Chương 5: Ghen tuông
Văn Âm đã quên mất mùa xuân có đáng vẻ gì.
Nàng đi vào ngọn núi lớn tràn trề nhựa sống và tươi đẹp lóa mắt kia, dọc đường lên núi đều bị đám chim thú né tránh.
Quả cầu nước đi thu nhặt sương sớm chứa linh khí trời đất khắp nơi đút cho nàng ăn, nhân tiện “cầu xin”đám chim thú đi ngang đừng tỏ vẻ vô cùng sợ hãi tránh né Văn Âm nữa, "cổ vũ" bọn chúng chào hỏi nàng. Đám chim thú run bần bật hỏi: “Thế, thế bọn ta phải nói gì”
Quả cầu nước đáp: “Khen nàng xinh đẹp, tốt bụng, võ công cao cường, nếu thật sự không biết nói gì thì cứ khen nàng đẹp là được, khen thật nhiệt tình vào.”
Vì thế Văn Âm đang đi thì phát hiện đám chim thú lúc trước tránh né mình đều đang ở trong rừng nhìn dáo dác, điệu bộ muốn nói lại thôi.
Mới đi được một đoạn đã thấy đám chim thú ở bãi cỏ mướt xanh hoặc một cành hoa khen nàng xinh đẹp, rất xinh đẹp, là mỹ nhân đẹp nhất trên đời. ---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Văn Âm: “…”
Một con chuột tinh đội lá xanh trên đầu run lẩy bẩy tặng nàng một cành hoa: “Nàng xinh đẹp như bông hoa này vậy.”
Văn Âm chớp chớp mắt, hơi lúng túng.
Quả cầu nước thấy cảnh này thì đỉnh đầu hiện ngay ba dấu chấm than, nhào tới một cái cây hái bông hoa xinh đẹp nhất đưa sang: “Ta đã hái đóa hoa đẹp nhất, lấy của ta đi!”
Văn Âm nhận hoa của nó, Quả cầu nước nhào tới cắn bông hoa Chuột tỉnh tặng, hâm hừ tiếng thú dọa dẫm nó: “Bảo ngươi khen chứ có bảo ngươi tặng quà đâu!”
Chuột tinh bị dọa khóc nức nở, đám bạn rối rít ở lại an ủi nó.
Họ đi dọc chân núi, đến sầm tối thì tới bên kia núi, thấy chân núi lác đác vài ánh lửa, là nguồn sáng leo lắt trong đêm sương mù.
“Đi ăn chực đi” Quả cầu nước ở trên vai nàng chỉ huy, “Món canh nóng hầm hập của loài người là ngon nhất đấy, trước kia chắc nhóc thích ăn lắm, cũng lâu rồi chưa ăn, hôm nay nếm thử xem.”
Văn Âm đi tới một căn nhà trên đường nhỏ thì dừng lại: “Nói gì bây giờ?”
Quả cầu nước cười khúc khích nói: “Chắc chắn ta không đi hỏi được rồi, bọn họ sẽ sợ hãi. Ta đã giúp nhóc xem thử, cặp vợ chồng sống ở đây rất tốt bụng, sẽ không từ chối nhóc đâu.”
Văn Âm im lặng đi tới, trong. nhà sáng đèn, cửa khép hờ, cửa sổ phản chiếu bóng dáng bận rộn của chủ nhà.
Trong sân có một con chó cỏ lông đen móng trắng, vẫn còn nhỏ, đang đuổi ba con vịt con chạy lòng vòng, một chó ba vịt chơi rất hăng say.
Văn Âm đứng trước sân nhìn hồi lâu, đột nhiên cảm thấy bình tĩnh từ trong ra ngoài. Thế rồi Quả cầu nước trên vai lăn xuống đất gia nhập đám một chó ba vịt rượt nhau chạy lòng vòng.
Quả cầu nước nói: “Ha ha, không đuổi kịp ta đâu!”
Văn Âm: *...”
Nó làm con chó cỏ sốt ruột, đuổi theo nó sủa inh ỏi bằng giọng chó con, nghe hơi có vẻ uất ức vì thẹn quá hóa giận. Con chó cỏ sủa vang khiến chủ nó chú ý, chị chủ nhà mở cửa nhìn ra nghe ngóng, tình cờ đối mặt với Văn Âm.
Văn Âm hơi xấu hồ chỉ Quả cầu nước đang trêu con chó cỏ: “... Tiên núi nhà ta rất thích chó nhà chị, muốn chơi với nó một lúc.”
---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Chị chủ nhà bị chọc cười nắc nẻ, đi ra nhiệt tình tiếp đãi, mời nàng vào nhà ngồi.
Lâu lắm rồi nàng mới tiếp xúc với người bình thường, trước kia thứ nàng gặp nếu không phải yêu ma quỷ quái thì cũng là những kẻ tu tiên tới giết nàng, qua thời gian dài khiến cách ăn nói của nàng cũng trở nên gắt gỏng. Bây giờ nàng cố kiềm chế, thấy chị chủ nhà nhiệt tình hỏi han đều phải tự hỏi một lúc mới dám trả lời nên trông hơi ngốc nghếch.
May mà chị chủ nhà không bận tâm vì bản thân chị là người hoạt ngôn.
Anh chủ nhà đang bận bịu trong bếp, khi ra đã làm xong bữa tối đủ hương đủ vị. Văn Âm chưa kịp mở lời thì chị chủ nhà đã mời nàng ở lại cùng dùng bữa và ngủ lại.
Quả cầu nước ở ngoài cửa nhìn vào Văn Âm trong nhà, thấy nàng từ tốn ăn đồ nóng hổi thì vui vẻ nhảy lên hai cái rồi lại bị con chó cỏ dí chạy khắp sân.
Ngày hôm sau, cặp vợ chồng trẻ đều phải ra ngoài làm việc, kẻ ra ruộng trồng trọt, người vào núi hái rau dại và thảo dược. Văn Âm theo chị chủ nhà vào núi, giúp chị hái mà không dùng phép.
Chị chủ nhà nói: “Mớ thảo được này sau khi rửa sạch phơi khô có thể bán cho hiệu thuốc trong trấn lấy tiền, cũng có thể để một ít trong nhà phòng khi cần.”
Quả cầu nước dắt con chó cỏ đi loanh quanh trong núi, đạy nó cách phân biệt thảo được, dùng móng đào đất cắt đứt rễ và ngậm thảo dược về tặng cho chị chủ nhà.
Chị chủ nhà thấy vậy rất ngạc nhiên: “Em giỏi quá đi mất!”
Con chó cỏ vui sướng vẫy đuôi.
Văn Âm cúi đầu nhìn Quả cầu nước, không ngờ nó lại chơi vui vẻ ăn ý với một con chó như vậy, cả người chẳng có chỗ nào trông giống Tà Thần cả.
Quả cầu nước thấy nàng nhìn mình bèn hỏi: “Sao thế?”
Văn Âm đáp: “Thoạt nhìn mi chẳng giống Tà Thần gì cả.” Quả cầu nước cười khúc khích hỏi: “Bao giờ chúng ta đi? Nhóc cứ nhìn con chó kia thay vì nhìn ta làm ta thấy hơi ghen, sợ không khống chế được cơn giận sẽ ăn nó luôn”
Văn Âm chớp chớp mắt.
Quả cầu nước hơi nhảy lên, “Sao nào? Giờ đã giống Tà Thần chưa?”
Văn Âm không nói gì, chỉ cúi xuống cầm nó trong tay.
Sau giờ Ngọ, nàng về phụ rửa sạch và phân loại thảo dược, một phần phơi khô đặt vào rá để ra chỗ có nắng, phần kia thì bỏ vào chảo sao, sau đó giã thành bột.
Ngày hôm sau, Văn Âm và chị chủ nhà cùng tới trấn trên. Nàng theo chị tới hiệu thuốc bán thảo dược, cho chị một ít bùa trừ yêu ma rồi đi khỏi đó. ---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Cả mùa xuân, Văn Âm đều dạo quanh rừng núi thôn quê, nhìn những người bình thường sống cuộc đời bận rộn của họ.
Đến hè, nàng tới phương Nam, đi vào đô thành phồn hoa náo nhiệt.
Quanh đó có không ít môn phái tu tiên, lớn có nhỏ có, xác suất gặp phải người tu tiên trong thành rất cao.
Văn Âm cũng không ngụy trang gì, mang Quả cầu nước dạo quanh thành.
Quả cầu nước chỉ vào một tiệm cơm lớn bảo: “Vào đi! Phải ăn chứ!"
“Mi có ăn đâu.” Tuy nói vậy nhưng Văn Âm vẫn đi vào tiệm.
Quả cầu nước nói: “Ta có thể không ăn nhưng nhóc phải ăn, mấy tháng nay nhóc chỉ ăn mỗi món dân dã, giờ phải nếm thử món ngon nơi này chứ.”
Văn Âm thấy nó nói không sai.
Cảm giác ngon miệng khiến nàng nhớ lại rất nhiều hồi ức tốt đẹp.
Văn Âm gọi một bàn đầy đồ ăn, gã bưng bê mặt tươi như hoa nở đứng cạnh hầu hạ, phụ giúp cắt thái hay chưng nướng đồ ăn nếu cần.
Nàng ăn từ sáng đến tối, trong tiệm ngày càng đông vui, đủ loại chuyện phiếm rót vào tai nàng. Quả cầu nước còn cố ý chạy tới từng bàn hóng chuyện thú vị rồi về kể cho nàng nghe.
Đèn đuốc thôn quê như ánh sáng đom đóm, còn đèn đuốc trong thành lại như rồng múa phượng bay. Văn Âm dùng một tay chống cằm, nhìn vài chàng trai cô gái mặc đồng phục môn phái dưới lầu đang chạy giỡn ầm ï trên đường.
Đêm đó, Văn Âm đang tản bộ trên phố thì chợt thấy rất nhiều pháo hoa được bắn phía trời xa.
Nàng ngẩng lên nhìn, lâu lắm rồi mới chiêm ngưỡng cảnh đẹp đến vậy.
Có thứ xem mỗi ngày sẽ chán, nhưng thỉnh thoảng xem sẽ kinh ngạc trầm trồ,khiến cõi lòng rung động. Văn Âm lẳng lặng ngắm.
Đột nhiên nghe tiếng Quả cầu nước hiếm khi dịu dàng đến vậy, vang lên bên tai nàng: “Đừng khóc.”
Văn Âm ngơ ngác chớp mắt, thấy Quả cầu nước biến thành ngọn sóng duỗi tay thay nàng lau nước mắt trên mặt đi.
Thần Sông cười nói: “Không ngờ cảnh đẹp cũng có thể khiến nhóc khóc, những thứ ta ghen ghét lại nhiều thêm rồi”
Trên đời có rất nhiều thứ tốt đẹp.
---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Nó ghen không xuể.
Những cảnh đẹp này có thể lọt vào mắt xanh của cô nhóc nhà nó, khiến thất tình lục dục trong nàng tái sinh, không bị thù hận vây hãm, suy cho cùng cũng là chuyện tốt.
Văn Âm không hiểu vì sao khoảnh khác ấy mình lại thấy đau buồn, nhưng từ đó về sau suy nghĩ của nàng bắt đầu thay đổi, không cần dựa nhờ Thần Sông cũng tự kiềm chế sát ý bùng nổ được.
Điều này khiến ma khí trong người nàng rất sốt ruột, định tấn công thần hồn của nàng nhưng bị Thần Sông gây khó đễ nên không thành công.
Cuộc sống trong thành mang phong cách khác.
Tuy không sợ rắc rối, nhưng Văn Âm vẫn tránh gặp người tu tiên, cố gắng không tiếp xúc với họ. Nhưng một ngày nọ, nàng lại bị một người cản đường, nhiệt tình hỏi:
“Này cô gái, ta thấy cô có khung xương kỳ lạ, hẳn là bậc kỳ tài tu luyện, nếu chưa gia nhập môn phái nào thì chỉ bằng hãy bái nhập phái chúng ta, cùng nhau hành tẩu chính đạo!”
Văn Âm: “...”
Văn Âm từ chối hết người này đến người khác. Khắp con phố này đều tuyển đệ tử mới, nghe nói là đã tới mùa nhập môn, có điều nhiệt tình mời chào như vậy đều là những môn phái nhỏ, môn phái lớn không cần phiền phức thế, có rất nhiều người chen nhau vỡ đầu xin gia nhập.
“Nhóc cũng đi đi” Quả cầu nước nói, “Đâu phải môn phái nào cũng giống phái Triều Thiên.”
Văn Âm đang định tùy tiện gia nhập một môn phái thì bị Quả cầu nước cản lại: “Đừng tùy tiện thế, phải chọn nơi tốt chứ.”
Văn Âm hỏi ngay: “Mi nói xem cái nào tốt?”
Quả cầu nước giúp nàng chọn tới chọn lui, cuối cùng thở dài tiếc rẻ: “Chẳng có cái nào xứng với nhóc hết.”
Văn Âm không để ý tới nó nữa, bèn chọn một môn phái vừa mắt gia nhập.
Môn phái này không lớn không nhỏ, nhưng thực lực của người trong phái đều chẳng ra gì, ngay cả trình độ của sư phụ trưởng môn cũng không bằng nàng.
Văn Âm vốn muốn che giấu thực lực, quyết định sống kín kẽ, ai ngờ ngày đầu tiên vào môn phái đã bị mọi người nhớ rõ vì Quả cầu nước.
Nguyên do là trong lễ bái sư, sư phụ chỉ lên vai nàng hỏi: “Đây là tiên núi của con à?”
Đám tiên núi mà Quả cầu nước hay gặp tuy hình dạng không giống hệt nó nhưng cũng có bảy tám phần tương tự.
Văn Âm không thể nói đây là Thần Sông của con, bèn đáp phải, kể từ đó khắp môn phái đều biết đến một đệ tử tu tiên bình thường không có gì nổi bật nhưng lại có tiên núi theo sát bên người. Bầu không khí trong môn phái rất tốt, sư huynh sư tỷ sống cùng nàng đều là người lương thiện, không có mưu mô gì, lâu lâu nổi chút tính xấu cũng không ảnh hưởng mấy. Cuộc sống ở đây tuy ầm ĩ nhưng lại tốt gấp trăm lần khi ở phái Triều Thiên.
Chỉ có một khuyết điểm duy nhất là đám trai trẻ trong môn phái quá đông.
Sư muội xinh đẹp luôn thu hút không ít ánh nhìn ái mộ, những người này thường hay lấy cớ hỏi về “tiên núi” để nói đủ thứ chuyện với nàng.
Văn Âm nghiêng đầu nhìn “tiên núi” trên vai. Quả cầu nước nhảy nhót, giọng trai trẻ trong trẻo cất lên: “Toàn là lũ nít ranh, nếu ta nuốt chúng thì sẽ bị nhốt hơn hai nghìn năm, không có lời.
Văn Âm không nhịn được mà bật cười. ---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Quả cầu nước áp vào má nàng, “Cô nhóc nên cười nhiều vào, nhóc cười rộ lên trông đẹp lắm.”
Tốt quá!
Cô nhóc của nó đã chịu cười một cái.
Văn Âm trải qua mùa hè và mùa thu ở môn phái, đến đông thì theo nhóm sư huynh sư tỷ vào núi rèn
luyện.
Núi lớn bị tuyết phủ trắng, đôi chỗ có màu xanh đậm và hồng phấn điểm xuyết. Chân núi có không ít hoa mai, mùi thơm lan rất xa. Nhóm sư huynh sư tỷ vào núi trước, Văn Âm vừa định băng qua dòng suối nhỏ theo vào thì thấy có không ít tiên núi bay trong rừng cây ra, toả ánh sáng lập loè.
“Tiên núi” trên vai nàng nhảy xuống đất, đám tiên núi thực sự xếp thành dàn phòng ngự chắn trước con đường vào núi.
Quả cầu nước cười ngây ngô nói: “Thần Núi nơi này không cho ta vào, trước kia lúc ta tới còn nói chuyện trên trời dưới đất với ta rất rôm rả, giờ ta biến thành Tà Thần thì không gặp ta nữa.”
“Cô nhóc, nhóc vào đi, ta sẽ ở bên ngoài chờ nhóc.” Quả cầu nước nhảy nhót nói. ---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Văn Âm cúi đầu nhìn nó hỏi, “Thế ta đi nhé?”
Quả cầu nước bất động tại chỗ, nhìn Văn Âm băng qua dòng suối đi vào trong núi. Lúc Văn Âm tới trước chỗ hàng phòng ngự, tiên núi nhường đường cho nàng, song nàng lại xoay người quay về. Quả cầu nước thấy Văn Âm quay về thì vui sướng nhảy lên.
HẾT CHƯƠNG 49