Lúc hộp sắt bị mở hoàn toàn, một chiếc đỉnh nhỏ đen kịt xuất hiện trước mặt Nghệ Phong. Trên đỉnh nhỏ đen kịt phát ra từng đạo khí tức màu đen, lay động ở trong hư không, rung động xuy xuy.
Cuồng Hổ thấy thế, hắn dùng đấu khí muốn phong tỏa những khí tức màu đen này, lại phát hiện khí tức màu đen có tác dụng ăn mòn đấu khí, hắn cũng không kiên trì được bao lâu. Khí tức màu đen đã đột phá phòng ngự của hắn.
Mấy người Dung Mị hít sâu một hơi, hiển nhiên bị độc dược này làm cho chấn động rồi. Cho dù là Lục Sát cũng nhịn không được lộ ra vẻ kinh sợ, kính nể vạn phần đối với vị tiền bối hạ độc lên Hồn Ấn Đỉnh, nếu như có thể, thậm chí Lục Sát muốn bái hắn làm sư.
Từ lúc Nghệ Phong để Hồn Ấn Đỉnh ra ngoài, hắn cảm giác nguyên hồn bị xúc động, Nghệ Phong thậm chí có thể cảm giác được khí linh của Hồn Ấn Đỉnh. Dược Vương đỉnh cũng có khí linh, thế nhưng so với Hồn Ấn Đỉnh lại kém xa. Dưới tình huống Hồn Ấn Đỉnh chưa nhận thức Nghệ Phong, cũng đã câu thông nguyên hồn như vậy. Thảo nào Hồn Ấn Đỉnh cao hơn Dược Vương Đỉnh mấy cấp.
Nghệ Phong hít sâu một ngụm, nỗ lực khống chế nguyên hồn xúc động. Hắn biết hắn có xúc động cường liệt như vậy, vì hắn là Nhiếp Hồn Sư có quan hệ rất lớn, đám người Dung Mị lại không thể có xúc động này.
- Hồn Ấn Đỉnh ngay trước mặt ngươi, nếu như ngươi có thể cầm được trên tay, ta tặng cho ngươi thì có làm sao?
Trong mắt An Dịch tràn đầy đùa cợt, độc dược này hắn tự mình nếm thử quá, Nghệ Phong không dám động Hồn Ấn Đỉnh, đến lúc đó cũng không phải hắn mang đi sao?
Trong mắt An Dịch có chút ít hả hê, nếu không phải vì trả thù những người đánh chủ ý lên Hồn Ấn Đỉnh, hắn cần gì phải làm như vậy! An Dịch chỉ là muốn nói cho người khác biết, cho dù hắn là một Vương gia an nhàn, nhưng không phải ai cũng có thể tới khi dễ.
- Hừ!
Nghệ Phong hừ một tiếng, không để ý tới biểu tình của An Dịch, hắn bình tĩnh nhìn chăm chú vào Hồn Ấn Đỉnh. Tuy rằng độc dược này làm hắn kinh sợ, thế nhưng bởi vì xúc động mới vừa rồi này, hắn nhất định phải có Hồn Ấn Đỉnh.
Nghệ Phong không để ý đến biểu tình đùa cợt của An Dịch, hắn lấy ra mấy cây kim châm từ trong lòng, mạnh mẽ huy động kim châm, ở trên cổ tay Nghệ Phong đâm một vòng tròn. Nghệ Phong hít sâu một hơi, đấu khí bao trùm toàn thân, để toàn thân được che đậy vững vàng.
Lục Sát nhìn động tác Nghệ Phong như vậy, hắn trừng to mắt nhìn Nghệ Phong, trong mắt tràn đầy vẻ kinh sợ, thầm nghĩ không phải là Nghệ Phong muốn hóa giải chất độc này chứ? Lục Sát nghĩ đến đẳng cấp độc sư như hắn cũng không tiếp xúc được loại độc này, Nghệ Phong làm sao có thể?
An Dịch thấy động tác này của Nghệ Phong, hắn hừ một tiếng nói:
- Không biết sống chết!
An Dịch rất rõ ràng sự kinh khủng của chất độc này, thấy dáng dấp muốn rục rịch của Nghệ Phong, trong lòng hắn xem thường. Chỉ là hắn nghĩ Nghệ Phong muốn tìm chết, hắn cũng không cần phải ngăn trở.
- Nghệ Phong sư huynh!
Dung Mị thấy Nghệ Phong cư nhiên đi về phía Hồn Ấn Đỉnh, trong lòng nàng quýnh lên hô.
Nghệ Phong không có phản ứng tới Dung Mị, tiếp tục đi đến Hồn Ấn Đỉnh, rất nhanh liền tiến nhập vào khu vực khí tức màu đen mà Hồn Ấn Đỉnh toả ra. Chỉ là để Cuồng Hổ rất kinh ngạc chính là, đấu khí Vương cấp của hắn cũng bị ăn mòn nhanh như vậy, thế nhưng đấu khí của Nghệ Phong lại bị ăn mòn rất chậm. Điều này làm cho Cuồng Hổ cảm thấy rất thần kỳ.
Cuồng Hổ tự nhiên không biết phương diện này có nguyên nhân của ngụy Phệ Châu và Tà Đế chi lực, đấu khí này cao hơn đẳng cấp của Cuồng Hổ nhiều lắm.
Mấy người ngừng thở, cả đám nhìn Nghệ Phong đi tới bên cạnh Hồn Ấn Đỉnh ngồi xổm xuống. Đặc biệt thời điểm thấy Nghệ Phong cư nhiên đưa tay muốn chạm Hồn Ấn Đỉnh, bọn người Cuồng Hổ lo lắng hô:
- Nghệ Phong sư huynh (thiếu gia)!
An Dịch cũng sững sờ ở tại chỗ, thật không ngờ Nghệ Phong lớn mật như vậy, chỉ là lập tức trên mặt lộ vẻ châm chọc. Hắn ngược lại muốn nhìn Nghệ Phong là chết như thế nào. Cư nhiên dám lấy tay đụng chạm Hồn Ấn Đỉnh!
Tay Nghệ Phong tiếp xúc đến Hồn Ấn Đỉnh, đấu khí bao trùm trên tay cũng không kiên trì được bao lâu. Rất nhanh đã bị ăn mòn sạch sẽ. Ngón tay Nghệ Phong đụng chạm tới Hồn Ấn Đỉnh.
Trong nháy mắt, của ngón tay Nghệ Phong trong nháy mắt biến thành đen, đồng thời màu đen lan tràn cực nhanh.
Đám người Cuồng Hổ thấy vậy hoảng hốt, vừa định có động tác, lại phát hiện độc chất lan tràn đến cổ tay của Nghệ Phong, đã bị vòng kim châm kia ngăn trở, không cách nào tiếp tục lan tràn.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vnNghệ Phong thấy tình huống như vậy, hắn cũng thở dài một hơi. Châm pháp phong tỏa này của Tam trưởng lão, quả nhiên danh bất hư truyền, chất độc như vậy cũng có thể dễ dàng ngăn trở, để nó không lan tràn.
An Dịch thấy Nghệ Phong cư nhiên có thể bằng vào mấy cây kim châm mà ngăn trở kịch độc, trong mắt hắn cũng tràn đầy vẻ hoảng sợ! Cái này đã nằm ngoài dự liệu của hắn rồi!
Nghệ Phong lần thứ hai lấy ra một cây kim châm, ở trên ngón tay đen kịt đâm một chút, kim châm kia trong nháy mắt biến thành màu đen, một giọt máu tanh hôi từ đầu ngón tay Nghệ Phong rơi xuống, sàn nhà trong nháy mắt bị ăn mòn một khối, những người ở đây nhìn thấy cảnh này đều hít sâu một ngụm lương khí.
Nghệ Phong nhìn thấy cổ tay càng lúc càng đen kịt. Hắn nhanh chóng từ trong lòng lấy ra vô số kim châm, từng châm cắm ở trên bàn tay, chất độc rất nhanh rút xuống các đầu ngón tay, Nghệ Phong dùng châm kim nhanh hơn, chất độc bị bức ra cũng càng nhanh.
An Dịch nhìn Nghệ Phong thi triển thủ pháp kim châm quỷ mị kia, hắn chăm chú nhìn Nghệ Phong. Trong mắt tràn đầy vẻ không cam lòng.
- Kim châm độ huyệt, cư nhiên là kim châm độ huyệt. Điều này sao có thể?
Nhìn Nghệ Phong thi triển thủ kim châm rất nhanh và thành thạo này, hiển nhiên không phải Y Sư cao giai bình thường. Lẽ nào Nghệ Phong là một Y Sư cao giai đỉnh phong? Trong mắt An Dịch tràn đầy vẻ khiếp sợ.
Thời điểm cây kim cuối cùng trong tay Nghệ Phong đâm xuống, tất cả độc chất đều bị Nghệ Phong bức tới đầu một ngón tay. Đầu ngón tay kia đen kịt, làm cho người ta nhìn cũng không dám nhìn, vừa nhìn thấy thì không khỏi chấn động nhân tâm.
Nghệ Phong không để ý đến ánh mắt mọi người dại ra, từ trong giới chỉ lấy ra một bình ngọc, ngón tay đặt ở miệng bình ngọc, dùng kim châm đâm vào, một dòng máu tanh hôi chảy vào trong bình ngọc. Khi đầy một bình nhỏ, lúc này bàn tay Nghệ Phong mới khôi phục bình thường. Nghệ Phong lấy ra một ít bột phấn từ trong giới chỉ, sau đó bôi vào nơi vừa mới đâm kim, lúc này hắn mới đậy bình ngọc lại. Đưa cho Cuồng Hổ nói:
- Thứ này xử lý cho tốt, đừng cho người khác tiếp xúc!
Cuồng Hổ nhanh chóng gật đầu tiếp nhận, Cuồng Hổ thấy chất độc này kinh khủng như vậy, làm sao dám để cho người khác tiếp xúc thứ này. Đáy lòng Cuồng Hổ tính toán, có nên chôn sâu tám mươi thước hay không!
Lục Sát thân là độc sư, thấy Nghệ Phong chỉ cần dựa vào kim châm là có thể bức ra chất độc mà ngay cả hắn cũng kinh sợ, trong mắt hắn tràn đầy khiếp sợ, sát tinh này minh bạch, lần trước Nghệ Phong và hắn so độc thuật, Nghệ Phong đã lưu thủ rất nhiều.
Rốt cục Lục Sát cũng nhận thức được, hắn và Nghệ Phong có chênh lệch lớn tới mức nào, chỉ là trong lòng hắn lại cực kỳ vui vẻ, điều này nói rõ đi theo Nghệ Phong, độc thuật của hắn sẽ đề cao không nhỏ.
- Thiếu gia? Chất độc này người có thể giải không?
Rốt cục Lục Sát lần đầu tiên gọi Nghệ Phong là thiếu gia, hắn thân là độc sư, tự nhiên minh bạch vừa rồi Nghệ Phong là lấy thân thử độc.
Những lời này, làm cho ánh mắt mọi người đều ngưng tụ ở trên người Nghệ Phong, bọn họ cũng rất muốn biết, Nghệ Phong có thể hóa giải chất độc này hay không, khôi phục diện mạo ban đầu của Hồn Ấn Đỉnh.
Rốt cục An Dịch cũng minh bạch, Nghệ Phong tuyệt đối là một Y Sư không kém lục giai, bằng không sẽ không có khả năng dễ dàng bức độc ra như vậy. An Dịch hít sâu một hơi, đáy lòng có chút chấn động. Thực lực của Nghệ Phong đã rất kinh khủng rồi, hơn nữa thế lực phía sau cũng làm người ta kinh sợ, hiện tại lại là một Y Sư cao cấp trên lục giai, quang hoàn chói mắt như vậy, làm sao có thể tập trung trên một người?