Nghệ Phong và năm vị trưởng lão đồng thời cáo biệt, cũng nghe bọn họ nói một loạt lời nói không rõ đầu đuôi ra sao. Cái gì không nên làm cho thánh địa mất mặt, cái gì không nên bị người bắt nạt các loại! Nghệ Phong cảm giác năm vị trưởng lão càng giống sư tôn của hắn hơn so với lão đầu tử.
Tại một câu nói chẳng biết ra sao, Nghệ Phong cũng bị lừa dối hốt hoảng đi tìm triệu lão. Điều khiến cho Nghệ Phong cảm thấy ngoài ý muốn chính là, Triệu lão thực sự tìm được bảo điển của Bạch Gia qua đây. Đồng thời đưa cho Nghệ Phong. Nghệ Phong tiếp nhận bản bảo điển mà Bạch Gia còn quý hơn cả sinh mạng của bọn họ. Không nhịn được hiếu kỳ mở ra muốn nhìn xem một chút bên trong có cái gì đó kỳ lạ khiến cho bọn hắn quý trọng như vậy. Để Nghệ Phong kinh ngạc chính là, bản bảo điển này cư nhiên chỉ là một tờ giấy trắng đã ố vàng. Ngoài ra bên trên cái gì cũng không có.
Điều này làm cho Nghệ Phong nghi hoặc vạn phần, thầm nghĩ thế giới này chẳng lẽ còn có sách lậu hay sao? Hơn nữa sách lậu cũng quá lợi hại đi! Bìa bên ngoài giống hệt như đúc, bên trong không ngờ lại trống rỗng. Những người vô lương trên địa cầu làm sách lậu, nhiều nhất chỉ lưu lại phân nửa chỗ trống.
Tựa hồ Triệu lão cũng biết nghi hoặc của Nghệ Phong, hắn giải thích nói:
- Bảo điển này có quan hệ cùng huyết mạch. Không có huyết mạch của Bạch gia nhuộm kín bảo điển sẽ không hiện ra văn tự.
Nghệ Phong nghe được Triệu lão nói, khiến cho hắn cảm thấy có chút thần kỳ, cư nhiên còn quan hệ cùng huyết mạch. Đáy lòng Nghệ Phong tính toán một phen, lần sau có nên đưa một ít máu của Bạch Hàn Tuyết đến, sau đó nhìn xem đây rốt cuộc là thứ gì. Thế nhưng ngẫm lại cũng đành thôi. Cho dù thấy nội dung, sợ rằng không ngoại trừ sẽ xuất hiện tình huống chỉ có huyết mạch của bạch gia mới có thể tu luyện. Vậy thì cái được không bù nổi cái mất rồi.
Bảo điển đặt ở Thánh Địa cũng không khác gì đồ rác rưởi, Triệu lão đơn giản ném cho Nghệ Phong.
Nghệ Phong tiếp nhận bảo điển này của Bạch gia, thầm nghĩ nếu như đưa bảo điển này cho Bạch Hàn Tuyết, nữ nhân kia sẽ không lấy thân báo đáp mình chứ? Nghệ Phong nghĩ lại tình huống đó rất có thể xảy ra, dù sao đi nữa hắn đẹp trai như vậy. Nghệ Phong nghĩ đến cặp vú cao ngất mê người và hai chân thẳng tắp của Bạch Hàn Tuyết, hắn lập tức cảm thấy dục hỏa đốt toàn thân.
Nghệ Phong cung kính nghe xong một phen dạy bảo của Triệu lão, lúc này mới rời đi Thánh Địa.
…
Lúc Nghệ Phong xuống núi, một đường thật ra cũng không nóng lòng chạy đi. Hơn phân nửa thời gian hắn dùng để dung hợp ý thức chiến đấu cùng với công pháp truyền thừa của Tà Đế. Bởi vậy khiến cho tốc độ của hắn bị giảm bớt khá nhiều.
Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULLBất quá chuyến đi này vui vẻ không lời nào có thể nói hết, trước tiên không nói thực lực tăng lên nhiều như vậy, chỉ cần là ý thức chiến đấu cùng với công pháp truyền thừa của Tà Đế cũng để Nghệ Phong có chút cảm giác như mình đang nằm mơ. Mấy thứ này không thứ nào không phải là tồn tại biến thái. Lúc Nghệ Phong trở lại đế đô, đối mặt với cường địch cũng tăng thêm vài phần nắm chắc.
Nghệ Phong rong ruổi đi một chút đã mất ba ngày, đến cuối cùng có vài người hấp dẫn ánh mắt của hắn. Không phải bởi vì mấy người này đẹp trai hơn hắn, lại càng không phải bởi vì bọn họ mạnh mẽ hay xấu trai. Mà để Nghệ Phong nhìn kỹ đến chính là ký hiệu con chim ưng màu vàng trên cánh tay.
Nghệ Phong vĩnh viễn không quên được, tông môn này khiến cho kinh mạch hắn đứt đoạn, lại càng vọng tưởng chém giết Tần Y. Vừa nghĩ vậy, lửa giận của Nghệ Phong lập tức xông ra. Nhìn mấy người trung niên thực lực còn chưa tới Tướng Cấp này, thân ảnh chợt lóe ra chắn trước mặt bọn hắn. Ánh mắt đông lạnh nhìn bọn họ.
Mấy người của Kim Ưng Tông vốn là đi tới bờ song múc nước, đột nhiên thấy xuất hiện một thiếu niên chắn đường bọn họ, cả đám không khỏi lộ vẻ giận giữ trên mặt. Chưa từng có người nào dám ngăn chặn đường đi của người trong Kim Ưng Tông bọn họ, đặc biệt là nhìn thiếu niên anh tuấn tiêu sái trước mặt, bọn họ càng có một loại cảm giác đố kỵ.
- Tiểu tử, ngươi chặn đường của các đại gia!
Nam tử đầu lĩnh tùy tiện đi tới trước mặt Nghệ Phong, muốn dùng cánh tay vỗ lên mặt Nghệ Phong.
- Bỏ cái móng chó của ngươi ra!
Nghệ Phong nhàn nhạt nói.
Nam tử đầu lĩnh sửng sốt, thật không ngờ có người dám nói như vậy với chính mình, hắn nhất thời cảm thấy nổi giận, cánh tay như trước hướng về phía mặt Nghệ Phong vỗ qua:
- Tiểu tử, ngươi có biết đại gia là ai không? Đại gia là… A… A…
Thế nhưng lời của hắn còn chưa kịp nói hết, đã đau nhức kêu gào. Móng vuốt bị bàn tay của Nghệ Phong giữ chặt, hắn đau đến nỗi uốn éo thân thể, cố gắng dùng sức giãy dụa mong thoát ra nhưng vô ích.
Mấy đệ tử Kim Ưng Tông đi theo phía sau hắn, thấy lão đại của mình bị người ta dạy bảo thống khổ như vậy, cả đám rút lợi kiếm, chỉ vào Nghệ Phong quát to:
- Tiểu tử, buông lão đại chúng ta ra!
- Buông ra? Ừ, buông ra thì buông!
Nghệ Phong vừa nói, cánh tay mạnh mẽ đẩy, một tiếng xương rạn nứt mạnh mẽ vang lên. Nam tử đầu lĩnh kêu gào lên một tiếng, hắn nằm lăn lộn trên mặt đất, răng cửa ngoài miệng bị rơi mấy mấy cái. Để lại một tia máu trên miệng.
- Lão đại!
Mấy người Kim Ưng Tông thật sự kinh hãi, nhìn tình trạng thảm thiết của lão đại bọn họ, trái tim cả đám như bị băng lạnh bao phủ. Nhanh chóng chạy về phía trước nâng lão đại của bọn họ dậy.
- A, thả…ra…!
Hiển nhiên nam tử đầu lĩnh đã hít vào thì ít mà thở ra thì nhiều, cho nên khó mà có thể biết hắn đang nói cái gì.
Đệ tử Kim Ưng Tông nhìn lão đại bọn họ biến thành như vậy, cả đám nổi giận nhìn Nghệ Phong quát lên:
- Tiểu tử, ngươi là ai? Cư nhiên dám trêu vào Kim Ưng Tông bọn ta?
Nghệ Phong xem thường liếc nhìn mấy tên đệ tử Kim Ưng Tông, nhàn nhạt nói:
- Ta chính là muốn bắt nạt bọn chuột nhắt Kim Ưng Tông các ngươi, các ngươi có thể làm gì được ta?
- Ta kháo… Các huynh đệ, xông lên làm thịt tiểu tử này!
Đệ tử Kim Ưng Tông giận dữ, cả đám quơ quơ lợi kiếm chém về phía Nghệ Phong.
- Không biết tự lượng sức mình!
Nghệ Phong cười nhạt một tiếng, thân hình mãnh liệt lóe lên, trực tiếp không nhìn công kích của bọn họ. Tiêm Hổ Kiếm xẹt qua một đạo vết tích, đâm về phía cổ họng nam tử đầu lĩnh. Nam tử đầu lĩnh nhìn lợi kiếm của Nghệ Phong đảo mắt đã tới trước mặt mình, con mắt hắn trừng lớn, vô cùng kinh khủng muốn né tránh, nhưng lại phát hiện không cách nào né tránh một kiếm này. Trong nháy mắt, lợi kiếm của Nghệ Phong đã đâm vào trong cổ họng hắn, hắn mở to hai mắt, không thể tin được sinh mệnh của hắn đơn giản như vậy đã tiêu tan.
Thế nhưng mặc dù ánh mắt hắn tràn đầy không cam tâm, khi Nghệ Phong rút ra lợi kiếm, máu tươi chảy ra như suốt, thoáng chốc đã thấm đỏ mặt đất, hắn cũng chậm rãi ngã xuống. Con mắt vẫn trừng lớn như trước, có thể nói là chết không nhắm mắt.
Đệ tử Kim Ưng Tông thấy lão địa của họ chết đi như vậy, trong lòng cả đám hoảng sợ vạn phần, ánh mắt nhìn Nghệ Phong cũng không giống như lúc trước.
- Giết hắn!
Đệ tử Kim Ưng Tông hoảng sợ kêu to, vung lên lợi kiếm hung hăng đâm về phía Nghệ Phong.
Khóe một Nghệ Phong nhếch lên một tia cười nhạt, quang mang Tiểu Hổ Kiếm trên tay bỗng dưng tăng mạnh, thi triển thân pháp vọt qua nghênh đón.
- A…A..
Mấy tiếng kêu thảm thiết, mấy người cư nhiên ngay cả một chiêu của Nghệ Phong đều chưa thể ngăn cả, máu đã nhuốm đầy đất, sinh mệnh kết thúc.
Vài người còn lại, lúc này mới phát hiện tính kinh khủng của Nghệ Phong, ánh mắt cả đám lộ ra vẻ kinh hãi, bắt đầu hoảng sợ chạy trốn tán loạn.
- Chạy? Chạy đi nơi nào?
Thân ảnh Nghệ Phong hóa thành một cái bóng mờ, Tiêm Hổ Kiếm nhẹ nhàng thu gặt sinh mệnh, tại tiếng kêu gọi bi ai, thống khổ, đám người lần lượt ngã xuống.
Đến cuối cùng, thân ảnh của Nghệ Phong chắn trước mặt mọt người duy nhất còn lại, nhìn chân tay hắn đang không ngừng run rẩy, Nghệ Phong dùng kiếm chỉ vào cổ họng hắn.
- Đại nhân! Van cầu đại nhân buông tha ta đi, trên ta có mẹ già tám mươi tuổi, bên dưới có vợ trẻ con côi! Van cầu đại nhân buông tha ta!
Nghệ Phong xem thường nhìn hắn, thầm nghĩ người như người vậy mà có thể lấy được lão bà quả thật quá kỳ tích rồi.
- Hỏi ngươi một vấn đề!
Nghệ Phong nhàn nhạt nói.
- Đại nhân cứ nói, nếu tiểu nhân biết nhất định không dám giấu!
Trên trán người nọ nhỏ xuống từng giọt mồ hôi lạnh, toàn thân run rẩy nói.
- Xung quanh còn có người của Kim Ưng Tông hay không?
- Đúng! Có có… A…
Người nọ còn chưa nói hết, lợi kiếm của Nghệ Phong đã đâm vào cổ họng hắn, hắn đang nói ngạc nhiên mà dừng lại, trừng to mắt nhìn Nghệ Phong, chậm rãi ngã xuống trên mặt đất.
Nghệ Phong rút ra Tiêm Hổ Kiếm, lẩm bẩm nói:
- Chỉ cần trả lời "có" là đủ rồi!