Mị Ảnh

Chương 510: Băng Hồn




 
Nghệ Phong thu thập Mị liệt hồ xong, một đường đi cũng có vẻ dễ dàng hơn. Có Yêu Ngọc và Mị liệt hồ giúp đỡ, hắn chỉ việc xử lý một ít ma thú, còn lại toàn tâm toàn ý vào việc khống chế Mị liệt hồ. Nghệ Phong cảm giác Khống Mị Thuật của hắn dần dần trở nên lợi hại hơn. Chẳng qua những thứ này chỉ là da lông bên ngoài Phách Tuyệt Mị Trận, chỗ lợi hại chân chính của Phách Tuyệt Mị Trận chính là trận pháp, nhưng mà hiện giờ thực lực của Nghệ Phong còn không đủ để khống chế Mị thi triển trận pháp kinh khủng như vậy.
Tuy rằng càng đi sâu vào bên trong trọng thứ hai nhưng thật ra không có nhiều nguy cơ như vậy nữa. Có Yêu Ngọc hộ vệ, Nghệ Phong rất an tâm tu luyện, hắn cảm giác độ dày đấu khí trong cơ thể phát triển càng ngày càng lớn, mơ hồ có chút hướng về trọng thứ tứ. Tuy rằng hồn lực do Nguyên Hồn ngưng tụ trong thức hải đã đề thăng thế nhưng so với tốc độ đấu khí lại muốn chậm hơn một bậc.
Nghệ Phong đi thêm một ngày ở trong trọng thứ hai mới tới sát biên giới của trọng thứ hai. Tuy rằng hoàn cảnh của Luyện Ngục rất ác liệt thế nhưng trải qua một thời gian cũng có thể thích ứng, cảm giác cũng không quá mức khốc nhiệt. Còn Yêu Ngọc phảng phất như vô cùng yêu thích khốc nhiệt, nó đứng ở trên không không ngừng hấp thu, phảng phất tinh lực không bao giờ cạn kiệt, khiến Nghệ Phong không khỏi đố kỵ.
Nghệ Phong đi không xa liền nhìn thấy một đạo kết giới, đạo kết giới này so với cái cũ cũng không có gì khác, chỉ có điều màu sắc đỏ rưc hơn một chút. Chẳng qua điều này không phải chuyện Nghệ Phong quan tâm, hắn kinh ngạc chính là ở bên cạnh kết giới cư nhiên còn có một người đang đứng.
Đầu tiên Nghệ Phong thấy hắn rất đẹp trai, sau đó là lãnh khốc. Nghệ Phong không khỏi có chút rùng mình. Lãnh khốc như vậy so với Thiên Nghịch còn muốn hơn, lãnh khốc của Thiên Nghịch là do Sát Lâu bồi dưỡng ra, còn lãnh khốc của người này phảng phất là trời sinh, toàn thân từ trên xuống dưới tản ra khí tức lãnh khốc.
Mái tóc màu bạc, toàn thân mặc một bộ đồ màu trắng hiện vẻ lãnh khốc tới cực hạn, trước đây Nghệ Phong đố kỵ Thiên Nghịch đẹp trai, thế nhưng khi thấy người này Nghệ Phong phát hiện chuyện hắn đố kỵ trước đây rất buồn cười. Đây mới chân chính là lãnh khốc.
Tóc dài của nam tử nhẹ nhàng bay, còn ý vị hơn so với nữ nhân, lộ ra vẻ tiêu sái và lãnh khốc không gì sánh được.
Nghệ Phong bình tĩnh nhìn người này, đáy lòng suy đoán thân phận của hắn, Nghệ Phong thầm nghĩ người lãnh khốc đẹp trai như thế nhất định sẽ gây vạ trong học viện Trạm Lam, không biết hắn đã mượn bề ngoài để thông đồng với bao nhiêu tiểu cô nương rồi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Nghệ Phong nào biết nam tử trước mặt tên gọi Băng Hồn, hắn ở học viện đâu chỉ gây họa. Ngoại trừ Nghệ Phong hoàn toàn không biết hắn là ngoại lệ ra, hắn là một trong năm nhân vật phong vân trong học viện, hắn vừa xuất hiện quả thực có thể khiến cho nữ sinh trong học viện thét chói tai. Tuy rằng Nghệ Phong đồng dạng cũng coi như là nhân vật phong vân thế nhưng so với Băng Hồn vẫn còn kém một chút.
Chỉ có điều dường như hắn giống với vẻ bên ngoài, lãnh khốc tới cực điểm. Đối với nữ nhân luôn tỏ ra nhắm mắt bịt tai, không biết đã khiến cho bao nhiêu thiếu nữ tổn thương trong lòng.
Nghệ Phong nhìn mái tóc bạc không ngừng lay động kia, hắn tưởng tượng không biết có nên để tóc dài rồi nhuộm thành bạc không, có lẽ sẽ rất hấp dẫn ánh mắt mọi người, tương lai đi dụ dỗ cùng tiểu nữ sinh cũng sẽ dễ dàng hơn.
Băng Hồn cảm giác được một đạo ánh mắt đang ngưng tụ trên người, hắn cau cặp mày anh tuấn, trong mắt lộ vẻ nghi hoặc. Theo như hắn biết, học viên tiến vào trong Luyện Ngục cũng không có một người nào giống như vậy!
- Học viên bạch kim của học viện Trạm Lam?
Nghệ Phong đi tới phía trước kết giới, nhìn Băng Hồn tùy ý nói.
Băng Hồn nhìn Yêu Ngọc trên vai Nghệ Phong đang không ngừng hưng phấn, trong mắt hiện lên một tia mê man, vẻ đẹp yêu dị như vậy hắn chưa từng thấy qua. Thế nhưng dù sao Băng Hồn cũng vô cùng lãnh khốc, tuy rằng hắn kinh ngạc với vẻ đẹp yêu dị của Yêu Ngọc thế nhưng cũng không dừng quá nhiều thời gian trên người nó.
- Băng Hồn!
Băng Hồn lạnh lùng phun ra hai từ, rốt cuộc trả lời câu hỏi của Nghệ Phong.
- Băng Hồn?
Nghệ Phong thì thào nhỏ nhẹ một tiếng, sau đó nhìn chăm chú vào Băng Hồn nói:
- Chưa từng nghe qua!
Băng Hồn hơi bị ngẩn ra, hắn cổ quái nhìn thoáng qua Nghệ Phong, Băng Hồn biết rõ ràng danh tiếng của chính mình trong học viện, hầu như không một ai không biết tới, thế nhưng thiếu niên trước mặt cư nhiên nói thẳng ra chưa bao giờ nghe qua? Thậm chí Băng Hồn hoài nghi không biết có phải danh tiếng của hắn trong học viện bị giảm đi rất nhiều hay không. Học viên phong vân ngày xưa đã không còn chút ảnh hưởng nữa.
- Nghệ Phong!
Nghệ Phong đồng dạng nói ra thân phận của chính mình.
Băng Hồn nghe được lời nói của Nghệ Phong càng nhíu nhíu mày, đồng dạng cái tên Nghệ Phong hắn cũng chưa từng nghe qua. Thế nhưng học viên có thể đi vào Luyện Ngục nhất định là học viên đỉnh cấp, làm sao hắn có thể chưa từng nghe tới?
Nhân tài mới xuất hiện?
Trong lòng Băng Hồn hiện ra một cách nghĩ như thế, chỉ có như vậy mới có thể giải thích được nguyên nhân hắn chưa từng nghe qua. Bởi vì hắn đã thật lâu không trở lại học viện. Chẳng qua nhân tài mới xuất hiện trong học viện có thể tới Luyện Ngục được sao? Muốn tới Luyện Ngục không đơn giản là danh tiếng lớn, mà quan trọng thực lực phải cao. Trong nhóm người của bọn hắn thấp nhất cũng là Tướng Cấp lục giai. Băng Hồn rất khó tưởng tượng thực lực của nhân tài mới xuất hiện có thể đạt đến lục giai! Hơn nữa, nhìn bộ dáng hiện giờ của Nghệ Phong hiển nhiên đang tiến về phía trọng thứ ba, không có thực lực lục giai làm sao dám đi trọng thứ ba?
Băng Hồn xác định suy nghĩ của mình:
- Mục tiêu trọng thứ ba?
Nghệ Phong lắc đầu nói:
- Không! Là trọng thứ năm!
Băng Hồn nghe được Nghệ Phong nói thế liền dại ra tại chỗ, lấy thực lực của hắn cũng chỉ miễn cưỡng tới trọng thứ tư. Thế nhưng Nghệ Phong cư nhiên nói thẳng muốn đi trọng thứ năm, thực lực của hắn thực sự mạnh như vậy sao? Băng Hồn liếc mắt quan sát Nghệ Phong từ trên xuống dưới, phát hiện Nghệ Phong cũng không có chỗ nào kỳ lạ. Băng Hồn rất khó tưởng tượng hắn dám đi trọng thứ năm mà ngay cả những học viên bài danh trước năm cũng không dám đi tới đó.
Băng Hồn nhíu nhíu mày, nhắc nhở nói:
- Lấy thực lực của ta, ta chỉ có thể miễn cưỡng đứng ở trọng thứ tư!
Nghệ Phong biết ý tứ của Băng Hồn nên cũng không muốn kiêu căng tự đại. Hắn cười cười quay sang Băng Hồn nói:
- Ta cũng không muốn đi, thế nhưng không đi không được.
- Ách!
Băng Hồn không nói gì thêm, lấy tính cách của hắn, một câu nhắc nhở kia đã là ngoại lệ. Mỗi người có lựa chọn của chính mình, ở điểm này Băng Hồn sẽ không khuyên can hắn.
Băng Hồn liếc mắt nhìn Nghệ Phong lại lần nữa, hơi vận chuyển đấu khí trên tay, đấu khí của hắn tuôn ra ngoài cơ thể, Nghệ Phong liền cảm giác một cỗ hàn ý tỏa ra trước mặt. Cỗ hàn ý này khiến hắn cảm thấy vô cùng sảng khoái, Nghệ Phong nghĩ nếu có thể để Băng Hồn dùng đấu khí xua tan khí nóng nơi đây, giảm nhiệt độ xuống cũng là một lựa chọn không tồi.
Thế nhưng đề nghị này của hắn còn chưa kịp nói ra đã thấy Băng Hồn xé rách kết giới, bước về phía trọng thứ ba.
Nghệ Phong ngạc nhiên, đành phải vận chuyển đấu khí xé rách kết giới, nhanh chóng mở ra một lỗ hổng, Nghệ Phong vừa mới chuẩn bị bước vào trong thì đột nhiên phát hiện Yêu Ngọc đã dán thân thể lên kết giới, cư nhiên thôn phệ năng lượng của kết giới.
Nghệ Phong thấy một màn như vậy, khẩn trương tóm lấy tiểu gia hỏa xuống. Tiểu gia hỏa này thật đúng là cái gì cũng có thể thôn phệ. Nếu như làm cho kết giới hư hao, sợ rằng Trạm Lam viện trưởng sẽ bắt mình đi tới trọng thứ chín mất.
Thân ảnh Nghệ Phong chợt lóe, trong nháy mắt dung nhập vào trọng thứ ba.