Người người đều có thể đi cà kheo, năm đồng một lần. Khó khăn lắm, cuối cùng đến lượt Tô Hồng Tụ rồi, Tô Hồng Tụ vui sướng đến mặt đỏ bừng, cao hứng bừng bừng mà đưa năm đồng tiền vẫn giữ trong tay đến.
Vừa định đeo cà kheo lên đùi, lại bất ngờ nghe được giọng nói khàn khàn quen thuộc, lạnh như băng vang lên sau lưng: “Ta cho các ngươi năm trăm lượng bạc, hôm nay các ngươi nghỉ quán, đừng diễn.”
Có tiền có thể xui khiến được ma quỷ, những người này biểu diễn bên đường, một năm chưa chắc có thể kiếm được năm trăm lượng bạc.
Tôn Kha vừa ra tay chính là năm trăm lượng bạc, đám người này lập tức mặt mày hớn hở, vui mừng vô hạn, nguyên một đám không ngừng chắp tay nói lời cảm tạ Tôn Kha, nhận bạc Tôn Kha đưa cho bọn hắn, nào còn để ý đến Tô Hồng Tụ u oán vô hạn bên cạnh mà nhìn bọn hắn? Đều cúi đầu khom lưng đi đến, tốc độ biến mất được gọi là nhanh chóng.
“Ngươi!”
Tô Hồng Tụ bị chọc tức, đột nhiên xoay người, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, trừng mắt lên với Tôn Kha.
Mặc dù trên mặt nàng đã dịch dung, màu da ngăm đen dung mạo không xuất sắc, nhưng đôi mắt như thế nào cũng không che giấu được, thu thủy nhẹ nhàng, sương mù mơ màng, nói là vô tình nhưng lại có tình, nhìn ai cũng đều giống như đang quyến rũ, đảo qua ai cũng đều giống như đưa tình đa tình.
Chỉ nhìn đã khiến ngực mọi người xung quanh đều nhảy lên, ngay lập tức trong một nửa đám người vây xem – thì ra tất cả đều là nam nhân, đều đỏ mặt lên, ngây ngốc ngơ ngác nhìn thẳng Tô Hồng Tụ.
Nhưng Tôn Kha lại mặt lạnh như băng, đôi mắt hung ác nham hiểm lạnh thấu xương, bên trong giống như cất giấu hàng trăm ngàn con dao nhọn, từng dao từng dao cắt trên người Tô Hồng Tụ.
“Ta làm sao? Ta có tiền, thích tiêu sao thì tiêu, nếu trong lòng ngươi không vui, đại khái có thể ra tiền mua bọn họ giống như ta.”
Tô Hồng Tụ hết cách rồi, nàng không phải Hồ Cửu ca, ngoại trừ ảo thuật, vốn không làm được pháp thuật khác.
Nhưng mà để cho trở về không, trong lòng suy cho cùng vẫn tức anh ách, không khỏi hạ thấp giọng, âm thầm chửi bới Tôn Kha.
“Hừ, có gì đặc biệt hơn người chứ, chờ sau khi ta tu luyện thành tiên, sẽ biến ra đống vàng cao như núi nhỏ đè chết ngươi!”
Khi Tô Hồng Tụ tức giận, miệng sẽ cong lên, đổi thành người khác, dáng vẻ bĩu môi chỉ vô cùng tức cười, còn hơi làm ra vẻ.
Nhưng động tác chu môi đặt trên người Tô Hồng Tụ, lại trong vô cùng ngây thơ xen lẫn chút quyến rũ khó tả.
Tuy Tôn Kha tỏ vẻ hung ác nham hiểm, nhưng đôi mắt lại chưa hề rời khỏi Tô Hồng Tụ, thật ra hắn không muốn cùng Tô Hồng Tụ, hắn chỉ vừa nhìn thấy mặt Tô Hồng Tụ, lập tức sẽ nhớ tới ngày đó Tô Hồng Tụ dùng mọi cách sỉ nhục hắn.
Nhưng mà hắn vốn không khống chế được mình, chỉ vì chóp mũi ngửi thấy mùi hương thanh tân trang nhã trên người Tô Hồng Tụ, chỉ vì khóe mắt liếc thấy một bóng dáng nhỏ bé xinh xắn yếu đuối, lại thân bất do kỷ, đôi chân dường như có ý thức của mình, một tấc cũng không rời theo sát Tô Hồng Tụ.
Hắn chưa bao giờ trải qua cảm giác như vậy trong đời, trong lòng Tôn Kha không phân biệt rõ được, rốt cuộc trong lòng mình Tô Hồng Tụ có cảm giác như thế nào, chỉ có điều thấy nàng không thoải mái, thấy nàng buồn bực, chỗ sâu nhất trong lòng hắn sẽ sinh ra vui sướng khó tả.
Dừng như trong lòng hắn có âm thanh như căm hận lại thuần túy giải thoát, nhìn xem, ngươi cũng có thể khiến cho nàng không thoải mái, ngươi cũng có thể ảnh hưởng đến nàng, không chỉ nàng có thể ảnh hưởng đến ngươi, khiến cho ngươi đau đớn.
Nghĩ như vậy, khóe miệng Tôn Kha lại không tự chủ nhếch lên một nụ cười quỷ dị u ám.
Tô Hồng Tụ thấy Tôn Kha cười càng thêm căm hận, nhưng khổ nỗi pháp thuật không tinh, không còn cách nào, chỉ đành cúi gằm khuôn mặt nhỏ nhắn, suốt dọc đường đi không ngừng vân vê ngón tay.
Cũng không lâu lắm, mặt trời lên cao ba sào, bất tri bất giác, Tô Hồng Tụ đã cách Vương phủ của Sở Dật Đình một khoảng cách xa.
Nàng vừa nóng lại vừa đói, trong bụng vẫn kêu ùng ục, nhìn tiệm thịt nướng, tiệm cơm hai bên đường, nuốt nước miếng hoài.
Nhưng mà đằng sau lúc nào cũng có Tôn Kha oan hồn không siêu thoát theo sát nàng, không cần đọc tâm hắn, Tô Hồng Tụ cũng biết, cho dù nàng vào tửu lâu nào, Tôn Kha nhất định sẽ không cho nàng ăn xong bữa cơm trưa này.
Hừ, không ăn thì không ăn, hiếm gì!
Tô Hồng Tụ liếc mắt nhìn Tôn Kha sau lưng mình, vừa lúc nhìn thấy Tôn Kha cười như không cười, vẻ mặt hung ác nham hiểm nhìn nàng chằm chằm.
Sợ ngươi sao!
Tô Hồng Tụ giận tím mặt, cũng không đi trên phố chính, cất mấy bước rẽ vào đường mòn bên cạnh, bên cạnh đường mòn vừa vặn là một mảnh rừng rậm nhìn không thấy bờ bến.
Không cho nàng ăn cơm trong tửu lâu, nàng có thể tự mình đi săn gà rừng, thỏ hoang, còn có thể tự mình hái nấm ăn!
Vào rừng cây, -Tôn Kha chỉ thấy lúc thì Tô Hồng Tụ chui vào bụi cỏ cao cỡ nửa người không thấy bóng dáng, lúc lại trèo lên cây to cao mười mấy thước, chỉ chốc lát sau, tiếng cười êm tai mà dễ nghe như chuông bạc của nàng vang vọng khắp rừng cây.
Tôn Kha không khỏi nhìn đến mất hồn.
Kiếm tìm hồi lâu, khó khăn lắm mới bắt được một con gà rừng, hai con thỏ hoang, lại hái được một nửa túi nấm lớn, Tô Hồng Tụ vén ống tay áo lên, một người ngồi xổm cạnh bờ sông lề mề rửa tay.
Chỉ thấy lúc thì nàng thò chân nhỏ trắng nõn sáng long lanh vào thẳng trong nước sông trong suốt, đá lung tung phành phạch phành phạch, lúc thì nhảy cả người vào trong sông, vừa cười vừa đuổi theo cá nhỏ lượn vòng.
Tôn Kha cũng không biết vì sao, ở trên bờ nhìn, tim đột nhiên đập thình thịch thình thịch loạn lên.
Lúc này, bốn phía trừ tiếng cười của Tô Hồng Tụ, còn vang lên tiếng vó ngựa lộc cộc lộc cộc, dồn dập và hốt hoảng, Tôn Kha lại mắt điếc tai ngơ, hai mắt giống như bị thứ gì dính chặt, chớp cũng không chớp, một cách hết sức chăm chú nhìn gương mặt ngăm đen thô ráp của Tô Hồng Tụ chằm chằm.
Thì ra Tô Hồng Tụ chơi trong nước sông quá mức tùy ý, bắn tung tóe rất nhiều giọt nước lên mặt, không cẩn thận xóa mất một ít dịch dung trên mặt.
Thật ra thì lớp dịch dung không mất nhiều, chỉ mấy điểm nhỏ, tập trung ở cằm, cộng lại chưa đến một nửa bàn tay lớn.
Nhưng Tôn Kha nhìn thấy lại không chớp mắt, gương mặt tuấn tú càng ngày càng đỏ, âm thanh nhịp tim cũng càng ngày càng lớn.
Thình thịch thình thịch, thình thịch thình thịch, cũng không lâu lắm, khắp nơi trong rừng cây đều quanh quẩn tiếng nhịp tim như tiếng trống mãnh liệt của Tôn Kha, gần như át cả tiếng Tô Hồng Tụ chơi đùa trong nước.
Đây là gương mặt như thế nào? Chẳng qua chỉ lộ một phần mười gương mặt bị nước bùn che phủ, nhưng dường như lại chậm rãi dâng lên một vòng sáng chói khôn cùng như trăng.
Cũng khó trách Sở Dật Đình phải che mặt của nàng đi, chẳng qua chỉ lộ ra nửa cằm, chẳng qua chỉ lộ ra màu da chân chính trên cằm, nhưng Tôn Kha nhìn thấy lại đầu váng mắt hoa, mấy chục bóng dáng bay lơ lơ lửng lửng trước mắt, trong tầm mắt, khắp nơi đều là cái cằm lớn cỡ nửa bàn tay của Tô Hồng Tụ, da thịt óng ánh trong suốt, như châu như ngọc.
Tô Hồng Tụ hoàn toàn không biết Tôn Kha thấy được khuôn mặt chân chính của mình, chỉ thấy mặt Tôn Kha đỏ ửng, đôi mắt không chớp nhìn mình chằm chằm, chỉ đến khi bụng hắn cũng đã đói, lúc đó mới nhìn chằm chằm vào nấm và gà rừng trong tay nàng.
Tô Hồng Tụ đương nhiên sẽ không chia nấm và gà rừng kia cho Tôn Kha, chỉ có điều, hừ hừ, hôm nay hắn hành hạ nàng lâu như vậy, cũng đến lượt nàng tra tấn hắn một chút.
Hai con mắt của Tô Hồng Tụ chuyển động nhanh như chớp, thừa dịp Tôn Kha không chú ý, nhanh chóng bỏ thêm chút nguyên liệu vào trong nấm và gà rừng, đó là nấm độc lúc nàng hái nấm tìm được, độc không chết người, nhưng sẽ khiến cho người ta sinh ra ảo giác, cho rằng gặp quỷ, có thể dọa người chết khiếp.
Đương nhiên, những nấm độc này chỉ có thể khiến cho con người sinh ra ảo giác, còn không tạo ra bất kỳ tác dụng gì tới Tô Hồng Tụ là yêu.
Tô Hồng Tụ thêm nguyên liệu vào trong nấm và gà rừng, vì che giấu sự chột dạ của mình, vừa nhóm lửa, vừa rầm rì hát.
Mặc dù Tôn Kha nghe không hiểu nàng đang hát gì, nhưng cảm thấy giọng hát này uyển chuyển êm tai như nhạc tiên, mỗi một câu, mỗi một chữ đều giống như xuyên qua màng nhĩ của hắn, gõ thẳng vào trong lòng hắn.
Lòng của hắn vốn đã vết thương chồng chất, trăm ngàn vết thương, hôm nay dường như lại bị người nghiền nát bấy lần nữa, thành từng mảnh vụn, mỗi một vết bụi bặm đều bị ép buộc in dấu bóng hình xinh đẹp tuyệt mỹ không gì sánh bằng của Tô Hồng Tụ lên, kèm theo mỗi một lần nhảy lên, cảm thấy đau đớn âm ỉ.
Nhưng mà rốt cuộc vì sao hắn đau? Tôn Kha lại nghĩ mãi không ra, hắn chỉ biết mình đang đứng trên bờ, mỗi lần thấy Tô Hồng Tụ nhảy vào lòng sông hơi xa một chút, mình gần như không thấy rõ nàng, ngực chính là co rút đau đớn kịch liệt từng cơn.
Nhưng mà mỗi lần, khi Tô Hồng Tụ nhích đến gần bờ, thấy khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn cười khanh khách xuất hiện trước mặt hắn, ngực hắn giống như bị thứ gì đó nhét đầy, thế nào cũng không kiềm chế được bản thân, không tự chủ được khẽ nhếch khóe môi, ở trên mặt hiện ra nụ cười hết sức cứng ngắc.
Tô Hồng Tụ nào biết Tôn Kha đứng trên bờ nhìn nàng, trong lòng thay đổi liên tục, suy nghĩ nặng nề?
Nàng chỉ biết người này lúc thì nhìn nàng cười, lúc lại làm bộ nghiêm mặt với nàng, lúc thì ánh mắt mê mẩn mông lung, giống như mê muội, lúc lại trở nên lạnh như băng, trên dưới toàn thân đều tỏa ra khí lạnh của băng dày ba thước, quả thật đầu óc giống như có bệnh, tinh thần không bình thường.
Ánh mắt Tôn Kha nhìn nàng thật sự quá quỷ dị, quá dọa người rồi.
Đầy trong đầu Tô Hồng Tụ đều là làm như thế nào để nhanh chóng thoát khỏi Tôn Kha, làm thế nào để hung hăng dạy dỗ hắn một trận, để cho hắn không chịu nổi.
Đợi sau khi rửa xong thức ăn ở trong sông, nàng thừa dịp Tôn Kha không chú ý, dùng phép thuật sơ cấp biến ra một cái nồi sắt xinh xắn, đặt trên đống lửa, vừa nghêu ngao, vừa hầm canh thịt nấm.
“Này, ta hầm nhiều canh lắm, một người ăn không hết, ngươi có muốn lại đây uống mấy ngụm không?”
Qua khoảng chừng nửa canh giờ, canh thịt cuối cùng cũng chín rồi, bọt nước bốc lên lục bục lục bục trong nồi, bốn phía khắp nơi đều tràn đầy mùi thịt nồng đậm.
Nếu đổi lại lúc bình thường, Tô Hồng Tụ đã sớm thèm ăn đến chảy nước miếng, giành lấy đi múc canh đầu tiên rồi, nhưng lúc này, đầy trong đầu nàng đều là Tôn Kha ức hiếp nàng như vậy. Không khỏi nhịn một bụng tức giận, ngay cả món ngon trước mắt, giống như cũng không lớn bằng rồi.