Đám người Vương Khối đi trên sơn đạo ước chừng gần một canh giờ mới nhìn thấy phủ đệ được xây dựng giữa sườn núi.
Trong một canh giờ này, tuy rằng hai nữ lang không phải đi bộ nhưng không khí oi bức trong rừng khiến cho các nàng ướt đẫm mồ hôi.
Nhìn tiểu
lâu bằng gỗ hai tầng tinh xảo ở phía trước, hai người Tạ Uyển đồng thời
thở dài nhẹ nhõm, không khỏi thầm nghĩ: Ai cũng nói cuộc sống của ẩn sĩ
rất thoải mái nhưng xem ra thế này thì đâu có gì thư thái? Cũng không
biết có phải Vương Hoằng như thần tiên kia ngày ngày đều mồ hôi mồ kê
lên núi xuống núi như vậy hay không?
Bề ngoài tiểu lâu này thoạt nhìn cổ xưa, được kiến tạo dựa vào sườn núi, một thân cây lớn cần phải
đến mười người mới có thể vòng ôm hết xuyên qua thân tiểu lâu, có chút
khác biệt.
Vừa bước vào, hai nàng đã kêu lên muốn tắm rửa, mà
khi các nàng ngâm mình trong dục điện mới phát hiện nước tắm là từ thiên nhiên, nước chảy theo phiến đá cuồn cuộn không dứt.
Tắm rửa
thay quần áo xong, hai nữ lang ngồi ở trên một bình đài được xây dựng
dưới gốc cây đại thụ, nhìn ngắm ngọn núi xa xa, gió thổi phơ phất, con
thuyền đang từ từ quay lại trên mặt hồ, đột nhiên hai người cảm giác
phiêu nhiên giống như thần tiên.
Vương Khối uống một ngụm rượu mà thành Kiến Khang mới ủ, khen ngợi: “Thật sự là một nơi thần tiên.”
Tạ Uyển cũng nhẹ giọng nói: “Đúng vậy, nếu là buổi tối, trăng sáng chiếu
rọi trên bầu trời, Thất lang mặc áo trắng đánh đàn ca hát, cảnh tượng
kia khiến người ta say sưa muốn chết mất.”
Nơi này chỉ có nữ tử
các nàng, nàng ta có thể phóng túng bản thân bộc lộ sự ái mộ của mình
với Vương Hoằng, vẻ mặt say mê tưởng tượng đến cảnh đẹp này.
Một tiếng sáo réo rắt truyền đến.
Tiếng sáo phiêu đãng ở trong rừng, uyển chuyển phiêu đãng, thật sự êm tai.
“Thất lang đã trở lại rồi ư?” Tạ Uyển khẽ kêu lên, ló đầu ra.
Đám người Vương Khối đi theo hướng phát ra tiếng sáo.
Tiếng sáo truyền đến từ trong rừng cây phía trước. Các nàng nhìn kỹ mới phát
hiện Vương Hiên mặc ngoại bào màu lam nhạt đang đứng ở cạnh gốc cây
chương. Thiếu niên còn chưa trưởng thành, nhưng thân hình cao to, trường bào phất phơ, tóc dài nhẹ bay như đang múa trong gió!
Nhìn ngắm, thiếu niên bên cạnh như linh khí bức người, làm cho người ta tâm động.
Trong khoảng thời gian ngắn, dường như mọi người cảm thấy rừng cây trước mắt đều trở nên sáng ngời.
Nhìn cậu, Vương Khối thì thào nói: “Thật sự khoái hoạt giống như thần tiên.”
Nàng ta chuyển sang nhìn Tạ Uyển, thấy Tạ Uyển nhíu mày thì ngạc nhiên hỏi: “Tỷ đang suy nghĩ gì vậy?”
Ngay cả nàng ta cũng nhìn ngắm đến ngây người, sao Tạ Uyển còn có thể bình
tĩnh như thế? Không những thế còn mất hứng mà nhíu mày?
Tạ Uyển
cả kinh, nàng ta vội vàng nói: “Không có gì.” Thấy Vương Khối nhìn mình
chăm chú không dời mắt, nàng ta cúi đầu, khẽ thở dài: “Trần thị A Dung
thật là có phúc.”
Nàng ta không muốn thừa nhận.
Khi đến
chân núi, nàng ta cho rằng đó chỉ là một nữ tử diễm tục xuất thân hèn
mọn, còn đắc tội với hoàng thất thì có gì đặc biệt hơn người chứ? Vương
Thất lang lựa chọn nàng, chính là nhất thời mê muội mà thôi, nếu chàng
nhìn thấy mình, nhất định sẽ yêu thương mình.
Nhưng mà, ngay cả bóng dáng Vương Thất lang còn chưa trông thấy thì nàng ta đã gặp ba nhi tử mà Trần Dung và chàng cùng sinh hạ.
Ba nhi tử này đều thực khác biệt lại xuất sắc. Nàng ta giống như tỉnh khỏi giấc mộng phát hiện ra tuy rằng Trần thị A Dung không đáng để nhắc tới, nhưng nàng đã sinh con, đó là lực cản lớn nhất đối với mình!
Nghĩ đến đây, nàng ta có chút ảo não, thật sự là hài tử được nuôi lớn ở nơi
sơn dã, ngay cả chuyện phụ mẫu mà bọn nó cũng muốn quản, còn quản chặt
như thế!
Nàng ta tin tưởng, nếu hài tử này lớn lên ở Lang Gia
Vương thị, hoặc ở bất cứ nhà cao cửa rộng nào khác, tất nhiên bọn nó sẽ
không có lá gan lớn như thế, cũng sẽ không kiêu ngạo cản trở sự vui thú
của phụ thân.
Ngay khi Tạ Uyển đang nghĩ trước nghĩ sau, đột nhiên, trong núi rừng phía trước truyền đến tiếng huýt sáo.
Tiếng huýt sáo kia uyển chuyển như đang nói nhỏ, khi cao vút lại như quân cổ, hòa lẫn trong gió, truyền đi thật xa.
“Là Thất lang, chàng đã trở lại!”
Tạ Uyển vừa mới bừng tỉnh ngẩng đầu thì lại nghe thấy tiếng tiêu truyền
đến. Tiếng tiêu trầm thấp làm nhạc đệm cho tiếng huýt sáo này. Nó như
xuất hiện ở phía chân trời, giống như mưa rơi xuống đất, thật là phối
hợp thiên y vô phùng, thật sự êm tai đến cực điểm.
Bất tri bất giác, đám người Vương Khối lắng nghe đến ngây người.
Tạ Uyển hừ nhẹ một tiếng, đang chuẩn bị nói gì đó thì thấy có hai người chậm rãi đi tới trên sơn đạo.
Người mặc áo trắng phiêu nhiên, ngửa đầu huýt sáo, tất nhiên là Vương Hoằng.
Mà thiếu phụ đang thổi tiêu bằng bạch ngọc đi ở bên cạnh Vương Hoằng, mặc y phục đỏ như lửa, eo nhỏ chỉ vừa một bàn tay, môi đỏ mọng, mắt đen láy,
thanh diễm không ai sánh bằng, rõ ràng chính là Trần Dung.
Nhìn
Trần Dung uyển chuyển bước đến, xinh đẹp khiến người ta đui mù, nhìn
nàng mặc bào phục đỏ rực như lửa thấp thoáng trong rừng cây xanh um dưới ánh tịch dương phong tư tuyệt mỹ, đột nhiên, Tạ uyển cảm thấy giống như có gì đó đâm thật mạnh vào ngực mình!
Nàng ta lung lay, ngay
khi vừa cố gắng ổn định thân hình, tiếng kêu kinh diễm của Vương Khối ở
một bên truyền đến: “Nàng, vẫn còn đẹp đến vậy.”
Vương Khối ngơ ngác nói thầm: “Hôm nay mới biết, vì sao Thất lang lại mê luyến nàng đến vậy.”
Tạ Uyển nghe đến đó, cười lạnh rồi nói: “Tất nhiên Trần thị A Dung xinh
đẹp nhưng trong số phụ nhân xinh đẹp, từ xưa có Ðát Kỷ, Bao Tự, gần đây
thì có Âm Lệ Hoa. Loại nữ nhân đó ngay cả hoàng đế cũng bị mê hoặc, tất
nhiên tư sắc bất phàm.” Nàng ta hừ mạnh một tiếng: “Đáng tiếc, hiện tại
thế nhân không thích loại nữ nhân này.”
Vương Khối trả lời: “Nhưng mà Thất thúc lại thích.”
Một lời thốt ra, sắc mặt Tạ Uyển tái nhợt.
Vương Khối không chú ý rằng người bên cạnh không vui, nàng ta vẫn đang ngơ
ngác nhìn ngắm Trần Dung thong thả bước đến, xinh đẹp làm cho người ta
ngứa ngáy trong lòng, nói: “A Uyển, mặc dù tỷ đẹp, nhưng so với nàng thì vẫn không bằng. Tỷ xinh đẹp nhưng nàng lại khiến cho tâm người ta ngứa
ngáy.”
Nàng ta không cách nào hình dung vẻ câu hồn yêu dã này, suy nghĩ nửa ngày chỉ có thể nói ra mấy chữ đó
Tạ Uyển muốn phản bác, nhất thời lại không thể thốt nên lời.
Ngay khi hai người, một người áo trắng như thần tiên, một người mặc y phục
đỏ rực như yêu nữ sóng vai bước đến, khuynh đảo tất cả mọi người, đột
nhiên, ở phía trên đầu bọn họ đồng thời truyền đến hai tiếng thét chói
tai: “Tránh ra!”
“Mau mau tránh ra!”
Tiếng thét chói tai đến quá đột ngột, hơn nữa lại vang lên ngay đỉnh đầu hai người. Trong
lúc cả kinh, tiếng huýt sáo của Vương Hoằng im bặt, cây tiêu trong tay
Trần Dung cũng rơi xuống đất, bọn họ đồng thời ngẩng đầu lên.
Mới ngẩng đầu lên một nửa, chỉ thấy hai bóng đen như giống như hai đá tảng rơi thẳng xuống từ trên cây!
Nơi bọn nó rơi xuống đúng là chỗ của Vương Hoằng và Trần Dung.
Bọn nó rơi xuống rất nhanh.
Vương Hoằng vốn không luyện võ, chỉ có thể trợn to mắt ngây ngốc nhìn hai nhi tử rơi xuống, Trần Dung có thể tránh ra nhưng nàng lại không thể tránh.
Vì thế, chỉ nghe hai tiếng “Bịch, bịch”, hai tiểu tử kia đã nặng nề ngã
xuống đất. Trước khi hai người kịp phản ứng, hai tiểu tử kia đã đặt
phịch mông lên lưng bọn họ.
Vương Khối và Tạ Uyển đứng phắt dậy, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn hai người vừa rồi còn như thần tiên hiện
tại bị ngã nhào toàn thân lấm bùn, mà trên lưng của mỗi người còn có một đồng tử đè lên đó!