Đến tận khi Trần Dung vung tay áo dài, xoay người trở về tẩm phòng, mọi
người vẫn còn hai mặt nhìn nhau. Sau một lúc lâu, một người hỏi Bình ẩu: “Bình ẩu? Lời ấy của nữ lang là thật sao?”
Bình ẩu trừng mắt nhìn người nọ một cái, nói: “Mặc kệ là thật hay không, chuẩn bị thỏa đáng cũng sẽ tốt hơn.”
“Vâng vâng.”
Mọi người tấp nập tản đi, khi bắt đầu bận việc, một loạt tiếng bước chân
dồn dập truyền đến, người canh cửa đầu đầy mồ hôi chạy tới, hướng tới
tẩm phòng của Trần Dung nói: “Bẩm nữ lang, Vương gia Thất lang đến đây.”
Xôn xao –
Tất cả mọi người dừng bước, quay đầu, kinh ngạc nhìn cửa phòng của Trần Dung.
Đúng là Vương gia Thất lang! Trời ạ, đúng là Vương gia Thất lang tự mình đến đây!
Vương gia cũng không phải là dòng dõi bình thường, trong Bình thành, Vương
gia là phú gia số một số hai. Huống chi, người đến lại là Vương gia Thất lang.
Ở trong một địa phương như Bình thành, những người cư ngụ tất
nhiên là các nhà thuộc hệ nhánh của các đại gia tộc, như phụ thân của
Trần Dung, hoặc là một nhánh của Trần gia tại Giang Nam, Vương gia cũng
là như thế.
Nhưng Vương gia Thất lang này, lại là người có thanh danh trong cả Vương tộc! Hắn biết cưỡi ngựa, bắn cung, diện mạo phong lưu,
lại có học thức uyên thâm. Thân phận như thế, lại có người trong bộ tộc
làm quan lớn nơi triều đình, tính ra được chừng mười mấy người! Gia tộc
như vậy, có thể nói là giống như hoàng gia, là người đứng ở trên đám mây cao cao, để thế nhân ngước lên nhìn ngắm!
Thế nhân đều nói, những
lang quân có xuất thân gia cảnh như thế đều giống như thần tiên. Bọn họ
không biết lời ấy có đúng như vậy hay không, nhưng mỗi người trong Bình
thành đều biết, ba tháng trước Vương gia Thất lang vừa tới Bình thành
thật sự chính là thần tiên trong đám thần tiên!
Đối với gia phó này
mà nói, Trần Dung cũng là người có thân phận cao quý, nhưng nếu so sánh
nàng cùng với Vương gia Thất lang, đúng là khác nhau một trời một vực,
cách xa như sông ngân hà!
Lại có tiếng gõ cửa, Trần Dung liền vội
vàng đi ra — nàng đã phân chia bớt gia tài, ném vỡ san hô, dự đoán sẽ
được Vương thị coi trọng. Nếu có thể đồng hành cùng bọn họ, dọc theo
đường đi sẽ an bình hơn rất nhiều, còn nếu có thể kết giao với bọn họ,
sau khi đến phía nam lại càng có lợi hơn. Nàng thật không ngờ hiệu quả
rất tốt, vậy mà có thể câu được Vương gia Thất lang trong bản tộc Vương
thị, danh xưng ngọc thụ lâm phong đến đây!
Lúc này, mái tóc đen bóng
của Trần Dung được vấn đơn giản, y bào rộng rãi màu tím, làm nổi bật da
thịt như ngọc, gương mặt tinh mỹ, hai mắt rạng rỡ sáng ngời, không những thế còn mang theo một ít khí chất ngây thơ.
Trần Dung cũng không hỏi Vương gia Thất lang đang chờ ở cửa nào, cứ thế bước ra khỏi sân viện.
Quả nhiên, nàng vừa mới đi ra, liền nghe thấy ở phía trước truyền đến
một tiếng đàn du dương.
Tiếng đàn phiêu đãng, giống như nước suối
chảy róc rách, mây trôi lững lờ, bộc lộ sự tự do thản nhiên không thể
miêu tả bằng lời.
Theo tiếng đàn, Trần Dung đi tới trước quảng
trường, nơi đó có một chiếc xe ngựa hoa lệ đỗ ở đó. Tiếng đàn đúng là
vang lên từ trong xe ngựa.
Bên ngoài xe ngựa, có hai mươi mấy người
đứng vây quanh, những người này đều dùng ánh mắt kính trọng mang theo si ngốc nhìn vào trong xe ngựa, dựng thẳng hai tai lắng nghe tiếng đàn.
Trần Dung không như vậy, nàng bước nhanh hướng tới xe ngựa kia, theo bước
chân của nàng, tiếng guốc mộc thỉnh thoảng vang lên, xen lẫn với tiếng
đàn phiêu đãng này có vẻ đặc biệt đột ngột cùng chói tai. Điều phiền não nhất là, cũng không biết nàng cố ý hay là vô tình, mỗi khi guốc mộc
chạm xuống mặt đất, đều vào lúc tiếng đàn đang biến chuyển, khiến người
ta cảm giác bị quấy nhiễu, nghẹn ở ngực rất khó chịu.
Trong lúc bất
tri bất giác, tất cả mọi người trợn mắt nhìn Trần Dung, lúc này bọn họ
hồn nhiên quên mất Trần Dung chính là chủ tử của mình.
Tiếng đàn
trong xe ngựa im bặt, một tiếng cười thanh duyệt thản nhiên truyền đến:
“Nữ lang đột nhiên mà đến, là do tiếng đàn không hay sao?”
Bước chân
của Trần Dung vẫn không ngừng lại, nàng lập tức hướng tới cỗ xe ngựa
kia, khanh khách cười, thanh thúy trả lời: “Tiếng đàn vô cùng tuyệt hay, nhưng mà trong lòng thiếp có việc, tiếng đàn thản nhiên này lại không
thể lọt vài tai thiếp.”
Trong xe ngựa, tiếng cười thanh duyệt càng thêm vang dội.
Người kia hỏi: “Nữ lang lo lắng điều gì?”
Trần Dung cười, lúc này nàng đã đi tới bên cạnh xe ngựa.
Trong lúc mọi người đang kinh ngạc, chỉ thấy nàng vươn thẳng tay, một bên
định vén rèm xe lên, một bên vô cùng tự nhiên trả lời: “Sớm nghe nói qua Vương gia Thất lang có phong thái thần tiên, vô cùng tuấn mỹ, nhưng vẫn không có duyên gặp gỡ, hôm nay nghe thấy quân tiến đến, thiếp không
khỏi vui sướng. Cũng không biết có khiến lang quân mất hứng hay không,
nhưng nếu không cho phép Trần Dung được diện kiến, trong lòng thiếp sẽ
hoảng loạn!”
Tiếng nói vừa dứt, nàng đã vén rèm xe lên một góc!
Xôn xao –
Một tia sáng bảy sắc cầu vồng bắn vào trong mắt nàng, giờ khắc này, nàng không tự chủ được nghiêng mặt đi, lánh người qua.
Ngay lúc nàng tránh đi, đồng thời, người trong xe ngựa khẽ cười: “Nữ lang vì gặp ta mà đến. Nếu đã nhìn thấy, vì sao còn dời mắt?”
Trần Dung vươn tay xoa xoa mắt, đáp: “Thiếp chỉ là một tiểu cô nương tuổi thanh xuân,
nhìn thấy dung mạo như thiên tiên của lang quân, trong lòng khẩn trương, thật không dám nhìn thẳng!”
Trong xe ngựa, tiếng cười càng vang vọng. Tiếng cười như băng ngọc va vào nhau, cực thanh thúy cực ôn nhuận!
Mà Trần Dung, lúc này rốt cục quay đầu lại, đưa mắt nhìn thiếu niên ngồi trong xe ngựa.
Đây là một mỹ nam tử hiếm thấy, chàng ước chừng mười bảy, mười tám tuổi.
Thiếu niên tuấn mỹ như ngọc, hai mắt chàng đen lay láy, đang hàm chứa cười
nhìn nàng. Không biết vì sao, vừa đối diện với tươi cười của chàng, tim
của Trần Dung thật đúng là đột nhiên nhảy nhót hai cái!
Phải biết
rằng, nàng vừa mới trải qua tình trường, vừa được sống lại một lần nữa.
Vốn nàng nghĩ rằng, tim của mình sẽ không bao giờ vì nam nhân mà đập
loạn nữa. Nhưng dưới tình huống này, nàng cảm giác được có chút động
tâm, có thể thấy được người trước mắt tuấn mỹ đến mức nào.
Ngũ quan
của thiếu niên tuấn mỹ ra sao tất nhiên là không cần phải nói, quan
trọng nhất là, thần sắc trong ánh mắt của có một loại khí chất thản
nhiên thần bí, giống như hàn băng ngàn năm ở trên núi không tan chảy,
được ánh nắng chiếu vào lấp lánh tỏa sáng, cũng giống như nước trong đầm sâu, cành liễu phiêu diêu trong ngày xuân, có một loại yên tĩnh đến cực hạn.
Trong lúc bất tri bất giác, Trần Dung đúng là ngắm đến ngây ngốc.
Mỹ nam tử nhìn nàng, thấy tuy rằng nàng nhìn đến ngây người, hai tròng mắt đen láy lại rất thanh tỉnh, không khỏi cười, lộ ra hàm răng tuyết trắng hỏi: “Khanh đã nhìn đủ chưa?”
Trần Dung giương môi cười, hai mắt
không hề chớp nhìn gương mặt tuấn mỹ không sứt mẻ của chàng, nói: “Hôm
nay mới biết, cái gì gọi là thần tiên!”
Mỹ nam tử ha ha cười.
Trong tiếng cười của chàng, Trần Dung lui về phía sau, không chút nào để ý,
cũng không chút do dự kéo rèm xe xuống, ngăn cách tầm mắt giữa hai
người.
Tiếng cười thanh duyệt của Vương gia Thất lang lại truyền đến: “Khanh đã có lòng yêu thích, cớ gì vội vàng thối lui như thế?”
Trần Dung thở dài một tiếng, trả lời: “Dung mạo của lang quân quá chói mắt.
Thiếp còn muốn lập gia đình sinh nhi tử, hôm nay thấy quân rồi, từ nay
về sau còn có nam nhân phương nào có thể lọt vào mắt được nữa?”
Vương gia Thất lang vui vẻ, chàng cất tiếng cười to, sau một lúc, tiếng đàn du dương lại vang lên.
Trong giai điệu mềm mại như nước suối mùa xuân, Vương gia Thất lang cười nhẹ
nói: “Ta đến Bình thành đã mấy tháng, vẫn không có thu hoạch gì. Đến tận ngày hôm nay mới vừa nghe thấy tiểu thư Trần gia tán bớt gia tài. Vội
vàng tiến đến, đúng là chuyến đi này không tệ!”
Chàng nói tới đây, nhẹ quát một tiếng: “Đi thôi.” Hai chữ vừa phun ra, tiếng đàn dừng lại.
Thẳng đến khi xe ngựa của chàng chạy ra cửa phủ, chàng cũng không bước xuống
xe ngựa, càng không nói với Trần Dung về việc muốn nàng cùng người Vương gia đồng hành một chuyến.
Một lão bộc nghi hoặc nhìn xe ngựa rời đi, đi đến phía sau Trần Dung, bất an nói: “Nữ lang, Vương gia đây là có ý tứ gì?”
Trần Dung thu hồi ánh mắt, cười đắc ý: “Có ý tứ gì? Vương gia đồng ý rồi, ngày mai chúng ta sẽ khởi hành cùng bọn họ!”