Liễu Kiều lơ mơ nghĩ nhưng ta đâu có tham vọng như thế, nhỡ may chán thì sao?
Nàng không mấy tin tưởng vào những chuyện kiểu vậy. Nhưng để tránh dây dưa thêm về đề tài này, chóng được nghỉ ngơi, nàng không phản bác mà nói: “Biết rồi”.
Tạ Ô Mai ngủ với nàng, hóa bướm đi vào giấc mơ.
Đêm nay trong mơ họ chơi đủ loại tư thế mới nên hôm sau Liễu Kiều tỉnh lại cứ nằm ì trên giường hồi lâu không muốn đậy.
Tạ Ô Mai thấy hơi khó hiểu, vuốt tóc nàng hỏi: “Chẳng phải nàng thích lắm à?”
Phản ứng của linh hồn nàng cực kỳ chân thật thẳng thắn, không cần Tạ Ô Mai phải suy đoán. ---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Sao giờ trông lại như bị kinh sợ thể kia?
Liễu Kiều yên lặng thuyết phục mình tất cả chỉ là mơ, chỉ là hư vô.
Nàng bình tĩnh ngẩng lên khỏi ngực Tạ Ô Mai, ngồi dậy, nghiêm túc nói: “lão gia, thân thể ngài không tốt, mấy chuyện chơi bời kiểu ấy không nên quá độ, chúng ta nên giảm bớt mới thỏa đáng”
Tạ Ô Mai cười nói: “Người thoả mãn là nàng, người thích thú cũng là nàng, ta chỉ là một con bướm hút mùi hương thôi ”
Liễu Kiều: “
Nàng lặng lế ném ba chữ Đồ. mặt dày vào mặt Tạ Ô Mai.
Tạ Ô Mai giơ tay véo má nàng, mờ ám ngửi cổ nàng, “Dậy đi, gần đây có vài người không yên phận nên ta hơi bận.”
Liễu Kiều cho rằng y đang nói Tạ Trú, nghĩ bụng Tạ Trú bây giờ đã suy sụp như thế, từ thiên tài buôn bán đa mưu túc trí biến thành một kẻ não tàn điên tình, chỉ chăm chăm muốn có được cả hai người con gái như hắn mà cũng khiến Tạ Ô Mai bận rộn đối phó ư?
Mấy ngày sau nàng mới phát hiện mình đã hiểu nhầm.
Bởi vì Tạ Ô Mai thường xuyên đi ăn người rồi mang một thân máu me quay lại, còn nói đều ăn ở nhà.
Hôm nay Liễu Kiều và người hầu mù tới phòng bếp, dọc đường tới chỗ mấy khóm hoa thì thấy một đàn bướm trắng đang vây quanh nhóm. sát thủ mặc đồ đen. Đối mặt với sự tấn công của đàn bướm kỳ quái này, nhóm sát thủ đồ đen không thể phản kháng nổi, thậm chí cũng không biết mình chết như thế nào, cuối cùng bướm trắng biến thành bướm đỏ, chỉ còn lại một đống xương trắng nhỏ vụn.
Ánh mắt Liễu Kiều bình tĩnh nhìn con bướm đen đang bay tới chỗ mình, nó ngựa quen đường cũ mà đậu xuống xương quai xanh của nàng.
Sau khi về, nàng hỏi Tạ Ô Mai: “Tạ Trú to gan tới độ thuê sát thủ tới giết ngài sao?”
Đúng là đồ chắt trai bất hiếu!
Tạ Ô Mai cười giễu: “Hắn lấy đâu lá gan kiểu ấy." ---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Đoạn chỉ về phía mặt nước. Liễu Kiều ló đầu nhìn, phát hiện Tạ Trú vẫn đang quỳ ngoài sân thì không khỏi câm nín.
Không phải Tạ Trú thì là ai? Tạ Ô Mai vốn chờ nàng hỏi, ai ngờ Liễu Kiều chẳng hỏi gì mà tiếp tục đọc truyện tranh của nàng, ngay cả dây câu cũng lười xem, dù sao khi đầu người cắn câu sẽ quẫy nước phát ra tiếng động.
Cuộc sống của Liễu Kiều ngày càng thảnh thơi, Tạ Ô Mai ngẫm nghĩ gì đó nhìn nàng một lúc. Hai người
cách nhau không xa, bầu không khí rất im ắng.
Tối đến, lúc ăn cơm, từ khi Liễu Kiều có thể sai khiến đám bướm thì nàng không gọi Tạ Ô Mai nữa, chỉ khi nào cần đi tới nơi khác trong nhà sợ bị lạc đường thì mới hỏi lão gia có muốn tới chỗ nào đó không, thỉnh thoảng Tạ Ô Mai sẽ dẫn nàng đi, nhưng đa phần là gọi người hầu mù đưa nàng đi.
Liễu Kiều có vẻ như càng ngày càng độc lập, Tạ Ô Mai chỉ nhìn nàng, chưa nói gì, cũng không thu hồi quyền sử dụng đám bướm của nàng.
Ngày hôm sau, Liễu Kiểu ngủ đẫy giấc mới tỉnh, vẫn tỉnh trong lòng Tạ Ô Mai như thường lệ, bỗng nghe đối phương nói: “Hôm nay nàng phải ra ngoài một chuyến.”
“Đi đầu ạ? Liễu Kiều đứng dậy đi rửa mặt, thuận miệng hỏi.
Tạ Ô Mai nói: “Có người mời nàng vào cung.”
Vào cung?
Liễu Kiều chớp chớp mắt, bấy giờ chợt hiểu ra, quay đầu lại nhìn Tạ Ô Mai hỏi: “Hóa ra đám sát thủ đó là do Hoàng đế phái tới?”
Tạ Ô Mai ngước mí mắt, đáp nhẹ tênh: “Ờ, nàng phát hiện nhanh thật đấy.”
Liễu Kiều: *..."
Nàng xoay đầu, nhớ ra đúng là trong truyện có đề cập đến việc Hoàng đế muốn khổng chế nhà họ Tạ, nhưng đoạn kia ở gần kết truyện, cuối cùng nhà họ Tạ vượt qua khủng hoảng, còn khiến Tây Tùy đổi Hoàng đểếmới.
Hoàng đế Tây Tùy vẫn luôn muốn biết ông cố nhà họ Tạ đã chết chưa, có phải còn sống thật không, có lẽ gần đây dò la được biến cố của nhà họ Tạ, biết cô vợ nhỏ mình ban để xung hỉ trở thành bà cố nhà họ Tạ nên nổi mưu đồ.
Lúc ăn sáng, người hầu mù tới bẩm báo Hoàng đế biết chuyện ban hôn viên mãn, cố ý mời ông cố và bà cố nhà họ Tạ vào cung dự tiệc chúc mừng.
Liễu Kiều nghe mà thổn thức, làm Hoàng đế thật tốt, chỉ cần kiếm đại một cái cớ là có thể bắt người ta vào cung chơi với mình.
Tạ Ô Mai đặt đũa xuống: “Không đi."
Liễu Kiều yên lặng uống trà, chà, trên đời muốn có những kẻ bướng bỉnh không chịu phối hợp với vở diễn của Hoàng đế.
Tạ Ô Mai lại cầm đũa lên: “Nàng đi.”
Liêu Kiều: “..” Đột nhiên không muốn nói ra ba chữ muốn đi chơi nữa. ---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Ngay từ đầu ngài đã muốn ta đi!
Tuy để Liễu Kiều đi nhưng Tạ Ô Mai lại chẳng sốt ruột gì cả, ăn sáng xong lại trang điểm cho nàng thật xinh đẹp lộng lẫy, bông tai dây chuyền vòng tay trâm cài đều đeo hết cho nàng, quần áo cũng chọn lựa bộ có chất liệu quý nhất, đường may cực kỳ tinh xảo, thế gian chỉ có một bộ duy nhất.
Lúc Tạ Ô Mai buộc thắt lưng cho nàng nói: “Đây là sợi tơ của con tằm yêu cách vách mấy trăm năm trước, lấy may quần áo đúng là thích hợp.”
Mấy trăm năm trước, tằm yêu cách vách.
Liễu Kiều nghe được mấy từ khóa thì trán đầy vạch đen.
Liễu Kiều để kệ Tạ Ô Mai trang điểm, nhìn người trong gương ngày càng tinh xảo xinh đẹp.
Tạ Ô Mai cũng thấy rất hài lòng, hỏi nàng: “Có thích bộ đồ này không?”
Liễu Kiều đáp: “Thích”
Tạ Ô Mai gật đầu nói: “Thế sau này lại giết vài con tằm. yêu nữa.”
Mặt Liễu Kiều đơ ra: “Giết?”
Tạ Ô Mai nói như chuyện đương nhiên: “Tơ tằm yêu là báu vật quý nhất của tằm yêu, nó không chịu cho, thế thì đành phải cướp thôi.”
Liễu Kiều không khỏi cảm thán, khó trách bây giờ cách vách không có tằm yêu nữa. Đã bị ngài giết sạch chứ gì. Con bướm như ngài làm sao sống tới bây giờ thế?
Liễu Kiều áo xống xinh đẹp bước ra cổng trong ánh mắt dõi theo của Tạ Ô Mai, trước khi đi hỏi: “Lúc vào cung ta phải nói những gì? Làm những gì?”
Tạ Ô Mai hôn lên môi nàng: “Chơi vui là được.”
Liễu Kiều nhủ bụng tốt thôi, thế ta sẽ phụ trách chuyện chơi bời. ---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Người hầu mù không đi, bên cạnh Liễu Kiểu chỉ có hai hầu gái đi theo, xe ngựa trong cung phát tới đầu ở chân núi nhà họ Tạ, lúc đến Liễu Kiều nhìn thấy Tạ Trú trầm lặng.
Tạ Trú đuổi tên thái giám đi trước, bước tới cạnh Liễu Kiều, cúi đầu như chào hỏi rồi thì thầm: “Hoàng thượng cố ý nhắm vào nhà họ Tạ, ta sợ nàng bị khó dễ nên cố ý đi theo bảo vệ nàng.”
Liễu Kiều liếc hắn một cái lạnh tanh, cũng thì thầm đáp lại: “Mi đi theo thì ta mới bị khó dễ thì có, muốn nghe người khác bàn tán chuyện quá khứ của chắt trai và bà cố à? Vừa bất hiểu. vừa loạn luân, mi không thấy xấu hổ nhưng mà ta lại ghét quá khứ buồn nôn kia."
Tạ Trú nghe nàng nói thì mặt trắng bệch ra, khó chịu siết nắm đấm, dùng ánh mắt tuyệt vọng nhìn Liễu Kiều bước lên xe ngựa phía trước, chẳng lẽ nàng cứ nhất thiết phải đổi xử với hắn thế sao?
Liễu Kiều vừa ngồi xuống đã nghe thùng xe bị gõ vang, nàng vén một góc rèm xe lên, thấy dáng vẻ buồn bực của Tạ Trú. Hắn nghẹn ngào nói: “Ta biết nàng còn giận ta, nếu như thế khiến nàng vui một chút thì nàng muốn ta làm gì cũng được, chỉ cần nàng chịu tha thứ cho ta.”
“Gì cũng được sao?” Liễu Kiều hỏi.
Ngọn lửa hy vọng bùng lên trong tim Tạ Trú, hắn ngẩng lên nhìn Liễu Kiểu thì thấy nàng cười nói: “Vậy bắt đầu từ vai vế trước đi, ta là bà cố của mi, tốt hơn hết là mi nên nói chuyện với ta như với bà cố.”
Liễu Kiều hài lòng nhìn mặt Tạ Trú cắt không ra máu, gân xanh nổi trên trán thì buông rèm xe mặc kệ hắn.
Tạ Ô Mai ngồi ở đài câu cá nhìn mặt nước xao động cười một cái, y rất thích dáng vẻ kiêu căng của Liễu Kiều khi gặp Tạ Trú.
Tuy thâm tâm Tạ Trú đau đớn vô cùng nhưng vẫn theo Liễu Kiều vào hoàng cung.
Trong cung, Hoàng đế bày tiệc để chúc mừng đám cưới của ông cố Tạ, khách mời đa phần là đại thần và hoàng thân quốc thích, có thể nói là đã cho nhà họ Tạ đủ thể điện, trong đó còn có không ít đại thần dựa vào thế lực và tiền tài của nhà họ Tạ để ngồi ổn cái ghế của mình.
Hôm nay Liễu quốc công cũng có mặt, sau khi biết Liễu Kiều trở thành bà cố Tạ, nhận được sự yêu thích của ông cố nhà họ Tạ thì ông ta hối hận đến xanh ruột.
Tuy Tạ Trú là người nắm quyền nhà họ Tạ sau này, nhưng ông cố Tạ lại là truyền thuyết, chỉ cần y còn sống một ngày thì nhà họ Tạ sẽ do y định đoạt, loại bỏ Tạ Trú chẳng qua chỉ cần một câu nói. Huống chi nếu là bà cố nhà họ Tạ, đợi ông cố qua đời thì nhà họ Tạ chính là Vật trong túi con gái ông ta. Chủ nhân nhà họ Tạ chính là con gái ông ta, đến lúc đó chẳng phải tốt hơn nhìn sắc mặt Tạ Trú để hành động nhiều hay sao?
Trở thành người cầm quyền nhà họ Tạ, và lấy người cầm quyền nhà họ Tạ, có thể nói là hai thân phận khác hẳn nhau,
Mỗi khi Liễu quốc công nghĩ tới chuyện này là lại thấy hối hận, vì sao lại ẩm ĩ đoạn tuyệt quan hệ với Liễu Kiều, vì sao lúc trước không đối xử với đứa con gái này tốt một chút, quan tâm nó hơn một chút? Đây là con gái ruột của ông ta, là máu mủ tình thâm, rõ ràng đã nợ nó mười mấy năm cuộc đời, vì lúc đó chẳng phải tốt hơn nhìn sắc mặt Tạ Trú để hành động nhiều hay sao?
Trở thành người cầm quyền nhà họ Tạ, và lấy người cầm quyền nhà họ Tạ, có thể nói là hai thân phận khác hẳn nhau.
Mỗi khi Liễu quốc công nghĩ tới chuyện này là lại thấy hối hận, vì sao lại ẩm ĩ đoạn tuyệt quan hệ với Liễu Kiều, vì sao lúc trước không đối xử với đứa con gái này tốt một chút, quan tâm nó hơn một chút? Đây là con gái ruột của ông ta, là máu mủ tình thâm, rõ ràng đã nợ nó mười mấy năm cuộc đời, vì sao sau khi tìm về lại đối đãi như người lạ? ---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Trong thời gian qua, mấy lần ông ta gửi thiệp muốn tới nhà họ Tạ gặp Liễu Kiều nhưng đều bị từ chối, hôm nay hiếm có dịp thấy Liễu Kiều, bất kể thế nào Liễu quốc công cũng sẽ không từ bỏ.
Ông ta nói với Chu thị nhu nhược yếu đuối bên cạnh: “Lát nữa bà nhớ khóc lóc trước mặt nó, nghĩ cách khiến nó thay đổi thái độ.”
Chu thị gật đầu, đưa mắt nhìn Tạ Trú và Liễu Kiều một trước một sau bước vào điện. Trong lòng hai người họ âm thầm tính toán, chỉ có Liễu Phi là khó có thể duy trì vẻ tươi cười. Mặt ả cứng đờ, bàn tay đặt trên bàn siết ống tay áo đến độ nhăn dúm đó.
Trong bữa tiệc, Tạ Trú xốc lên mười phần tinh thần để bảo vệ Liễu Kiều. Bất kể là Hoàng đế hay Hoàng hậu hỏi chuyện, nếu không bắt buộc thì hắn không để Liễu Kiều mở miệng, chuyện gì cũng ra mặt, Liễu Kiều chỉ cần ngồi sau bàn nâng ly mỉm cười là được.
Đại thần phái bảo hoàng cổ ý châm chọc: “Nghe nói bà cố Tạ rất có duyên với nhà họ Tạ, không chỉ là con gái thất lạc của Liễu quốc công mà còn từng là ân nhân cứu mạng của Tạ thiếu gia.”
“Duyên phận giữa Liễu quốc công và nhà họ Ta cũng dày thật, ôi, nghe nói thiên kim nhà họ Liễu cũng là vị hôn thê của Tạ thiếu gia?”
“Thế sao?” Hoàng đế làm bộ không biết hỏi, “Nhà Quốc công có đến hai vị thiên kim à”
Liễu quốc công đang định đáp lời thì một vị đại thần đã giành trước: “Hoàng thượng có điều không biết, chuyện hai nhà đính hôn từ trong bụng mẹ của Quốc công phu nhân và Tạ phu nhân là một trong những chuyện đáng xem ở kinh đô được mọi người ca tụng.”
“Có điều sau lại xảy ra chuyện bế nhầm con nên đám cưới này mới tạm thời hoãn lại, bây giờ con gái ruột đã trở thành bà cố nhà họ Tạ, còn con gái nuôi thì vẫn giữ hôn ước với nhà họ Tạ như đã định.”
Hoàng đế hỏi: “Nếu đã đính hôn từ trong bụng mẹ thì chẳng phải mối hôn nhân này nên thuộc về con gái ruột sao?” ---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Đại thần cười giả lả: “Bệ hạ, bây giờ con gái ruột là bà cố hiện tại của nhà họ Tạ.”
Những người không biết đầu đuôi câu chuyện và Hoàng đế đều kinh ngạc nhìn sang Liễu Kiều. Liễu Kiều thì lại ngồi phía sau bàn chuyện váy vóc trang sức với mấy vị công chúa, hoàn toàn không hay biết phía trước vừa có chuyện gì xảy ra.
Tạ Trú không thể không đứng dậy tâu: “Đúng là bà cố có ơn cứu mạng ta, ông cố cũng biết chuyện này, mà ta và Liễu Phi từ nhỏ là thanh mai trúc mã, tình cảm sâu nặng, dù không có hôn ước thì cũng phải lòng nhau, huống chi hôn nhân của ông cố là do Bệ hạ ban cho, nhà họ Tạ vô cùng cảm kích.”
Hắn chặn hết những lời nói mang ý chế nhạo của Hoàng đế, tỏ rõ chuyện cưới hỏi của hắn và Liễu Phi không liên quan gì tới việc đính hôn trong bụng mẹ năm đó, lại nhắc nhở Hoàng đế rằng đám cưới của ông cố là do một tay ông ta thúc đẩy.
Mặt Hoàng đế thoáng biến sắc, thầm thấy không vui nhưng không tiện nổi giận lúc này, giả vờ cười vang hai tiếng cho qua chuyện.
Liễu Kiều đưa tay chống cằm nhìn Tạ Trú, nói với công chúa nhỏ ngồi cạnh: “Chắt trai của ta biết ăn nói thật đấy, chắc được các cô gái trẻ ưa thích lắm, nếu công chúa chưa đính hôn thì đừng bao giờ phải lòng loại đàn ông như vậy.”
Công chúa nghe nàng nói vậy thì bật cười thành tiếng. Tạ Trú ngồi phía trước không xa nghe thấy, lưng cứng đờ, mặt gượng cười.
Thấy Liễu Kiều và đám công chúa chia nhau mớ trang sức mới nhất trong cửa tiệm nhà họ Tạ, lại có mấy công chúa nữa muốn nhập hội, song họ khác với mấy người trước, chỉ toàn tươi cười nịnh nọt, dè dặt lấy lòng.
Công chúa nhỏ đang trò chuyện rôm rả với Liễu Kiều thì thầm: “Trước kia bọn họ hùa theo Liễu Phi mắng cô là đồ nhà quê, còn xem thường cô.”
Liễu Kiều cũng nhớ rõ chuyện này, vì thế chẳng ngó ngàng gì tới mấy ngườikia, nhưng lại cực kỳ hợp ý công chúa nhỏ, tan tiệc hai người còn hẹn nhau lần sau cùng đạo chơi trong thành. Tạ Ô Mai thấy Liễu Kiều mới đó đã có bạn thân lại còn bịn rịn không rời thì khẽ tặc lưỡi một tiếng.
Liễu Kiều vừa ra khỏi cổng hoàng thành đã bị Liễu quốc công và Chu thị chặn đường, nàng cười khanh khách hỏi: “Liễu quốc công chờ ở đây ngăn ta lại là có chuyện gì?”
Liễu quốc công thở dài nói: “Mẹ con nhớ con vô cùng, suốt thời gian qua luôn lấy nước mắt rửa mặt, nể tình bà ấy mang nặng đẻ đau, con hãy nói chuyện với bà ấy đi”
Liễu Kiều liếc nhìn Liễu Phi đang nhìn mình một cách dữ dằn, gật đầu bước lên xe ngựa của Chu thị. Vừa lên xe đã thấy người đàn bà xinh đẹp trông hơi giống nàng rơi lệ nói: “Mọi chuyện đều là lỗi của chúng ta, là ta và cha con có lỗi với con, xin con đừng gây khó dễ cho hôn sự của Phi Nhi...”
Chưa nghe hết câu, Liễu Kiều đã cấp tốc xuống xe ngựa khiến Tạ Ô Mai xem mà bật cười. ---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Liễu quốc công thấy vậy, mí mắt khẽ giật, không rõ vì sao nàng lại xuống xe nhanh như vậy.
Liễu Kiều vừa đi vừa nói: “Chuyện đám cưới của Liễu Phi phải hỏi Tạ Trú, Chu phu nhân hỏi ta cũng vô dụng”
Liễu quốc công nghe vậy thì mặt biến sắc, đuổi theo Liễu Kiều định giải thích nhưng nàng đã lên xe ngựa, không buồn để ý đến ông ta.
Tạ Trú cho rằng Liễu Kiều ghen thì thầm vui vẻ, cưỡi ngựa tới bên cửa sổ xe, trịnh trọng hứa: “Ta sẽ hủy đám cưới.”
Liễu Kiều vừa nghe đã trợn tròn mắt, mi đúng là trơ tráo, muốn có cả hai nhưng chẳng muốn chịu trách nhiệm với ai.
Tạ Trú vẫn còn nói tiếp: “Liễu Phi cũng không giống như nàng nghĩ, từ nhỏ muội ấy đã được nuông chiều, đột nhiên biết mình không phải là con gái ruột của Chu phu nhân nên bị tổn thương nên mới làm chút chuyện thiếu lý trí:
Liễu Kiều xốc rèm xe lên, tay áo cũng theo đó mà trượt xuống vai lộ ra vết bầm, làn da nàng trắng nõn lại mong manh nên vết đỏ ấy trông cực kỳ nổi bật.
Tạ Trú vừa thấy thì mắt khựng lại, bàn tay siết chặt dây cương: “Nàng bị thương à? Bị thương bao giờ? Có nghiêm trọng không?”
Liễu Kiều không để bụng kéo áo xuống, cười nói: “Mi tính quản à? Đêm qua lão gia nhà ta chơi hăng quá nên để lại chút dấu vết ấy mà, sao hả? Mi định đi tìm ông cố mi báo thù cho ta?”
Tạ Ô Mai: “…”
Chẳng phải nàng vừa tự véo mình à?
Tạ Trú nghe vậy thì giật mình, chợt nhớ tới giọng nói già nua của ông cố, hắn còn không dám nghĩ đến cảnh Liễu Kiều bị bắt chiều lòng ông cố, huống gì là bị đánh!
Không phải là hắn không biết thủ đoạn của một số lão già lớn tuổi dùng với mấy cô gái trẻ, nhưng cảm thấy ghê tởm, song đó là chuyện của người khác. Tạ thiếu gia cao quý khinh thường nhúng tay can thiệp, chẳng ngờ rằng có một ngày chuyện như vậy lại xảy đến với người quan trọng nhất đời hắn.
Nhịp thở của Tạ Trú dồn dập hẳn. Thấy vẻ thống khổ của hắn, Liễu Kiểu đưa tay chống cằm nhìn sang, tiếp tục đả kích hắn: “Từ lúc ta gả. tới, tối nào ngài ấy cũng làm thế”
“,,. Ta, ta xin lỗi, là ta sai, Liễu Kiều, là ta hại nàng biến thành như vậy” Trái tim Tạ Trú khó chịu như bị ai siết chặt không thở được, thậm chí hắn còn không dám nhìn Liễu Kiều.
Liễu Kiều hài lòng nhìn Tạ Trú đau khổ cùng cực gục đầu xuống, đang định nói gì đó thì đột nhiên gặp tập kích, phi tiêu bay vút tới khiến người đánh xe ngã xuống, con ngựa hoảng sợ hí vang.
Bấy giờ Tạ Trú mới xốc lại tinh thần, lập tức khống chế xe ngựa, nhìn mấy tên sát thủ xuất hiện từ đường rừng thì mắt đỏ ngầu nói: “Mang nàng đi trước đi!”
Hộ vệ và thích khách chém giết lẫn nhau, Tạ Trú vì đã quỳ nhiều ngày nên đầu gối bị tổn thương, đối mặt với thế công ào ạt của sát thủ thì rơi vào thế yếu, bị chém trúng người nhưng vẫn liều mạng che chở Liễu Kiều xuống xe, còn nói: “Đừng sợ, ta sẽ bảo vệ nàng, tuyệt đối sẽ không để nàng...” ---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Còn chưa dứt lời đã bị ba gã sát thủ phá vòng vây lao tới chém ngã xuống đất. Trong nháy mắt ngã xuống ngửa mặt nhìn, Tạ Trú thấy ánh bạc lóe lên, lưỡi dao đâm xuống hắn, đang hoảng sợ thì tầm mắt bị chiếc váy đỏ choán hết, tên sát thủ kia bị một đôi tay ngọc ngà phản đòn hạ gục, té xuống đất hôn mê bất tỉnh. Hình ảnh cuối cùng Tạ Trú nhìn thấy trước khi mất đi ý thức là Liễu Kiều đứng trong cảnh hỗn loạn không liếc mắt nhìn hắn lấy một cái.
Liễu Kiều như nghĩ ngợi gì đó, nhìn hai gã sát thủ còn lại, trong lúc chúng đang kinh ngạc thì cười một cái.
Ta không đánh lại con bướm tinh, chẳng lẽ còn đánh không lại mấy người?
Hai gã sát thủ đồng loạt xông tới. Kinh nghiệm chiển đấu của Liễu Kiều rất phong phú, lúc nàng đi chuyển, chiếc váy dài cũng xoay tròn nhìn như bướm bay, uyển chuyển linh hoạt mà tránh đòn rồi phản kích khiến chúng phải nộp vũ khí đầu hàng.
Liễu Kiều không ra đòn trí mạng, đám sát thủ bị đánh ngã ra đất chỉ mất đi năng lực hành động, bởi vì nàng thấy đàn bướm đỏ trắng bay ra từ hư không.
Đàn bướm lần này còn nhiều hơn lần trước nhìn thấy trong nhà, hàng ngàn hàng vạn, khiến Liễu Kiểu cũng ngây người, nghi ngờ không biết có phải Tạ Ô Mai muốn ăn sạch cả đám người hầu và lính tráng của Tạ Trú không. Ai ngờ có không ít con bướm không ăn thịt người mà ngược lại vây quanh nàng.
Liễu Kiều: “... ---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Nàng bình tĩnh nhận ra đám bướm không phải muốn ăn thịt nàng mà là định đưa nàng từ chỗ đường rừng về lại đài câu cá ở nhà tổ.
Liễu Kiều giơ tay vầy bướm còn đậu trên tay áo đi, ngước mắt nhìn Tạ Ô Mai bên đài câu cá, ánh mắt phức tạp hỏi: “Lão gia, ngài có tính làm Hoàng để mkhông?”
Ta cảm thấy mình đã thành Hương phi* rồi.
*Là Hàm Hương trong Hoàn châu cách cách đó
HẾT CHƯƠNG 41