- Ha ha, hai vị Thiếu tông chủ rất biết cách nói đùa.
Lúc này trong lòng Lợi Lang cảm thấy toát mồ hôi lạnh, nhìn hai nàng đánh cười ha ha nói.
Thi Đại Nhi nhìn về phía Lợi Lang, nàng nhoẻn miệng cười, nụ cười khuynh thành, khiến mọi người có chút thất thần.
- Không biết có phải thành chủ đại nhân đã chắc chắn, ai thắng, hắn liền quy thuận người đó!
Lợi Lang từ trong thất thần kéo lại tinh thần, trong lòng cảm thán một câu, không hổ là ma nữ, quả nhiên liêu nhân đến cực điểm.
- Thi thánh nữ yên tâm. Đại ca ta đã nói, chỉ cần một trong hai nàng giành được thắng lợi, vậy hắn sẽ quy thuận đối phương.
Lợi Lang cười nói.
Nghệ Phong nghe Lợi Lang nói, không khỏi mắng một tiếng cáo già. Lại quăng quyền lựa chọn cho hai nàng, hắn thật sự là biết tính toán. Tuy rằng thành trì này của hắn có được lực lượng không nhỏ, hơn nữa bản thân hắn đã đạt được Vương cấp đỉnh phong, nhưng nếu muốn đối kháng bất kỳ vị hoàng tử nào đều không có khả năng. Củ khoai lang nóng đến bỏng tay. Thật ra bất kỳ ai trong hai người đều không thể đắc tội.
- Nếu như vậy, Nhược Vân liền lĩnh giáo Thi sư muội một chút.
Thủy Nhược Vân phong khinh vân đạm, nhìn Thi Đại Nhi thản nhiên nói.
- Ha ha, ta thấy không cần phiền tiên tử ra tay. Ta và Văn Bân huynh chiến một trận thay thế là được chứ?
Phong Khiếu đứng ra nhìn Thủy Nhược Vân lấy lòng nói.
- Đúng vậy! Chuyện nhỏ này không cần làm phiền thánh nữ. Ta và Phong Khiếu huynh là đủ rồi!
Văn Bân đứng ra, có chút si mê nhìn Thi Đại Nhi.
- Chuyện của ta, còn không tới phiên ngươi nhúng tay vào!
Nhưng Thi Đại Nhi không để cho Văn Bân chút mặt mũi, hừ một tiếng. Tay ngọc khẽ lật, lợi kiếm xuất hiện trên tay Thi Đại Nhi.
Mọi người thấy Văn Bân kinh ngạc, một đám cùng nở nụ cười hả hê. Đối với Văn Bân kẻ từ đầu đến cuối luôn đè phía trên bọn họ, bọn họ ước gì mỗi ngày Thi Đại Nhi đều cho hắn ăn cái đinh.
Thủy Nhược Vân thấy thế, quay đầu nhìn Phong Khiếu nói:
- Chuyện của Nhược Vân, không làm phiền Phong công tử.
Phong Khiếu và Văn Bân thấy hai nàng từ chối, hai người cười khổ một tiếng, chỉ có thể lẳng lặng ngồi tại chỗ. Tuy rằng hai nàng ở trước mặt mọi người làm rơi mặt mũi của họ, nhưng vẻ si mê trong mắt không hề giảm sút.
Nghệ Phong nhìn hai người, không kìm lòng được cảm thán nói:
- Hai người này thật sự thích bị ngược đãi. Càng khinh thường bọn họ, ngược lại bọn họ càng si mê.
Tuy nhiên Nghệ Phong ngẫm lại chính mình, bỗng nhiên cảm thấy nam nhân đều gần giống nhau, không chiếm được ngược lại càng thêm hướng tới. Ít nhất Nghệ Phong từng có thể tốn rất nhiều thời gian luyện tập cầm kỹ, mục đích chỉ vì muốn quyến rũ hoa hậu giảng đường ở trường học.
- Thủy sư tỷ, thử xem một kiếm này của Đại Nhi như thế nào. Hi hi...
Một kiếm của Thi Đại Nhi hung hăng đâm về phía đối phương. Nơi lợi kiếm đi qua, tiếng xé gió mạnh mẽ vang lên. Ánh mắt Nghệ Phong chăm chú nhìn ở năng lượng phía trên lợi kiếm của Thi Đại Nhi. Tuy rằng không phải năng lượng thuộc tính thuần túy, nhưng lại mơ hồ có chút như vậy.
Trong lòng Nghệ Phong có chút kinh ngạc. Không thể tưởng tượng được Thi Đại Nhi đã tới tiêu chuẩn ngũ giai. Nhìn tình trạng như vậy, hẳn là không đầy mấy tháng nữa, nàng có thể hoàn toàn bước vào trình độ ngũ giai.
Tuy rằng Nghệ Phong biết Thi Đại Nhi có thiên phú vô cùng tốt, nhưng ngũ giai dù sao cũng là một ngưỡng cửa lớn. Không thể tưởng tượng được ngưỡng cửa này đã bị nàng bước được nửa bước. Khóe miệng Nghệ Phong thoáng có ý cười. Không hổ danh là người đứng đầu thánh địa, không phải bất kỳ ai cũng có thể sánh bằng. Ngay cả Phong Khiếu và Văn Bân, ở trước mặt nàng liền thua chị kém em.
Keng...
Thủy Nhược Vân không né tránh một kiếm này của Thi Đại Nhi, tùy ý mở đầu một thức, dễ dàng đẩy được thế tấn công của Thi Đại Nhi. Điều khiến Nghệ Phong kinh ngạc là, năng lượng phía trên lợi kiếm của Thủy Nhược Vân nhảy lên, mơ hồ có bóng dáng năng lượng thuộc tính. Điều này càng khiến Nghệ Phong kinh ngạc không thôi.
Nhưng Nghệ Phong nhớ rõ ràng, lần trước khi hắn đưa một viên mị đan cho Thi Đại Nhi, lúc này Thi Đại Nhi mới nhanh tiếp xúc đến điện phủ ngũ giai như vậy. Nhưng, chẳng lẽ Thủy Nhược Vân cũng dùng sao?
Nhớ tới của cải của Tĩnh Vân Tông, thật ra Nghệ Phong không nghi ngờ Tĩnh Vân Tông sẽ có loại mị đan đáng ngạc nhiên này.
Nhìn vào giữa sân đấu, hai nàng giống như tiên tử đang nhảy múa. Khóe miệng Nghệ Phong lộ vẻ mỉm cười. Hai nàng này thật sự đúng là luôn sát cánh bên nhau, mặc kệ thực lực khi nào, chung quy đều có thể huề nhau. Ngay cả tỷ muội song sinh cũng không tốt như vậy, Nghệ Phong cảm thấy các nàng càng thích hợp làm tỷ muội hơn.
Đương nhiên, ý nghĩ như vậy Nghệ Phong chỉ dám suy nghĩ trong lòng. Bằng không không phải là hai nàng chiến đấu, mà là hai nàng bao vây tấn công hắn.
Nghệ Phong nhìn trận đấu trong sân, thật ra hắn cảm thấy mừng rỡ thanh nhàn, liền ngây người ở bên cạnh, ánh mắt lướt nhanh bốn phía, muốn tìm xem ở đây có bán hạt dưa hay không. Nhưng sau khi Nghệ Phong tìm thật lâu, rất thất vọng phát hiện, nguyện vọng muốn vừa ăn hạt dưa vừa nhìn diễn trò đã thất bại.
Nghĩ tới điểm này, Nghệ Phong ân cần thăm hỏi Lợi Lang ở trên đài trăm ngàn lần. Thật sự không vì nhiều người như vậy mà suy nghĩ một chút sao?
Trong sân, hai nàng chậm rãi đánh ra chân hỏa, không phải là công kích thăm dò như vừa rồi.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.Hai bóng hào quang một lam một xanh không ngừng nhảy lên. Hai thân hình uyển chuyển trêu chọc những tuấn tài trẻ tuổi đang quan sát dùng sức nuốt nước miếng. Dáng người xinh đẹp chớp động, khiến bọn họ cảm thấy các nàng vô cùng mị hoặc mỹ cảm.
Lợi kiếm của Thi Đại Nhi càng lúc càng sắc bén và tàn nhẫn. Từng kiếm từng kiếm đều đâm về phía các vị trí quan trọng trên cơ thể Thủy Nhược Vân, nhưng trên mặt lại mang theo ý cười. Bộ dạng Thi Đại Nhi đã lộ rõ bản sắc ma nữ.
Khác với những chiêu công kích sắc bén của Thi Đại Nhi, Thủy Nhược Vân phần lớn thời điểm đều phòng thủ, chỉ là thỉnh thoảng tấn công một kiếm. Nhưng những công kích thỉnh thoảng này, lại nguy hiểm đáng sợ vô cùng.
Mặc kệ là Thi Đại Nhi công kích tàn nhẫn như thế nào, cũng mặc kệ phòng thủ của nàng bị tốn nhiều lực, trên mặt Thủy Nhược Vân luôn hiện ra vẻ phong khinh vân đạm.
Tuy rằng hai nàng đánh nhau không quá nhiều kỹ năng phức tạp, nhưng lại khiến người xem dung nhập tâm thần vào trong đó. Kiếm pháp rất đơn giản, nhưng được hai nàng sử dụng lại phát huy ra uy lực lớn lao, nhưng trận quyết đấu vừa rồi còn xa mới có thể sánh bằng. Thậm chí là trận tỷ thí của Tướng cấp cao giai Phong Thanh và Văn Lâm. Bọn họ cảm giác hai Tướng cấp cao cấp ở trong tay các nàng, ngay cả một chiêu kiếm pháp đơn giản nhất đều không tiếp được.
Hai nàng đánh nhau càng ngày càng sắc bén, đến cuối cùng chỉ có thể nhìn thấy hai bóng dáng đang không ngừng chớp động. một lam một thanh cực kỳ đẹp mắt.
Phía trên không gian, những tiếng xé gió không ngừng truyền đến trong tai mọi người. Thỉnh thoảng trong lúc đó có thể thấy từng vết rạn đen kịt hiện ra trong không gian. Hai nàng đánh nhau, kình khí không ngừng bắn ra, sau đó bắn nhanh đến giữa đám người xem, khiến bọn họ nhốn nhạo từng đợt.
Trong lòng những thiếu niên tài tuấn kinh hãi không thôi. Không thể tưởng tượng được chỉ cần kình khí có thể bắn nhanh xa như vậy, đồng thời còn có lực lượng mạnh như kinh người, cho dù bọn họ có thực lực sư cấp cũng không tránh khỏi tim đập nhanh.
Đây là lực lượng của nữ thần trong cảm nhận của bọn họ sao?
Mọi người si mê nhìn hai nàng trên đài. Một đám người bắt đầu hò hét lên.
- Thánh nữ cố lên, đánh bại yêu nữ!
- Tiên tử cố lên, đánh bại ma nữ!
Nghệ Phong nghe mọi người hò hét, trong lòng khẽ cười. Tuy rằng lúc này hai nàng công kích đều cực kỳ sắc bén, nhưng thực lực của hai nàng tương đương nhau, đánh nhau như vậy chỉ mới làm nóng người mà thôi. Cho tới tận lúc này, ngay cả một chiêu vũ kỹ cường thế hai nàng cũng chưa hề sử dụng.
Thủy Nhược Vân có vũ kỹ gì Nghệ Phong không biết, nhưng tiểu nữ nhân Thi Đại Nhi này lại không thể coi thường. Ít nhất Nghệ Phong hiểu rất rõ, nếu hiện tại tiểu nữ nhân này chiến đấu một trận với một ngũ giai bình thường, người thắng tuyệt đối là nàng.
Tiểu ma nữ này, thực lực không phải là đẳng cấp nàng đã biểu hiện bên ngoài. Về điểm này, tất cả mọi người trên dưới ở thánh địa hiểu rất rõ. Đệ tử do Yêu Hậu bồi dưỡng đi, sao có thể đối phó dễ như vậy?