Mị Công Tử

Chương 14




<!--VIP stories-->var listStoriesVip=["Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân","Tuyệt phẩm tiên hiệp - Thái Cổ Thần Vương","Tuyệt phẩm Huyền Huyễn - Tuyệt Thế Vũ Thần","Tuyệt phẩm Ngôn Tình - Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc","Tuyệt phẩm Ngôn Tình - Tổng Tài Đại Nhân, Mãi Mãi Con Đường Theo Đuổi Vợ","Tuyệt phẩm tiên hiệp - Thiên Đạo Đồ Thư Quán","Tuyệt phẩm Kiếm hiệp - Cao Thủ Thâu Hương","Tuyệt phẩm tiên hiệp - Thần Đạo Đan Tôn","Tuyệt phẩm tiên hiệp - Thái Sơ","Tuyệt phẩm Đô Thị - Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân"];document.write(listStoriesVip[Math.floor(Math.random()*listStoriesVip.length)]);<!--End-VIP stories-->

"Song Hỷ, tỷ đi đâu vậy?"

"Đúng vậy đúng vậy! Tỷ sắp hại chết chúng tôi rồi."

"Tỷ không biết hôm nay tất cả chúng tôi đều sống không bằng chết, tỷ còn có tâm tình rảnh rỗi ra ngoài đi dạo sao?”

Song Hỷ vừa vào cửa, liền bị một đám nha hoàn vây chung quanh, mỗi người góp một câu làm cho Song Hỷ trong lúc hỗn loạn chỉ biết gật gật đầu.

Mai Đan Thanh đang tức giận sao?

Vậy nàng cũng muốn tránh hắn xa một chút.

"Ta hôm nay nghỉ, có chuyện gì ngày mai hãy nói." Song Hỷ vội vàng xoay người muốn tránh trở về phòng mình, nhưng những người khác làm sao có thể bỏ qua cho nàng được!

Con cọp trong Mai vương phủ muốn ăn thịt người, đương nhiên là phải đem tế phẩm nhỏ xinh khả ái này dâng lên tận miệng rồi.

"Đợi đã! Hôm nay ta nghỉ đây!"

"Chủ nhân muốn gặp tỷ, tỷ nhất định phải để cho ngài ấy nhìn thấy, làm sao có thể thả tỷ đi được cơ chứ?" Mọi người không nói hai lời, lập tức lôi kéo đem Song Hỷ đẩy đến trước cửa phòng của chủ nhân.

Ác ác! Tình hình dường như rất nguy hiểm nha. Song Hỷ thấy một đống mảnh vụn ngoài cửa, giống như vừa bị cuồng phong quét qua.

"Ta...... Ta...... A......" Nói còn chưa nói xong, Song Hỷ liền phát hiện một vật gì đó bị người trong phòng ném ra bên ngoài.

"Cút!"

Lần này vật đó chính xác đập trúng vào mặt của Song Hỷ, lập tức rơi xuống đất vỡ tan tành. Nàng cảm thấy lỗ mũi đau nhức dữ dội lại có thứ gì đó dính dính chảy xuống.

Nàng đưa tay sờ ——

"Song Hỷ, mũi của tỷ chảy máu rồi!" Tiểu Ô lớn tiếng hét lên, tất cả mọi người cũng đều luống cuống tay chân.

Vừa lúc đó, người bên trong phòng vội vã xông ra ngoài, thấy hai tay Song Hỷ che mũi, hắn vội vàng chạy đến trước mặt nàng.

"Sao vậy?"

Những người khác vừa thấy Mai Đan Thanh ai cũng sợ tới mức lui hết về phía sau.

Hắn không thèm quan tâm đến phản ứng của những người khác, đưa tay kéo tay Song Hỷ ra, nhìn thấy máu mũi đang tuôn không ngừng, hắn lại vội vàng nắm hai tay nàng che mũi nàng lại.

"Ngẩng cao đầu lên." Mai Đan Thanh cáu kỉnh ra lệnh, sau đó ôm lấy nàng nhanh chóng đi ra ngoài.

"Muốn đi đâu?" Song Hỷ hỏi.

"Tìm đại phu." Hắn muốn đi tìm Vương đại phu trong thành.

Nếu là hắn ngã bệnh thì đều gọi ngự y vào phủ để chẩn bệnh, đây là ân sủng Hoàng Thượng dành cho hắn. Nhưng nhìn thấy Song Hỷ máu chảy không ngừng, hắn không kịp đợi ngự y tới.

Nhanh chóng vọt tới phòng khám bên trong thành, ngoài cửa còn có rất nhiều bệnh nhân đang chờ đợi được chẩn bệnh, nhưng Mai Đan Thanh lại ngang ngược ôm Song Hỷ bước vào, sau đó cẩn thận đem nàng đặt trước mặt của đại phu.

Vương đại phu sửng sốt một chút, mới hỏi: "Vị cô nương này ——"

"Ta không phải là cô nương." Mai Đan Thanh tức giận cắt ngang lời của hắn.

"Xin lỗi." Nghe được thanh âm của hắn thì cũng biết hắn không phải là cô nương. Vương đại phu trong lòng suy nghĩ, nhưng cũng không nhịn được cảm thán dung nhan xinh đẹp của vị nam tử trước mắt này, thật sự là người xinh đẹp nhất mà ông ta từng thấy.

"Không cần xin lỗi, lập tức giúp ta chẩn bệnh cho nàng."

Mai Đan Thanh vô cùng khẩn trương, gầm nhẹ lên tiếng, vẻ mặt của hắn làm cho những bệnh nhân khác vốn định kháng nghị, nhưng miệng mới mở ra được một nửa liền quyết định ngậm chặt lại.

Mỹ nam tử trước mắt này thoạt nhìn dáng vẻ không phải là dễ trêu vào, hơn nữa trên người hắn mặc y phục hoa lệ quý phái, có lẽ là xuất thân từ gia đình danh giá giàu có.

Nên im lặng là tốt nhất, huống chi nhìn dáng vẻ rất nóng nảy lo lắng của hắn, cô gái trong ngực đối với hắn mà nói phải là rất quan trọng rồi!

"Đừng hung dữ với người khác mà......" Mũi Song Hỷ rất đau, mở miệng phát ra thanh âm cũng thay đổi rất kỳ quái.

"Được, ta không hung dữ."

Mai Đan Thanh quay đầu nhìn về phía Vương đại phu lộ ra vẻ mặt ôn hoà, nhưng trong đôi mắt vẫn không mang theo nụ cười nói: "Đại phu, van cầu ngươi trị cho nàng nhanh lên một chút."

Vương đại phu gật đầu một cái, vội vàng kiểm tra thương thế của Song Hỷ.

"Thiệt là, ai lại tàn nhẫn vậy, có thể xuống tay nặng như vậy, là bị thứ gì đập vào thế?"

Vương đại phu hỏi Song Hỷ, Song Hỷ nhìn Mai Đan Thanh, Mai Đan Thanh nhìn trần nhà, sau đó miễn cưỡng nói: " Ngọc Như Ý mà Hoàng Thượng ngự ban cho."

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đồng loạt hít vào một hơi thật sâu.

Vật mà Hoàng Thượng ngự ban còn dám cầm lên để ném dọa người!

Vương đại phu bây giờ cũng không dám chậm trễ, nếu là đắc tội quan to hoặc kẻ có quyền thế này, vậy ông không ổn rồi.

Nhìn thấy Vương đại phu tỉ mỉ chẩn đoán thương thế cho Song Hỷ xong, Mai Đan Thanh vẫn không yên lòng lên tiếng hỏi: "Chắc chắn như vậy là được rồi sao? Không cần kê toa chút thuốc bổ gì sao?"

"Đúng vậy, thật ra nếu như muốn để cho vết thương mau chóng lành lại, có thể tăng thêm loại dược hiệu mạnh nhất......"

"Bất kể cái gì cũng được, tiền không là vấn đề."

"Không cần, từ từ sẽ khỏi mà." Mũi Song Hỷ đang bị băng bó, thanh âm nói chuyện thật là tức cười.