Mị Ảnh

Chương 809: Châu thể linh khí




 
Lưu Vĩ Chí cố gắng chống đỡ thân thể, nhưng mỗi lần đều có kết cục thất bại. Nghệ Phong hừ một tiếng, không để ý hắn, ánh mắt chuyển dời đến những người còn lại của dong binh đoàn Mãnh Hổ. Đám dong binh này thấy Nghệ Phong chuyển ánh mắt sang bọn họ, sắc mặt một đám đại biến.
Mấy dong binh Tướng cấp phát huy tốc độ đến cực mức, bắn nhanh ra ngoài về phía bốn phương.
- Muốn chạy?
Nghệ Phong hừ lạnh một tiếng. Tại chỗ lưu lại một đạo tàn ảnh, bay như tên bắn về phía một người trong số đó.
Mọi người không khỏi nghi hoặc nhìn Nghệ Phong. Chẳng lẽ Nghệ Phong có thể giết toàn bộ bọn họ sao? Cho dù tốc độ của hắn rất nhanh, nhưng nếu muốn giết chết này toàn bộ Tướng cấp đang chạy trốn ở khắp nơi như vậy, cũng hết sức khó khăn.
Nhưng, bọn họ còn chưa nghi hoặc xong, có mấy tiếng rơi xuống đất, khiến tim bọn họ mạnh mẽ nhảy lên vài cái.
Chỉ thấy dong binh Tướng cấp đã bị Nghệ Phong đánh giống như rác rưởi nằm im trên mặt đất. Mọi người nhìn thấy không một dong binh nào trốn thoát. Một đám khóe miệng run rẩy lên, tốc độ của thiếu niên này, so với thực lực càng khiến bọn họ hoảng sợ.
Sau khi Nghệ Phong làm xong tất cả, cũng không dừng lại. Thân ảnh hóa thành một cái bóng, bay như tên bắn về phía đám người vừa bao vây hắn. Trong khoảng thời gian ngắn, dong binh đạt được thực lực Sư cấp cao cấp của dong binh đoàn Mãnh Hổ này, không một người nào còn sống sót.
Nhìn thi thể trên mặt đất vẫn còn tản ra hơi ấm, dưới gan bàn chân của mọi người bắt đầu lan tràn một cỗ hàn khí. Thiếu niên này quá tàn nhẫn, khiến bọn họ nuốt một ngụm nước miếng. Ánh mắt một đám nhìn Nghệ Phong cũng bao hàm sự hoảng sợ.
Sau khi Nghệ Phong giết chết toàn bộ dong binh phía trên cao giai Sư cấp của đối phương, mới nhìn những người còn lại hừ một tiếng nói:
- Cút!
Đám dong binh này sớm đã bị hù dọa, đứng run run, thậm chí có người tiểu ra quần. Nghe Nghệ Phong nói những lời này, như trút được gánh nặng, một đám vội vàng bỏ chạy ra bên ngoài.
Nghệ Phong nhìn cũng không thấy cảnh tượng này, ánh mắt quay sang Lưu Vĩ Chí. Khí tức của Lưu Vĩ Chí đã dần dần yếu xuống. Đấu khí trong tay Nghệ Phong mạnh mẽ vung lên. Một đạo đấu khí liền đánh về phía ngón tay đối phương. Rất nhanh, dưới đấu khí, tay của đối phương đã bị chặt đứt, máu trào ra. Đồng thời, hắn kêu lên một tiếng đau đớn, hoàn toàn hôn mê.
Nghệ Phong vung tay lên, chiếc nhẫn từ trong bàn tay hắn rơi ra, sau đó bay vào trong tay Nghệ Phong.
Mọi người nhìn Lưu Vĩ Chí đã hôn mê, khí tức càng thêm suy yếu, một đám bọn họ cũng hiểu được toàn bộ cao tầng của dong binh đoàn Mãnh Hổ đều bị Nghệ Phong huyết tẩy. Bọn họ không có khả năng sống yên ổn ở Dong Binh Chi Thành.
Nhớ tới thiếu niên này vừa phá hủy toàn bộ dong binh đoàn, bọn họ không khỏi hít một hơi thật sâu.
Sau khi Nghệ Phong nhận được nhẫn, hồn lực thấu nhập trong đó. Với nhãn lực của Nghệ Phong tất nhiên có thể nhìn ra thứ này là nạp linh giới. Nghệ Phong không lo lắng tìm không thấy châu thể. Bảo vật như vậy, chắc hẳn Lưu Vĩ Chí sẽ luôn mang theo bên người.
Quả nhiên, Nghệ Phong tìm được ở trong nhẫn một viên màu lam giống như châu thể ngọc lưu ly. Nghệ Phong nhận ra được nó có chút giống với viên Phệ Châu. Hồn lực của Nghệ Phong thoáng tiếp xúc với nó, lại bị nó vặn vẹo. Trong nháy mắt sau đó, Nghệ Phong có chút hoảng hốt.
Trong lòng Nghệ Phong kinh ngạc, đồng thời vội vàng mở hồn lực di động trên châu thể. Trong lòng Nghệ Phong đã xác nhận đây là viên châu thể mà Cát đại thúc nhận được. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Gần như chỉ tiếp xúc trong nháy mắt, Nghệ Phong cũng đã hiểu được thứ này quả thực giống như hắn suy đoán. Thảo nào Lưu Vĩ Chí sai phái người đến diệt khẩu. Linh khí mặc kệ ở nơi nào đều có lực hấp dẫn rất lớn đối với người khác. Nếu để người khác biết hắn có thứ này, sợ là một đám đều đánh chủ ý tới hắn.
Nghệ Phong không khỏi hít một hơi thật sâu. Thật sự không ngờ được vận khí của Cát đại thúc lại tốt như vậy, lại có thể may mắn đụng tới linh khí.
Ánh mắt Nghệ Phong tùy ý lướt nhanh trong nhẫn, phát hiện còn lại đều là kim tệ, ma tinh vướng, ma tinh và các loại dược liệu trân quý. Gia tài của hắn có chút dày, đối với mấy thứ này, tất nhiên Nghệ Phong sẽ không khách khí, đều giữa lại làm của riêng.
Nghệ Phong làm xong tất cả điều này, mới chuyển ánh mắt sang đám người vây xem. Những đám người vây xem vừa tiếp xúc với ánh mắt Nghệ Phong, vội vàng dời đi, không dám đối diện với ánh mắt Nghệ Phong.
- Nghệ Phong ca ca!
Lúc này Dung nhi cũng giãy dụa khỏi tay Cát đại thúc, chạy vội về phía Nghệ Phong.
Nghệ Phong nhìn Dung nhi giống như con bướm, còn có đám người Cát đại thúc phía sau nàng, khóe miệng cũng lộ ra một nụ cười.
- Làm rất đẹp!
Áo Hỏa hung hăng đấm một quyền vào Nghệ Phong, ha hả cười nói.
Nghệ Phong nhìn hắn mỉm cười, sau đó gật đầu với Cát đại thúc nói:
- Lấy được thứ đó rồi, chờ một chút sẽ đưa cho thúc!
Cát đại thúc thở phào nhẹ nhõm. Vừa chuẩn bị nói với Nghệ Phong điều gì, lại phát hiện ánh mắt Nghệ Phong quay sang nhìn về một nơi cách đó không xa, kêu lớn:
- Mấy vị, không cần ẩn núp nữa!
Mấy người Mộc đội trưởng nghe thấy tiếng nói gần như vang vọng trong tai bọn họ, trong mắt chợt hiện lên chút kinh hãi, lực cảm nhận của tiểu tử này lại mạnh như thế.
- Ha hả! Tiểu hữu quả nhiên anh hùng thiếu niên!
Lúc này đám người Mộc đội trưởng cũng đứng dậy, đi về phía Nghệ Phong sang sảng cười nói.
- Bốn đội trưởng đứng đầu Dong Binh Chi Thành!
Mọi người nhìn bốn đội trưởng đứng đầu của Dong Binh Chi Thành đều ở đây, một đám kinh ngạc kêu lên thành tiếng.
- Mấy vị quá khen!
Nghệ Phong vẫn cảnh giác nhìn mấy người này. Thực lực của mấy người này khiến hắn rất e dè. Bọn họ mạnh hơn nhiều so với Lưu Vĩ Chí. Đặc biệt là người già nhất. Người này cũng khiến Nghệ Phong có cảm giác kinh hãi. Chắc hẳn không thua Vương cấp bát giai, thậm chí mới có thể đạt được Vương cấp đỉnh phong.
- Tiểu hữu đừng hiểu lầm, mấy người chúng ta chỉ tới xem náo nhiệt mà thôi. Không có ý muốn nhúng tay vào!
Mộc đội trưởng cười nói.
Nghệ Phong nghe mấy người nói vậy, thoáng thở phào nhẹ nhõm. Nếu mấy người này bao vây tấn công hắn, Nghệ Phong tuyệt đối dữ nhiều lành ít.
- Mấy vị đừng nói vậy. Dong binh đoàn Mãnh Hổ đoạt một thứ của ta, cho nên ta nháo hơi lớn, quấy rầy mấy vị!
Vẻ mặt Nghệ Phong cũng lộ ra ý cười nói.
Nghe Nghệ Phong nói vậy, mấy người thoáng run rẩy một chút. Tiêu diệt toàn bộ dong binh đoàn của người ta, còn nói chỉ nháo lớn một chút? Vậy nếu ngươi còn muốn nháo, không phải sẽ hủy diệt toàn bộ Dong Binh Chi Thành sao?
- Đó là bọn họ gieo gió gặt bão, không trách được tiểu hữu. Không biết dong binh đoàn của tiểu hữu là?
Mộc đội trưởng cười hỏi. Dong binh đoàn Mãnh Hổ giải tán, đối với hắn các mà nói cũng là chuyện tốt. Bớt một đối thủ cạnh tranh. Nhưng lại lo lắng dong binh đoàn của Nghệ Phong sẽ trở thành một đối thủ càng khó đối phó hơn so với dong binh đoàn Mãnh Hổ.
- Ha hả, đây là đội trưởng của ta!
Nghệ Phong chỉ về phía Cát đại thúc, mỉm cười nói.
- Về sau còn nhờ các vị đội trưởng chiếu cố nhiều hơn một chút!
Mọi người nhìn về phía Cát đại thúc, thấy thực lực của đối phương mới tới Tướng cấp, không khỏi cảm thấy có chút choáng váng. Ánh mắt không khỏi cổ quái nhìn Nghệ Phong. Cường giả như vậy lại ở trong một dong binh đoàn này?
Tuy rằng bọn họ đầy nghi vấn, nhưng lại thở phào nhẹ nhõm, cười nói:
- Nhất định nhất định!
Nếu dong binh đoàn này không có uy hiếp đối với bọn họ, bọn họ không ngại chiếu cố một chút để nối quan hệ với thiếu niên có tiềm lực vô cùng này.
- Vậy cám ơn các vị!
Nghệ Phong mỉm cười.
Nghệ Phong cũng không biết, bởi vì Nghệ Phong nói những lời này, toàn bộ Dong Binh Chi Thành hầu như không còn ai dám trêu chọc đám người Cát đại thúc nữa. Mà bốn dong binh đoàn cũng hiếm thấy cùng nhau giúp đỡ Cát đại thúc.
- Ha ha! Đâu có gì. Không biết tiểu hữu có hứng thú tới dong binh đoàn ngồi một lát hay không?
Mộc đội trưởng cười nhìn Nghệ Phong, trong lòng đánh chủ ý có thể lôi kéo Nghệ Phong vào dong binh đoàn của hắn.
- Ha hả, lần sau đi. Hiện tại ta còn có một số việc bận, không quấy rầy các vị.
Mộc đội trưởng thấy Nghệ Phong từ chối, trên mặt lộ ra vẻ tiếc nuối, đồng thời cũng mỉm cười gật đầu.