở Dật Đình vốn không để ý đến nàng, đã sớm đi vào theo Trương Trấn rồi.
Không khỏi càng thêm tức giận, ở trong lòng thầm mắng Sở Dật Đình đến máu chó đầy đầu.
Trương phủ cực lớn, khắp nơi đều là điêu lan ngọc thế *, khắc họa tòa nhà hành lang. Nhìn có vẻ đẹp không sao tả xiết. Quản gia kia đi ở phía trước, Tô Hồng Tụ nhìn xem, đếm ra được trong viện này có vài chục viện nhỏ.
(*) điêu lan ngọc thế: miêu tả một kiến trúc công trình giàu sang tráng lệ.
Quản gia vừa dẫn đường vừa nói: “Tiểu thư đi phía này, tiểu thư, không biết đã có ai nói với tiểu thư, dáng dấp của ngài thật giống mẫu phi của Lục Vương gia, vừa rồi ở ngoài cửa tiểu nhân vừa nhìn, cũng hoảng hồn giật mình, còn tưởng rằng Thục phi đã trở lại.”
Hắn vừa nói xong, lập tức cảm thấy lời này không phải người có thân phận như mình có thể nói, lại lập tức thỉnh tội: “Tiểu nhân lắm miệng, xin tiểu thư tha thứ.”
Tô Hồng Tụ thầm nghĩ nàng đương nhiên sớm biết rồi, khi nàng mới quen Sở Dật Đình, suy nghĩ nhiều nhất trong lòng Sở Dật Đình chính là mẫu phi kia.
Nhưng mà, nói đi nó lại, nàng và người đó thật sự có dáng dấp giống nhau như vậy sao? Không phải chỉ có mắt thôi sao? Tại sao một Lý Băng, một Trương Trấn, khi nhìn thấy nàng đều ngộ nhận thành Thục phi?
Tô Hồng Tụ hết nhìn đông lại nhìn tây, thuận miệng đáp lại quản gia một câu: “Không đâu, sao ta có thể trách ngươi?”
Quản gia đáp lại một tiếng, tuy hắn dẫn Tô Hồng Tụ đi về phía trước, nhưng suốt dọc đường không ngừng quay lại vụng trộm nhìn nàng, thái độ cũng hết sức kỳ quái, vừa giống như vui mừng, vừa giống như hơi bi thương.
Nhớ năm đó, vẻ đẹp của Thục phi cũng nghiêng nước nghiêng thành, điên đảo chúng sinh, quản gia là tiểu thái giám bên cạnh Trương Trấn, theo Trương Trấn ra mắt Thục phi vài lần, lúc ấy đã giật nảy mình với Thục phi, đã nhiều năm như vậy, quản gia vẫn luôn không quên Thục phi.
Không riêng gì quản gia, Lý Băng, Trương Trấn, không ai không bị điên đảo bởi vẻ đẹp của Thục phi, mọi người chỉ cần gặp Thục phi một lần, đời này kiếp này sẽ không thể quên mất nàng.
Hai người một trước một sau đi với một viện cũ kỹ. Quản gia kia hơi không được tự nhiên nói: “Tiểu thư, mấy ngày nay khách trong phủ tương đối nhiều, nên không dư phòng, tiểu thư ở tạm nơi này mấy ngày trước, chờ ít ngày nữa, những khách nhân đi, tiểu nhân lập tức chuyển phòng cho tiểu thư. Tiểu thư, người xem, nơi này, còn là...?”
Khi quản gia nói lời này, giọng nói kia, biểu lộ kia, phảng phất Tô Hồng Tụ bị uất ức cực kỳ.
Thật ra khu viện bỏ hoang này hơi cổ xưa, lại rất lớn, chính giữa còn có hồ cá, hơn nữa nhìn từ vẻ ngoài, cho dù lan can hành lang, đều có một vẻ đặc sắc khác.
Tô Hồng Tụ khẽ mỉm cười, nói: “Không sao, nơi này rất tốt, không cần phải phiền toái như vậy, dọn đến đây đi.”
Quản gia lập tức nói: “Vậy tiểu nhân lập tức phái vài nha hoàn đến đây hầu hạ tiểu thư.”
Nói đến đây, hắn đưa mắt nhìn về phía Sở Dật Đình, thấy hắn đứng chắp tay, mắt nhìn xa xa, lại chuyển hướng sang Tô Hồng Tụ, cung kính nói: “Lục Vương gia, tiểu thư, tiểu nhân xin được cáo lui trước.”
Tô Hồng Tụ khẽ gật đầu, nàng vốn định đợi quản gia vừa đi lại quấn quýt lấy Sở Dật Đình, để cho hắn không ném một mình nàng lại trong này, đâu có ngờ rằng, Sở Dật Đình lại đi theo quản gia, đến khi vài nha hoàn đến đây hành lễ với nàng, nàng mới tỉnh táo lại từ trong mất mát.
“Đứng lên đi, trước tiên dọn dẹp phòng và bày biện lại.” Những nha hoàn này mang theo không ít vật dụng, Tô Hồng Tụ dặn dò vài câu, rồi đi lại trong sân.
Nàng vừa đi, vừa thầm nghĩ trong lòng: Sao lúc ấy ta lại nhất thời hồ đồ muốn đi qua đây? Chỗ này rất không thú vị! Ngay cả người quen cũng không có, còn phải cẩn thận lời nói, còn phải đề phòng người khác ám hại ta, đúng là nơi chơi không thú vị.
Mím môi, Tô Hồng Tụ rất uất ức tự thương hại bản thân.
Lúc này, nghe thấy hàng loạt chim chóc kêu to trên đỉnh đầu, trong lòng nàng thoáng cái lại hưng phấn lên. Quay đầu nhìn chung quanh, thấy không có người, nàng dắt váy bên hông, cầm lấy cành cây hai ba cái đã trèo lên ngọn cây.
Ánh mặt trời lốm đốm từ lá cây rơi xuống, Tô Hồng Tụ nhẹ nhàng vuốt đầu con chim hỉ thước khép hờ mắt, một nỗi ủ rũ xong lên đầu. Nàng duyên dáng ngáp một cái, nằm giữa đống lá cây ngủ.
Khi Sở Dật Đình nhìn thấy nàng thì nàng đang ngủ trên cây. Nét mặt kia điềm tĩnh mà xa xôi, giống như giây phút tiếp theo sẽ biến mất trước mắt hắn. Đột nhiên, lồng ngực của hắn thoáng tê rần. Sở Dật Đình vội nhìn đi chỗ khác, hít sâu một hơi, rồi quay đầu lại.
Trong lòng hắn vô cùng không yên, Lý Băng và Trương Trấn đều rất quen biết Thục phi, bọn họ đều nhận Tô Hồng Tụ thành Thục phi, nhất là những lời Lý Băng nói với hắn, để cho hắn không khỏi không hoài nghi, Tô Hồng Tụ đứng trước mắt hắn rốt cuộc có phải là Tô Hồng Tụ chân chính không? Có phải trước đó nàng nhập vào người Thục phi, sau đó hiện giờ lại nhập vào người Tô Hồng Tụ?
Nếu thật sự là như thế, vậy nàng cả ngày vẫn lộ ra khuôn mặt tươi cười rực rỡ xán lạn như tờ giấy, nàng vẫn luôn quấn quýt lấy hắn, là đang đùa giỡn phụ tử bọn hắn sao?
Có thể nhìn khuôn mặt Tô Hồng Tụ ngây thơ trong sáng, xinh đẹp động lòng người, hắn lại cảm giác mình không có căn cứ hoài nghi nàng, hơn nữa hết sức ti tiện. Hoặc cho rằng bọn họ thật sự nhận nhầm người? Coi như là yêu, giữa năm mươi năm xuất hiện hai con hồ yêu, cũng không kỳ quái sao?
Trong lúc này chua ngọt đau xót cùng nhau xông lên đầu, Sở Dật Đình chỉ cảm thấy đau đớn như dời sông lấp bể d1end4nl3q21yd0n trong lòng khiến cho hắn gần như không cách nào thừa nhận, những năm gần đây, hắn thấy bao nhiêu người? Khuyên bảo bản thân bao nhiêu lần? Nhưng vì sao lần này cũng vậy cứ gặp Tô Hồng Tụ, vẫn tránh không được để bản thân chìm đắm vào?
Tô Hồng Tụ cả đêm không ngủ, cứ lật qua lật lại trên giường, ở đáy lòng nàng cứ có một cảm giác lạ lùng, kỳ lạ, giống như kể từ đó giữa nàng và Sở Dật Đình có thêm một tầng ngăn cách, rốt cuộc không còn như trước kia vậy.
Nhưng nàng lại rất không cam lòng, dựa vào cái gì, đơn giản chỉ vì đôi mắt, tất cả mọi người coi nàng như Thục phi? Rõ ràng nàng không phải.
Lúc rời giường, trong lòng nàng vốn rất tức giận, quyết định một ngày này đều không để ý đến Sở Dật Đình, nhưng lại sợ hắn thật sự ngay cả một câu chào hỏi cũng không có đã rời đi một mình.
Do dự hồi lâu, Tô Hồng Tụ vẫn thân bất do kỷ đi về phía viện Sở Dật Đình ở.
Đi đến hoa viên trước viện kia, không biết tại sao, nàng lại không có dũng khí bước thêm một bước nữa.
Mắt to xoay chuyển một hồi, Tô Hồng Tụ đưa tay đè lại nhịp tim đang tăng nhanh của mình. Lén lút nhìn cửa chính, nhìn chung quanh một chút, thấy không có người khác. Lập tức nhanh như mèo, nhanh chóng đi vào viện kia.
Viện này chuyên chuẩn bị vì khách nên cực lớn, Tô Hồng Tụ đi vào, chính giữa là một khu rừng trúc, loáng thoáng mơ hồ nghe thấy bên trong có tiếng người nói chuyện. Tô Hồng Tụ vui vẻ trong lòng, chẳng lẽ Sở Dật Đình đã thức dậy?
Nghĩ tới đây, bước chân của nàng thêm nhẹ, nàng im hơi lặng tiếng cất bước đi về phía phát ra giọng nói.
Không lâu sau, nàng đến bãi cỏ trước hồ nước nhỏ, hai bóng người đứng trên đó, nghe giọng nói, hai người kia hẳn đang cãi nhau.
Tô Hồng Tụ hơi tò mò, theo tính cách của Sở Dật Đình, tuyệt đối không cãi vã cùng người, bởi vì hắn thật sự quá lạnh nhạt.
Vậy, rốt cuộc là ai, chạy đến viện Sở Dật Đình ở cãi lộn?
Tô Hồng Tụ trốn sau một tảng đá lớn, nhìn về phía hai bóng người kia.
Chỉ thấy hai người một cao một thấp đứng trên bãi cỏ, cao là người có tướng mạo anh tuấn, nhìn bên mặt, hơi nham hiểm thâm độc, thấp có màu da trắng nõn, dung mạo xinh đẹp, vòng eo mảnh khảnh không đầy một nắm tay, lúc đi đường, giống như nhành liễu đón gió lắc lư.
Lại là Tôn Kha và Oanh Oanh.
Tô Hồng Tụ cực kỳ kinh ngạc, sao Oanh Oanh lại xuất hiện ở đây? Hôm qua nàng và Sở Dật Đình mới đến Trương phủ, hôm nay nàng ta lại xuất hiện trong viện Sở Dật Đình ở.
Tô Hồng Tụ hồi tưởng lại ngày trước Sở Dật Đình hung hăng đánh cho Oanh Oanh một chưởng, nàng ta hộc máu, nhưng vó ngựa vẫn không dừng đuổi theo, xem ra Oanh Oanh kia đúng là tẩu hỏa nhập ma với Sở Dật Đình.
“Ngươi buông ta ra, Tôn Kha, ta đã sớm nói với ngươi, ta đã là người của Lục Vương gia, không còn quan hệ với ngươi, nếu ngươi lại quấn quýt lấy ta, đừng trách ta không khách khí với ngươi!”
Giọng nói và vẻ mặt của Oanh Oanh đều nghiêm khắc, vẻ mặt chán ghét và không kiên nhẫn, sắc mặt Tôn Kha cũng rất kém, chỉ có điều hắn có vẻ không hề giống như quấn quýt lấy Oanh Oanh.
“Ngươi không cần phải lớn tiếng gào lên với ta như vậy, ta đã nghe được, hôm nay ta tới tìm ngươi, vốn chẳng phải nối lại tình xưa với ngươi, chỉ muốn ngươi trả lại mảnh ngọc bội trước đó ta đã tặng cho ngươi!”
Mặc dù trên miệng Tôn Kha nói không định nối lại tình xưa với Oanh Oanh, nhưng sắc mặt của hắn lại hết sức tái nhợt, ánh mắt khi nhìn Oanh Oanh càng vô cùng lo lắng và khổ sở.
Vừa nhìn đã biết, hắn vẫn còn dư tình chưa dứt với Oanh Oanh.