Mị Ảnh

Chương 841: Cuộc chiến với hai người




 
Phong Khiếu nhìn Văn Bân ngăn cản ở trước mặt hắn, khóe miệng hơi run rẩy, sắc mặt trở nên ách cực kỳ khó coi. Bị kẻ địch của mình cứu, có lẽ trong lòng bất kỳ ai cũng không thể cảm thấy dễ chịu.
Phong Khiếu luôn đứng đầu. Hắn vẫn được vây quanh vinh dự, cả đời chưa từng nhận nhiều sỉ nhục trong một ngày như hôm nay. Nghĩ đến điều này, ánh mắt Phong Khiếu nhìn Nghệ Phong hung dữ vô cùng, dường như muốn giết chết Nghệ Phong.
Tất nhiên Nghệ Phong không quan tâm tới ánh mắt hắn, mà quay sang nhìn Văn Bân.
Văn Bân liếc mắt nhìn Nghệ Phong một cái, ngay lập tức lại thoáng nhìn về phía Phong Khiếu châm chọc khiêu khích nói:
- Tuyệt kỹ Phong Cốc chẳng qua chỉ có thế. Không phải đã bị người đánh thua sao?
- Hừ!
Tuy rằng Phong Khiếu không biết vì sao Văn Bân cứu hắn, nhưng đối phương mượn cơ hội này châm chọc khiêu khích, đã biết đối phương không muốn cứu hắn, hắn hừ lạnh một tiếng nói.
- Tuyệt kỹ Phong Cốc của ta không được tốt sao? Chẳng lẽ tuyệt kỹ tông môn của ngươi rất mạnh sao? Ta cũng không tin ngươi có thể tiếp được một chiêu vừa rồi!
Tuy rằng Phong Khiếu nói khó nghe, nhưng Văn Bân khép mở miệng mấy cái vẫn không phản bác được. Tuy rằng hắn không muốn thừa nhận, nhưng trên thực tế thực lực của hắn không kém hơn Phong Khiếu là mấy. Bằng không đâu có chuyện hai người tranh đấu lâu như vậy, vẫn phân không được thắng bại.
Nếu Phong Khiếu bại dưới tay Nghệ Phong, vậy hắn cũng chẳng tốt hơn là mấy. Nghĩ vậy, Văn Bân bỗng nhiên có chút hối hận đã lên đài. Không ngờ hắn lựa chọn tự rước lấy nhục.
Văn Bân hít một hơi thật sâu, bất chấp tất cả nhìn Phong Khiếu cười lạnh. Sau đó chuyển ánh mắt quay sang nhìn Nghệ Phong.
Nghệ Phong vừa nghe Văn Bân nói, trong mắt chợt hiện lên chút kinh ngạc. Không thể tưởng tượng được Phong Khiếu thật sự có quan hệ với Phong Cốc. Nhớ tới Phong Thần quyết trong nạp linh giới của mình, Nghệ Phong không khỏi cổ quái nhìn Phong Khiếu.
- Thật không ngờ được, người Phong Cốc lại là hạng người vong ân phụ nghĩa. Ha ha, có ý nghĩa, có ý nghĩa!
Nghệ Phong nhìn Phong Khiếu, có chút nghiền ngẫm nói.
- Ngươi nói cái gì?
Phong Khiếu giận quát một tiếng. Tuy rằng hắn không phải là đối thủ của Nghệ Phong, nhưng nghe Nghệ Phong sỉ nhục sư môn mình như vậy, tức giận trong lòng hắn lại mạnh mẽ dâng lên.
- Hơn mười năm trước, Phong Cốc gặp phải họa diệt cốc, nhờ có sự trợ giúp của một vị tiền bối trong Thánh Tông ta mới tránh thoát được một kiếp nạn này. Ha ha, không thể tưởng tượng được hơn mười năm sau, truyền nhân Phong Cốc, lại mặt dặn mày dày hướng thanh kiếm về phía ân nhân cứu mạng hắn. Chẳng lẽ điều này chưa tính vong ân phụ nghĩa sao?
Nghệ Phong cười nhìn Phong Khiếu.
Phong Khiếu nghe Nghệ Phong nói, hắn không khỏi cảm thấy có chút choáng váng. Chuyện hơn mười năm trước, ngoài đám trưởng bối trong sư môn bọn họ ra, còn có mình và sư đệ và số ít người trong mấy đệ tử kiệt xuất biết, gần như không người nào khác biết được. Nhưng người đứng trước mặt lại một câu nói toạc ra.
Phong Khiếu giống như phản xạ có điều kiện hỏi:
- Sao ngươi biết?
Phong Khiếu nói vậy gần như đã thừa nhận, khiến mọi người đều ồ lên nhìn Phong Khiếu. Đặc biệt là những người bên phe cánh của hắn vốn được gọi là người chính phái, càng nhìn Phong Khiếu với ánh mắt xem thường.
Người tà phái, tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, cười ha ha nói:
- Đây là tác phong hành sử của đám người chính phái các ngươi. Ha ha, quả nhiên là chính phái.
- Quả nhiên chính phái đều là một đám ngụy quân tử, lấy oán trả ơn. Ngay cả người của Thánh Tông cũng không làm như vậy.
- Rác rưởi, cút khỏi chính phái chúng ta!
- Bại hoại...
Từng câu từng câu nhục mạ vang lên. Mỗi một câu nhục mạ vang lên, mặt Phong Khiếu liền trở nên âm u gấp bội. Hắn chưa từng nghĩ ra, có một ngày hắn lại bị có tiếng xấu.
Mà nguyên nhân của tất cả chuyện này, đều là do một tay nam tử trước mặt gây ra. Nghĩ vậy, sự hung tàn trên mặt Phong Khiếu càng nồng đậm. Hắn lạnh lùng nhìn Nghệ Phong, gằn từng tiếng nói:
- Ta giết ngươi!
Không khi nào Phong Khiếu cảm thấy hận một người như lúc này. Hiện tại trong lòng hắn chỉ có một ý niệm trong đầu, đó là xé nát nam tử trước mặt.
Nhìn con mắt Phong Khiếu hiện đầy tơ máu, Nghệ Phong khinh thường nói một câu:
- Ngươi có bản lĩnh giết ta sao?
Một câu nói, giống như một chậu nước lạnh dội trên đầu Phong Khiếu. Tuy rằng trong mắt hắn đầy tơ máu, nhưng không lại có cách nào làm gì được Nghệ Phong.
Nghệ Phong quay đầu nhìn về phía Văn Bân, thản nhiên nói:
- Ngươi muốn chiến như thế nào?
Văn Bân nhìn Nghệ Phong, suy nghĩ một chút bỗng nhiên nói:
- Tất nhiên ta không phải đối thủ của ngươi. Ta và Phong Khiếu liên kết chiến ngươi thì sao? Thắng, ta rời khỏi. Bại, ngươi rời khỏi. Ngươi thấy thế nào?
Xôn xao...
Một câu nói, khiến người hai phe đều ồ lên. Một đám không thể tin được vào tai mình. Bọn họ sững sờ nhìn Văn Bân đứng giữa sân. Không ngờ thiên chi kiêu tử như hắn lại thừa nhận mình không bằng đối phương, còn tuyên bố hai người chiến một.
Hai Vương Cấp ngũ giai đối chiến với một Nhiếp Hồn Sư lục tinh sơ cấp. Điều này nói ra sẽ khiến mọi người cười nhạo. Nhưng mặc dù như thế, Văn Bân vẫn đưa ra lựa chọn như vậy. Ánh mắt mọi người quay sang nhìn Nghệ Phong, chờ đợi câu trả lời của Nghệ Phong.
- Không!
Nghệ Phong phun ra một chữ như vậy, lúc này mới khiến trong lòng bọn họ thoáng cân bằng một ít, Nghệ Phong lục tinh sơ cấp, đánh bại một Vương Cấp ngũ giai đã đủ khiến họ kinh ngạc. Nếu có thể đối kháng hai ngũ giai, vậy thật sự là yêu nghiệt.
Tuy nhiên, Nghệ Phong nói một câu tiếp theo, lại hoàn toàn khiến bọn họ thừ người ra.
- Mặc kệ thắng bại, ngươi đều đừng nghĩ nhúng chàm nàng, nếu không ngươi phải chết! Tuy nhiên, hai người các ngươi liên kết khiêu chiến, ta chấp nhận.
Một câu nói, khiến hư không một mảnh tĩnh lặng. Cho dù là Lợi Lang, đều mở to hai mắt nhìn Nghệ Phong dường như không tin đây là những lời do chính miệng Nghệ Phong nói ra. Cho dù hắn, đối mặt với sự bao vây tấn công hai người này, cũng không có lòng tin, nhưng Nghệ Phong lại đáp ứng?
Chẳng lẽ hắn không thấy lúc này Phong Khiếu đã đầy sát tâm sao? Chỉ cần một có cơ hội, sợ là sẽ không chút do dự giết chết Nghệ Phong.
Trên đài, vị Hỏa công tử kia, cũng cũng sửng sốt. Tuy nhiên ngay lập tức hắn liền thả nhẹ người xuống trường giác đấu.
- Ha ha, nếu tất cả mọi người có hứng thú, hay là ta cùng chơi với các ngươi. Hai đối hai. Như vậy tất cả mọi người không chịu thiệt. Dù sao ta cũng chưa tới ngũ giai. Thế nào?
Hỏa Lân cười hì hì nói.
Nghệ Phong nhìn lướt qua Hỏa Lân, ngay lập tức thản nhiên nói:
- Cám ơn, tuy nhiên ta nghĩ một mình ta là đủ rồi.
Hỏa Lân sửng sốt, ngay lập tức cũng thoáng có chút bất mãn. Khó có được có một lần cơ hội xuất thủ, đối phương lại không để cho hắn.
Tuy rằng Văn Bân và Hỏa Lân chưa từng giao thủ, nhưng một Vương cấp chưa tới ngũ giai thực sự không khiến hắn để tâm. Tuy nhiên thấy Nghệ Phong từ chối, hắn cũng có chút cao hứng. Tuy rằng một người chưa tới Vương Cấp ngũ giai đối với hắn không thể nảy sinh uy hiếp, nhưng nếu đối mặt sẽ luôn có chút phiền toái. Phiền phức như vậy, có thể ít một chút thì tốt hơn một chút. Như vậy hắn cũng có thể chuyên tâm đối phó với Nghệ Phong.
- Hỏa Lân công tử, nếu Nghệ Phong Đế quân có lòng tin, chúng ta quan sát không phải rất tốt?
Lợi Lang cũng cực kỳ đau đầu. Hắn cũng không nghĩ những người này đều tham dự vào. Có thể ít một người là tốt một việc. Hơn sợ là Tàng Hoa Các này của đã có thể bị hủy đi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Cho dù là hiện tại, hắn cũng không xác định Tàng Hoa Các hắn có thể được bảo vệ hay không. Dù sao hai ngũ giai, còn một yêu nghiệt, ai biết bọn họ sẽ đánh thành dạng gì?
Nhưng, với tình hình lúc này hắn ngăn cản cũng không có tác dụng. Đối phương chắc chắn sẽ không nghe hắn nói. Nghĩ vậy, Lợi Lang không được cười gượng. Sớm biết rằng như vậy, vừa rồi nên tiến hành trường giác đấu trong thành.
Hỏa Lân thoáng nhíu mày, thấy Lợi Lang nói như vậy, hắn cũng không tiện phản bác. Huống chi Nghệ Phong không đồng ý, khiến hắn cũng chỉ có thể nhẹ nhàng lên đài.
Thấy Hỏa Lân rời khỏi, Nghệ Phong cũng có chút cao hứng. Chênh lệch giữa Ngũ giai và chưa tới ngũ giai, Nghệ Phong hiểu rất rõ. Hắn cũng không muốn đối phương ở lại làm trói buộc. Huống chi hắn muốn nếm thử chẳng qua chỉ là một chiêu mà thôi.