Mị Ảnh

Chương 468: Hồng Mộc ra tay




 
Tiêm Hổ Kiếm trong tay Nghệ Phong càng ngày càng rung động mãnh liệt, kiếm ảnh đầy trời mang theo vô tận năng lượng dung nạp vào trên thân Tiêm Hổ Kiếm, Nghệ Phong từ từ thoát ly khỏi mặt đất, lơ lửng trên không trung, cả người được bao phủ trong một tầng năng lượng khí thế không ngừng dâng cao. Sau khi khí thế Nghệ Phong đạt tới đỉnh điểm, đấu khí trong cơ thể hắn chợt dồn toàn bộ lên trên thân Tiêm Hổ Kiếm, Tiêm Hổ Kiếm huy vũ chỉ còn thấy một mảnh kiếm ảnh, khí thế vốn đã đạt tới đỉnh điểm chợt nổ tung, không ngờ đột phát bình cảnh sau đó một lần nữa được kéo lên. Uy áp cường đại khiến cho hư không bị bóp méo, thậm chí những người đứng ở phụ cận giác đấu trường cũng cảm nhận được cỗ khí thế khủng bố kia.
Đám người Lâm Mặc hoảng sợ liếc mắt nhìn nhau, khí thế cường đại như thế khiến cho bọn họ có cảm giác hít thở không thông.
- Kết trận!
Rốt cục đám người Lâm Mặc cũng nhận ra cục diện, rốt cục Lâm Mặc cũng minh bạch vì cái gì Nghệ Phong nói mình không xứng khiêu chiến hắn. Đệ tử Tĩnh Vân Tông lập tức quây lại thành một vòng tròn, đấu khí dồn lên trên thân kiếm, hơn mười thanh lợi kiếm tiếp xúc với nhau, điểm tiếp xúc hào quang rực rỡ, một cỗ khí thế cường đại từ đó phát ra, ẩn ẩn bao trùm khí thế của Nghệ Phong. Cùng lúc đó, hơn mười người chợt đồng thời di chuyển, dần dần tốc độ di chuyển càng ngày càng nhanh, đến cuối cùng tạo thành một vòng xoáy không ngừng xoay tròn. Trung tâm vòng xoáy bắn ra hào quang rực rỡ, khí thế xung thiên, khiến cho người ta sợ hãi đến cực điểm.
Mọi người cảm nhận được hai cỗ khí thế này, cả đám hoảng sợ nhìn nhau, ánh mắt tràn ngập không thể tin tưởng nổi.
Khương Duy Kiệt không tham dự vào trận pháp, hắn nhìn về phía Nghệ Phong đang không ngừng kéo khí thế lên, ánh mắt vô cùng nóng bỏng: quản nhiên ngươi vẫn còn che dấu thực lực! Nếu như ngay từ đầu ngươi thi triển ra chiêu này ta đã sớm thất bại rồi! Chỉ có điều muốn dựa vào cỗ lực lượng này đối kháng với trận pháp do đệ tử Tĩnh Vân Tông tạo thành, vẫn là chuyện không tưởng!
Nghệ Phong cảm nhận được khí thế của hắn đang bị áp chế, trong lòng cười lạnh một tiếng, lấy ra từ trong ngực vài viện đan dược, không khác gì kẹo hồ lô dốc tất cả vào trong miệng, hét lớn một tiếng:
- Trướng!
Ầm…
Khí thế Nghệ Phong không ngờ lại một lần nữa đột phá cực hạn, tiếp tục được kéo lên, trong nháy mắt đã chèn ép cỗ khí thế do hơn mười đệ tử Tĩnh Vân Tông hợp sức tạo thành.
- Hí...
Mọi người chứng kiến một màn này, cả đám hít sâu một hơi khí lạnh, nhìn về phía Nghệ Phong, nhịn được được chửi đổng. Một người lại có thể chặn đứng khí thế do mười người hợp lực? Nghệ Phong thực sự khủng bố đến mức độ như thế này sao? Nhưng điều khiến cho bọn họ kinh hãi hơn chính là khí thế của Nghệ Phong vẫn còn tiếp tục không ngừng được kéo lên. Năng lượng trong toàn bộ hư không đổ dồn về phía hắn, bao trùm lên trên thân Tiêm Hổ Kiếm, bộc phát ra quang mang chói mắt, ẩn ẩn có thanh âm lôi đình.
Tôn lão nhìn Nghệ Phong lơ lửng trong hư không, nhịn không được một lần nữa ngạc nhiên: so với lần thi triển Lôi Đình Phá Nhật Kiếm tại hoàng cung trước đó, khí thế của Nghệ Phong lại tăng thêm vài phần, lúc trước Nghệ Phong chính là dựa vào Lôi Đình Phá Nhật Kiếm mà chống đỡ công kích của một cao thủ Vương cấp. Mấy người đệ tử này có thể chống đỡ được Nghệ Phong sao?
Khí thế của Lôi Đình Phá Nhật Kiếm càng ngày càng lớn, uy lực cũng càng ngày càng kinh khủng. Sau ba lần bạo phát, quả thực đã đạt tới trình độ quá khủng bố rồi. Lần trước Nghệ Phong đối kháng với Vương cấp cũng chỉ là bạo phát ba lần, lần này cũng là ba lần, ba lần hẳn là cực hạn của Nghệ Phong. Đệ tử Tĩnh Vân Tông cảm nhận được cỗ khí thế phá thiên kia, cả đám tràn đầy hoảng sợ, đấu khí trong cở thể điên cuồng đổ dồn về thân kiếm, vòng xoáy tạo thành cũng càng thêm điên cuồng xoay tròn. Mấy người Lăng Ngọc Nhã đứng ở trên đài chủ tịch, chứng kiến hai cỗ khí thế va chạm với nhau trên không trung, cả đám hoảng sợ liếc mắt nhìn nhau, đều từ trong ánh mắt đối phương thấy được sự hoảng sợ. Bọ họ thực không ngờ Nghệ Phong còn 1 chiêu này, nếu lần vậy công này thất bại? Chỉ sợ rằng...
Bọn họ không dám nghĩ tiếp nữa, nhưng chứng kiến hai cỗ khí thế ngang nhau này, tất cả đều cảm thấy vô cùng lo lắng. Nghệ Phong chỉ là một người, mà đệ tử Tĩnh Vân Tông lại là một đám người, chỉ cần bọn họ phạm phải một sai lầm nhỏ, sẽ lập tức rơi vào thế hạ phong.
- Lôi Đình Phá Nhật Kiếm…
Lập tức, toàn bộ hư không đều là thanh âm sấm sét, cụ phong lập tức bao trùm lấy thân ảnh Nghệ Phong, bụi cuốn mù mịt che phủ trời đất, toàn một khoảng không gian biến thành tối tăm mờ mịt. Đá vụn không ngừng xoay tròn, bắn tung tóe khắp bầu trời.
Ầm ầm…
Vô số tiếng sấm sét vang vọng bên tai mọi người, từng đạo điện quang chiếu sáng hư không.
- Đi...
Theo một tiếng hô lớn, lực lượng một kiếm phá nhật bổ thẳng về phía đệ tử Tĩnh Vân Tông.
Thi Đại Nhi trừng mắt mở lớn miệng, nhìn về phía Nghệ Phong tựa như là thiên thần hạ phàm, dùng bàn tay nhỏ bé che bờ môi nhỏ bé mềm mại dụ người.
- Phong ca ca thực là lợi hại! Cọi như là vũ kỹ Địa giai cũng không thể thi triển ra uy thế như vậy!
Thi Đại Nhi sững sờ nhìn vào trong tràng, cho dù là nàng cao hơn Nghệ Phong vài giai, nhưng nàng cũng không cam đoan có thể tiếp được 1 chiêu này của Nghệ Phong. Có lẽ nếu nàng thi triển ra một ít vũ kỹ đặc thù may ra mới có thể miễn cưỡng ngăn cản nổi.
- Ta biết mà, Phong ca ca không đơn giản!
Trên mặt Thi Đại Nhi thoáng hiện lên vẻ tự hào, tựa như đây là do nàng đích thân thi triển. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Keng... Keng.
Toàn bộ quyết đấu tràng đã thấy không rõ ai vào với ai nữa rồi, chỉ có thể nhìn thấy kiếm ảnh thao thiên, thanh âm sấm sét cùng với tiếng gió gào thét không dứt bên tai, kình khí bắn ra nện xuống mặt giác đấu trường, đánh nát vô số đá xanh, mang theo dư kình cực lớn cùng đá vụn bắn tung tóe khắp bốn phía. Đám thực vật ở phụ cận giác đấu trường bị bắn phá tan tác, vô số cành gẫy bị bẻ gẫy. Thậm chí còn có vài gốc đại thụ bị thổi bật rễ. Vô cùng bừa bãi. Mà trung tâm giác đấu trường lại càng thêm bị tàn phá, mặt giác đấu trường vốn bằng phẳng lúc này đã biến thành lồi lõm ghồ ghề.
Phanh...
Rốt cục cũng có đệ tử thứ nhất không ngăn nổi công kích của Nghệ Phong bị đánh bật ra, hung hăng nện trên mặt đất, không ngừng phun máu. Nhuộm hồng cả mặt đất, nhưng lập tức bị tro bụi bao phủ.
- Không tốt!
Hồng Mộc hoảng hốt, dùng thực lực của hắn đương nhiên là hiểu rõ trong tràng đang phát sinh chuyện gì. Trời ạ! Hơn mười người tạo thành trận pháp vẫn không ngăn nổi một chiêu khủng bố này của Nghệ Phong.
- Đám Lâm Mặc sắp thất bại rồi!
Sắc mặt Hồng Mộc đắng chát, ba chiến ba bại, bọn hắn làm sao tiếp nhận được sự thật này.
Phanh…
Một tiếng va chạm nữa lại vang lên, lại thêm một đệ tử của Tĩnh Vân Tông bị đánh bay ra ngoài, nặng nề rơi xuống mặt đất, trên người đầm đìa máu tươi. Thậm chí còn không kịp rên nên tiếng nào đã lâm vào hôn mê. Hồng Mộc nhìn thảm trạng của người đệ tử này, trong lòng cảm thấy vô cùng đau xót, những đệ tử tham gia trận quần ẩu này đều có thiên phú kiệt xuất. Nếu như toàn bộ đều bị Nghệ Phong phế đi, như vậy tổn thất sẽ thảm trọng đến mức nào.
- Lão tông chủ?
Hồng Mộc nhìn về phía Lăng Ngọc Nhã dò hỏi.
Lăng Ngọc Nhã nhẹ gật đầu, lúc này nàng đã chẳng quan tâm được đến mặt mũi nữa rồi. Cho dù là nàng, cũng đã bị Nghệ Phong gây chấn kinh thực lớn. Hồng Mộc được Lăng Ngọc Nhã đồng ý, lập tức bay thẳng xuống tràng đấu. Mọi người nhìn thấy một màn này, lập tức sững sờ, không nhịn được giơ ngón giữa lên mắng to.
- Con mẹ nó! Tĩnh Vân Tông thực sự là quá không biết xấu hổ! Xa luân chiến, quần chiến đã không tính, hiện giờ ngay cả khi dễ vãn bối cũng làm được!
- Thì ra Tĩnh Vân Tông chính là như vậy! Ha ha, từ trước đến nay đều tự xưng là danh môn chính phái, thì ra đây chính là chính nghĩa của bọn họ?
- Khi dễ vãn bối, chuyện như vậy cũng làm ra được. Lăng Ngọc Nhã thực đúng là đầu óc bị lú lẫn rồi!