Nến chế tạo bằng bạc
tinh khiết. Bốn phía vách tường nạm dạ minh châu to cỡ miệng chén, ban
ngày dùng băng gạc bao bọc, đến buổi tối, gỡ băng gạc xuống, coi như
trong sảnh chính không thắp nến cũng sáng rỡ.
Không oán được Tô Hồng Tụ có thể hận như vậy, không oán được sát khí trên người Tô Hồng Tụ có thể nặng như vậy.
Hồ tiểu yêu cúi đầu nhìn xuống, nhìn trang phục Tô Hồng Tụ ăn mặc trên người.
Áo không biết lấy vải vóc gì làm thành, giống như màu đỏ chót tươi đẹp,
ống tay áo lại bởi vì hàng năm lặp đi lặp lại giặt giũ mà hơi trắng
bệch.
Quần phía dưới ngược lại chất vải tốt, chỉ có điều trùng hợp cùng loại vải vóc với màn cửa sổ bằng lụa mỏng.
Hồ tiểu yêu cúi xuống thấp nữa nhìn, không biết đôi giày của Tô Hồng Tụ
đeo mấy năm, mũi giày mài mòn, trên mũi giày đã phấn trắng một mảng.
Hồ tiểu yêu đưa tay cẩn thận sờ lên đầu tóc, cũng lục soát cẩn thận từ
trên xuống dưới bản thân một lần, nàng không khỏi than thở, ánh mắt chán chường.
Thật đúng là khó có thể coi mộc mạc, thậm chí không sờ được tới cây trâm, vòng tay ngọc bội càng không.
Hồ tiểu yêu nhớ tới nàng từng đi theo Tô Hồng Tụ, xem phòng của nàng ta,
nơi nào là phòng, vốn là túp lều đơn giản dùng rơm rạ đắp lên, ngay cả
khi nàng còn là hồ ly, cửu ca làm cho nàng ổ lông hồ ly còn bền chắc ấm
áp hơn phòng cỏ tranh kia nhiều.
Cũng được, trước hết miễn cưỡng ráng qua một đêm.
Mặc dù hồ tiểu yêu tu luyện không tinh, nhưng hồ tộc trời sinh tinh thông
thuật quyến rũ, muốn gạt người khác cam tâm tình nguyện vây quanh nàng, vì nàng móc tim móc phổi dốc hết tâm huyết, vẫn là việc rất nhỏ.
Chỉ có điều, hôm nay hồ tiểu yêu vừa mới chiếm cứ thân thể Tô Hồng Tụ, lại
hao phí lượng lớn tinh lực tới tu bổ thân thể hư hại của Tô Hồng Tụ,
nàng thật sự quá mệt mỏi, linh lực tiêu hao quá lớn, ngay cả thuật quyến rũ cơ bản nhất cũng không thi triển được rồi.
Hồ tiểu yêu lắc
lắc cái đuôi – đi một lúc nàng phát hiện mình giờ đã không có đuôi, nàng chỉ thoáng vặn vẹo uốn éo vòng eo mảnh khảnh, rồi nện bước nhỏ như khói lượn lờ ra khỏi sảnh chính.
Trên hành lang tràn ngập tiếng bước chân, giọng nói, tiếng cười, đùa giỡn, đột nhiên không có gì.
Mọi âm thanh đều im lìm.
Ánh mắt của tất cả mọi người đồng loạt dồn về dáng người đong đưa, bởi vì
hồ tiểu yêu còn chưa học được dùng hai chân đi bộ, trong lúc di chuyển
khó tránh khỏi hơi say lảo đảo.
Đây là bước đi đầu tiên của học sinh mới Tô Hồng Tụ.
Dưới vòng trăng chiếu rọi, Tô Hồng Tụ thướt tha duyên dáng, eo nhỏ nhắn đong đưa. Năm nay nàng mới mười sáu, màu da như châu ngọc, mặt mày như vẽ,
một mái tóc đen xõa sau lưng, dài đến bên hông, soi rõ bóng người, nàng
chậm rãi đi về phía trước, toàn thân từ trên xuống dưới giống như bao
phủ một tầng sáng nhàn nhạt mỏng, giống như liễu yếu đu đưa theo gió,
như nàng tiên trong tranh, gió vừa thổi, vải mỏng trên người Tô Hồng Tụ
đung đưa theo gió, đẹp đẽ động lòng người, giống như đón gió nhảy múa,
lại giống như nhỏ bé yếu đuối đến cực hạn, quả thật có thể được người
nâng trong bàn tay, nhẹ nhàng nhảy múa giữa bàn tay khoảng một tấc
vuông.
Vẻ đẹp này, vẻ ngoài xinh đẹp, rung động lòng người, câu hồn vía người.
Sao đại tiểu thư lại đột nhiên giống như biến thành người khác?
Rõ ràng vẫn là gương mặt đó, người này hay người kia, lại không nói ra
được vẻ đẹp, quyến rũ vô cùng, da thịt trong sáng như tuyết, lộ ra sắc
hồng ướt át dịu dàng, ngọn gió kia đưa tới mùi hương ngọt ngào, càng làm cho người nghe phía dưới thần hồn điên đảo, tình nguyện say chết trong
ảo cảnh của hương thơm ngọt ngào.
Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả mọi người miệng đắng lưỡi khô, sinh lòng nghi ngờ.
Nhưng mà lại không một ai mở miệng, không một ai lên tiếng, thậm chí, khi Tô
Hồng Tụ cất bước đi tới, mọi người không hẹn mà cùng nhau nín thở.
Bọn họ sợ rằng mình bật ra hơi nặng nề một chút, sẽ thổi bay người đẹp như tiên trên trời này đi.
Âm thanh gì cũng không có.
Chỉ có tiếng tim đập thình thịch thình thịch, tiếng sau mạnh hơn tiếng trước, từng tiếng mạnh mẽ.
Không phải tiếng tim đập của một người, mà là tiếng tim đập của một đám người.
Trong đây hoàn toàn yên tĩnh, bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân lộp cộp
nặng nề vang lên, trên hành lang, là ám vệ Vệ Thập Nhị của Tô phủ đang
dẫn mười hai phó tướng vội vàng qua.
Nghe được tiếng bước chân
của Vệ Thập Nhị, nhóm tỳ nữ vốn đang bàng hoàng vì sắc đẹp khuynh thành
trong nháy mắt tỉnh lại hơn phân nửa, mặt lộ vẻ si mê ngoái đầu nhìn
lại.
Vóc người của hắn hết sức cao gầy, cao hơn Tô Hồng Tụ chừng
hai cái đầu, mặc dù toàn thân đều bị áo giáp đen che kín, nhưng dưới áo
giáp có thể mơ hồ thấy đường vân cứng rắn, vẫn không khó lường trước
dưới thân giáp đen này là thân thể bền chắc sắc bén như thế nào.
Một mớ tóc đen tán loạn trên trán hắn, che lại ánh trăng, để cho hai tròng mắt đen sâu không thấy đáy kia càng thêm khó dò.
Hắn rất anh tuấn, cũng rất lạnh lùng. Trong trí nhớ của Tô Hồng Tụ, Vệ Thập Nhị thường rất ít mở miệng nói chuyện, người khác hỏi gì hắn, phần lớn
hắn chỉ dùng “Đúng” hoặc “Không” đơn giản đáp lại.
Toàn thân Vệ
Thập Nhị, mê người nhất chính là cặp mắt kia, Vệ Thập Nhị cũng không
phải người trung nguyên, cặp mắt kia trong đen có xanh, trầm tĩnh và
thâm thúy. Ban ngày, tròng mắt đen lạnh lẽo không ngừng tỏa ra bên ngoài ý lạnh nhàn nhạt, ngăn cản người ngoài ngàn dặm, kiên định lạnh lẽo và
khó có thể đến gần.
Đến đêm tối, hai tròng mắt xanh đen kia sẽ
tỏa ra sát khí sâu kín dưới ánh trăng chiếu xuống, mê hoặc mờ ám mà tự
tung tự tác, làm cho người ta sợ đồng thời lại không nhịn được muốn tiến lên dò xét đến cùng, mặc dù chết đuối trong hai đầm rét lạnh, vẫn không kiềm chế được tim đập nhanh.
Hơn nữa hắn luôn mặc đồ đen, màu
dây tóc và vỏ kiếm cũng màu đen, càng nổi bật thêm vẻ lạnh lùng mà xa
cách của hắn, không hợp với chung quanh, ở đâu cũng tản ra sát ý lạnh
kinh người.
Vệ Thập Nhị vừa vào sân, chính là ngẩn ra, tròng mắt đen lạnh lẽo nhanh chóng xẹt qua vẻ kinh ngạc.
Người kia là ai?
Duyên dáng thướt tha trước mặt hắn, nữ tử xinh đẹp tuyệt luân này là ai?
Chẳng lẽ là... Tô Hồng Tụ đã lâu chưa thấy?
Điều này sao có thể? Sao Tô Hồng Tụ lại trở nên như thế... Như thế...
Xinh đẹp như vậy, câu hồn như vậy, bức họa khó vẽ, xinh đẹp tận xương tủy.