Mị Ảnh

Chương 672: Đến phiên chúng ta




 
- Giết! Bắn chết Nghệ Phong cho ta!
An Dịch giận dữ hét, hơn nghìn người bị một mình Nghệ Phong ngăn chặn, đây là tình cảnh mà hắn vô luận như thế nào cũng không tiếp thụ được.
Tuy rằng mọi người vừa mới bị Nghệ Phong làm kinh hãi, thế nhưng ỷ vào người đông thế mạnh, cả đám đã kéo đầy cung tiễn, mũi tên nhọn bay nhanh về phía Nghệ Phong và Tam hoàng tử. Công kích đợt này, so với mới vừa rồi càng thêm điên cuồng, hầu như tất cả đều kéo căng dây, muốn bắn chết Nghệ Phong tại đây.
- Kháo... Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Khắp bầu trời đều là tên nhọn, làm cho Nghệ Phong rất khó ứng phó, vô số mũi tên xoay vần quanh thân hắn mà qua, suýt nữa muốn lấy mạng của hắn. Nghệ Phong quay đầu nhìn thoáng qua tiểu viện bị thiêu đốt phía sau, khói đặc cuồn cuộn đã khuếch tán, miệng hắn lộ vẻ cười nhạt.
Nghệ Phong quay đầu nhìn thoáng qua những mũi tên bay tới hắn, sau đó lại thấy Tam hoàng tử bị thương, Nghệ Phong quát lớn:
- Tam hoàng tử, ngươi kiên trì một chút nữa, không cần lâu lắm, chúng ta có thể đại khai sát giới!
Tam hoàng tử vô lực phân tâm, chỉ bất quá hắn chợt quát một tiếng, dòng xoáy quay chung quanh hắn càng thêm nồng hậu, mũi tên trong nháy mắt bị dòng xoáy này bắn về phía xa xa, bốn phía Tam hoàng tử thành một giải đất hư không.
An Dịch nhìn Tam hoàng tử uy thế như vậy, trên mặt cũng không khỏi có vẻ cảm thán, năm đó hắn ở tuổi tác như Tam hoàng tử cũng không có thành tựu như vậy. Nhớ tới Tam hoàng tử ẩn nhẫn mà tập hợp thế lực. Trong lòng hắn cũng có tâm kính nể, cho dù là là đối với hoàng huynh hắn, hiện tại là hoàng đế Trạm Lam, An Dịch cũng chưa từng kính nể qua. Thế nhưng đối với chất nhi này của hắn, hắn nhịn không được kính nể.
Mặc kệ là tâm cơ, năng lực, hay là thiên phú võ giả. Tam hoàng tử đều thắng hắn một bậc, chỉ tiếc một tài tuấn như vậy, lại cùng một thiếu niên thiên tài khác ngã xuống.
- Lấy cung đến đây!
An Dịch hét lớn một tiếng.
Lập tức có người đem đến một cây cung có vẻ đặc biệt cùng ống tên cho An Dịch. An Dịch nhìn bóng ảnh Nghệ Phong không ngừng chớp động giữa sân, các mũi tên chỉ có thể lướt qua người hắn, trong mắt hắn có chút ánh sáng hung tàn.
An Dịch lắp tên kéo cung, toàn bộ đấu khí quán thâu đến trên mũi tên nhọn, nhãn thần thẳng tắp nhìn Nghệ Phong, nhìn Nghệ Phong bị vây trong dòng xoáy, rốt cục An Dịch hét lớn một tiếng, mũi tên mang theo đầy đủ đấu khi, lao ra khỏi dây cung.
Mũi tên nhọn kéo lên tiếng xé gió, nơi đi qua tựa hồ làm không gian bị xé rách ra.
Mũi tên lao nhanh mà đi, rất nhanh đã tiếp cận Nghệ Phong. Nghệ Phong bị vây ở trung tâm dòng xoáy, nguyên bản trận mưa tên kia không có cách nào đột phá được phòng ngụ của hắn, thế nhưng lúc này Nghệ Phong cảm thụ được phía sau có một mũi tên có thể đơn giản bắn thủng hắn, hắn đã không kịp né tránh.
An Dịch nhìn mũi tên của hắn rất nhanh đã tới trước mặt Nghệ Phong, trên mặt hắn cũng treo đầy dáng tươi cười, lấy thực lực của Nghệ Phong, muốn né tránh hay tiếp được mũi tên này đều không có khả năng, hầu như An Dịch đã nghĩ tới tình cảnh Nghệ Phong bị bắn thủng.
- Thuấn di!
Thế nhưng thời điểm An Dịch mắt thấy mũi tên nhọn sắp tiếp xúc đến thân thể của Nghệ Phong, thân ảnh của Nghệ Phong lại bỗng nhiên biến mất. Mũi tên kia đâm thủng hư không, hung hăng bắn vào mặt đất, rất nhanh toàn bộ thân tên lao vào lòng đất, chỉ là không biết đi vào mặt đất bao sâu.
- Không có khả năng!
An Dịch rống lớn một câu, hắn không thể tin được Nghệ Phong có thể tránh thoát một tiễn đoạt mạng của hắn. Thế nhưng khi hắn rõ ràng nhìn thấy Nghệ Phong xuất hiện tại nơi khác, An Dịch rốt cục tiếp nhận chuyện này là thực.
- Thuấn di! Cư nhiên là Thuấn di!
An Dịch nghiến răng nghiến lợi nói thầm hai tiếng, hắn âm trầm nhìn Nghệ Phong, phẫn nộ quát:
- Ta rất muốn nhìn, ngươi có thể thi triển mấy lần Thuấn di! Đem tên tới đây!
An Dịch tiếp nhận một mũi tên khác từ trong tay binh sĩ mang tới, lần thứ hai kéo cung, mũi tên mang theo tiếng xé gió, bắn nhanh tới Nghệ Phong.
- Hừ!
Nghệ Phong hừ lạnh một tiếng, hắn đã có phòng bị, mũi tên đầu tiên của An Dịch còn có chút hiệu quả, chứ tới lần thứ hai thì mơ đi. Chỉ bất quá An Dịch muốn kiến thức hắn có thể thi triển mấy lần Thuấn di, vậy để hắn kiến thức một chút.
Khóe miệng Nghệ Phong cười nhạt, nhìn khói đen càng lúc càng tới gần, quay đầu liếc mắt nhìn Tam hoàng tử, thấy hắn còn có thể miễn cưỡng ngăn trở trận mưa tên này, Nghệ Phong cũng hơi an tâm.
- Thuấn di!
Thời điểm mũi tên của An Dịch sắp tiếp xúc đến thân thể Nghệ Phong, Nghệ Phong hét lớn một tiếng Thuấn di, như muốn làm cho An Dịch tức giận phun máu.
Hơn thế, Nghệ Phong không quên thi triển nhiếp hồn thuật, Nghệ Phong không có thi triển nhiếp hồn thuật cao cấp gì, chỉ là thi triển nhiếp hồn thuật cơ bản nhất, chính là ngưng tụ năng lượng cấu thành cự chưởng, sau đó đập tới đám binh sĩ, tuy rằng mỗi lần chỉ có thể giết trên dưới mười tên, thế nhưng khí thế lại cực kỳ chấn động, đặc biệt thảm trạng của những binh sĩ bị đè ép này, làm cho người ta không dám nhìn.
An Dịch thấy Nghệ Phong ở dưới tình huống bị mũi tiễn công kích dày đặt, cư nhiên còn có thể trảm giết người của bọn hắn, sắc mặt trong nháy mắt rất khó coi, tay cầm chặt lấy cung tiễn, gân xanh bạo động, hiển nhiên là tức giận tới cực điểm. Chỉ là, An Dịch đối với nhiếp hồn sư cũng có lý giải mới, không hổ là nhiếp hồn sư quỷ dị tôn quý nhất, quả nhiên làm cho người ta đố kỵ.
- Nghệ Phong, ta muốn ngươi chết!
An Dịch nghiếng răng nói từng chữ.
Nghệ Phong huy kiếm đánh bạt tất cả các mũi tên, trong ngữ khí không có chút biểu tình nói:
- Vậy phải nhìn vào thủ đoạn của ngươi rồi!
- Các ngươi lên cho ta, cùng nhau bắn cung cho ta, bắn chết đối phương!
An Dịch quay về phía sau la hét.
Tam hoàng tử nghe An Dịch nói, sắc mặt cũng một mảnh trắng bệch, trận mưa tên này đã là cực hạn của hắn, nếu như thêm một đội nữa, hắn tuyệt đối chống đỡ không được.
Tam hoàng tử quay đầu nhìn về phía Nghệ Phong, chỉ thấy khóe môi Nghệ Phong nhếch lên cười nhạt, Tam hoàng tử không khỏi nỗ lực di động cước bộ, muốn nhích tới gần Nghệ Phong, thế nhưng dưới tình huống khắp nơi đều là mưa tên dày đặt này, hắn muốn di động một bước cũng rất khó khăn.
Tam hoàng tử tình nguyện đối mặt hơn một nghìn người vây công, cũng không muốn đối mặt hơn một nghìn người vây bắn.
Nghệ Phong đồng dạng không thích đối mặt hơn một nghìn cung thủ vây bắn, này đối với hắn là nguy hiểm lớn lao, cho dù là hắn, ở dưới một ngàn mũi tên công kích, cũng bị bức lui về phía sau liên tiếp, nếu không có nhiếp hồn thuật, vậy hắn thực có khả năng bị An Dịch áp chế thở không ra hơi.
- Phong thiếu! Làm sao bây giờ?
Tam hoàng tử thấy đột đội cung thủ ở phía sau lao tới, hắn la lớn, chỉ bất quá vừa mới phân tâm, liền có hai mũi tên lướt qua thân thể hắn, hai vết máu nhàn nhạt xuất hiện ở trên cánh tay hắn, làm cho Tam hoàng tử toát mồ hôi lạnh.
- Bọn họ dùng cung tiễn không được bao lâu nữa đâu!
Nghệ Phong nhìn khói đặc đã bay tới trận doanh đối phương, trong lòng cũng hơi cười nhạt.
Tuy rằng Tam hoàng tử không biết ý tứ bên trong lời nói của Nghệ Phong, thế nhưng cũng thở dài một hơi, hắn tin tưởng Nghệ Phong nói, bởi vì Nghệ Phong đồng dạng sẽ không lấy sinh mệnh bản thân đi đùa giỡn.
- A...
Thời điểm đối phương lên cung chuẩn bị bắn tên, đám binh sĩ đột nhiên co quắp, khóe miệng tuôn ra bọt mép.
An Dịch thấy thế liền vô cùng kinh hãi, hắn ngửi thấy trong hư không có mùi lạ, hắn kinh hãi lớn tiếng quát:
- Trong khói có độc, mọi người ngừng thở, lấy vải ướt bịt mũi.
Mọi người nghe An Dịch nói như vậy, nhanh chóng ngừng thở. Cả đám nhanh chóng xé vải quần bịt mũi.
Nghệ Phong thấy An Dịch phản ứng linh mẫn như vậy, hắn cười nhạt một tiếng thì thào lẩm bẩm:
- Ngươi phản ứng rất nhanh, ta muốn xem những người này có thể ngừng thở bao lâu!
- Tam hoàng tử, hiện tại tới lúc chúng ta xuất thủ rồi!
Nghệ Phong cười nhạt một tiếng, vì có độc dược lan tràn, những cung tiến thủ này rốt cục cũng ngừng công kích.