Mị Ảnh

Chương 449: Ta sẽ đến




 
Nghệ Phong ở bên cạnh Trữ Huyên và Ngu Phi thăm dò, lúc này mới hiểu rõ quan hệ giữa Ngu Phi và Trữ Huyên. Các nàng cũng không phải tỷ muội ruột. Ngu Phi là một đệ tử đặc thù do lão tông chủ Tĩnh Vân Tông thu nhận. Bởi vì cũng không phải là đệ tử của Tĩnh Vân Tông, nên rất nhiều người trong Tĩnh Vân Tông cũng không biết nàng.
Tông môn của Trữ Huyên lại có quan hệ sâu xa với Tĩnh Vân Tông. Bởi vậy đệ tử của hai phái đều gọi nhau là sư huynh đệ. Nghệ Phong nhìn Ngu Phi tuyệt mỹ đang ở phía trước mặt, không thể tưởng tượng được nàng chính là đệ tử của lão tông chủ Tĩnh Vân Tông. Điều này ít nhiều khiến hắn có chút bất ngờ.
- Đúng rồi, trường giác đấu ở chỗ nào? Nàng có thể mang ta đi không?
Nghệ Phong nhìn Trữ Huyên cười nói.
Trữ Huyên lắc đầu nói:
- Ta còn có chút việc, ngươi nói Ngu Phi dẫn ngươi qua đó đi.
- Ách!
Nghệ Phong cảm thấy đáng tiếc, quay đầu nói.
- Vậy sau khi nàng làm xong xuôi mọi chuyện, chờ ta ở sơn môn Tĩnh Vân Tông được không?
Trữ Huyên nhìn Nghệ Phong một lúc, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu. Dường nàng không thể từ chối được Nghệ Phong. Nàng biết rõ như vậy là không tốt.
- Ngươi...
Trữ Huyên đột nhiên mở miệng, nhưng nói được một nửa đã dừng lại.
- Hả?
Nghệ Phong nhìn Trữ Huyên, nghi hoặc dò hỏi.
Trữ Huyên nhìn Nghệ Phong. Nàng vẫn muốn mở miệng hỏi. Nàng không phải người tò mò, nhưng trong lòng lại không thể kìm chế được, cảm thấy lo lắng cho Nghệ Phong.
- Ngươi đến Tĩnh Vân Tông làm gì? Đừng tìm bọn họ gây rắc rối!
Qua câu nói này, Nghệ Phong nhận ra được sự lo lắng trong giọng nói của nàng. Nghệ Phong có vẻ hoàn toàn lơ đãng, khóe miệng cong lên lộ ra vẻ tươi cười. Bỗng nhiên, Nghệ Phong ghé đầu tới gần mặt Trữ Huyên, hắn tươi cười nói:
- Nàng đang lo lắng cho ta sao?
Trữ Huyên nhìn thấy khuôn mặt hắn bỗng nhiên sắp tiếp xúc đến khuôn mặt nàng, trong lòng hoảng hốt, vội vàng lui về phía sau hai bước, mím chặt môi, lại không nói lời nào. Tuy nhiên, khi nàng thấy vẻ tươi cười nghiền ngẫm của Nghệ Phong, nàng cảm giác vô cùng hoảng hốt, ánh mắt chợt tránh né, nào còn vẻ cao quý và bình tĩnh của cường giả Tôn Cấp trước kia.
- Ta còn có việc, ta đi trước!
Trữ Huyên không chịu nổi ánh mắt của Nghệ Phong, nàng lắc mình, nhanh chóng đi như bay rời đi.
- Chờ một chút...
Nghệ Phong đột nhiên kêu lên, một câu này đã khiến thân ảnh Trữ Huyên đột nhiên dừng lại. Trong nháy mắt nàng đứng lại phía trên không gian, đưa lưng về phía Nghệ Phong, đợi hắn tiếp tục mở miệng.
- Nếu nàng muốn biết ta đến Tĩnh Vân Tông làm gì, thậm chí còn thân phận của ta, có thể đi trường giác đấu!
Tiếng nói không lớn truyền đến tai Trữ Huyên, khiến khóe miệng Trữ Huyên cong lên lộ ra một nụ cười mà chính nàng cũng không nhận ra.
- Ta sẽ!
Trữ Huyên đưa lưng về phía Nghệ Phong nói một câu, sau đó cũng không quay đầu lại liền lắc mình rời khỏi. Điều này khiến Nghệ Phong nhìn theo bóng dáng mỹ lệ đến cực điểm đó, cảm thấy sững sờ.
- Nữ nhân này vẫn có dáng dấp như vậy!
Nghệ Phong mỉm cười, tâm tình đột nhiên tốt hơn. Đối Trữ Huyên, hắn luôn luôn một loại tình cảm khác lạ.
Ngu Phi nghe Trữ Huyên nói "ta sẽ", nàng cảm giác Trữ sư tỷ hôm nay rất thất thố, thật sự không giống với vẻ cao quý ngày xưa. Lúc này, nàng càng giống một nữ nhân hơn. Ngu Phi nhìn về phía Nghệ Phong, trong mắt không khỏi có chút nghi hoặc. Rốt cuộc giữa Nghệ Phong và Trữ Huyên có quan hệ thế nào? Dường như quan hệ giữa bọn họ thực sự không đơn giản.
Đương nhiên, Ngu Phi sẽ không liên hệ Nghệ Phong và Trữ Huyên thành loại quan hệ này. Theo nàng thấy, đây là chuyện không có khả năng. Không ai xứng đáng với Trữ sư tỷ của nàng. Cũng không có nam nhân nào có thể làm Trữ sư tỷ động lòng. Tính tình nàng, thân thế của nàng, đã được định trước là nữ thần đứng trên thần đàn cao cao tại thượng.
Ngu Phi thật sự không ngờ được, ở trong mắt người khác, nàng cũng là tiên nữ cao cao tại thượng, so với Trữ Huyên cũng không kém hơn là mấy, thế nhưng cuối cùng vẫn phải thất thân.
- Đi thôi! Đi trường giác đấu một chút đi! Ta nghĩ bọn họ đang đợi ta.
Nghệ Phong mỉm cười, dù sao đi nữa cũng đã đến muộn. Hắn có ý tưởng phá bĩnh, muộn một lát cũng là muộn, như vậy còn không bằng nhiều thêm chút nữa.
Nghệ Phong nhớ rõ lần trước Thi Đại Nhi nói muốn đi trước thay hắn đánh một trận. Không biết tiểu ma nữ kia có phải thật sự sẽ làm như vậy hay không? Ngược lại, Nghệ Phong có chút khâm phục Yêu Hậu. Dẫn theo Thi Đại Nhi và tiểu ma nữ chạy đến sào huyệt của địch như vậy, thật sự phải rất can đảm.
Nghệ Phong thậm chí hoài nghi, Trữ Huyên tới nơi này trước, sợ là để đối phó với Yêu Hậu kia. Trong lòng Nghệ Phong không khỏi nguyền rủa, thật hy vọng Trữ Huyên có thể trói Yêu Hậu lại, sau đó đánh vào mông nàng.
...
Trong lòng Ngu Phi đầy nghi hoặc, dẫn Nghệ Phong đi về phía trường giác đấu. Lúc này. trên trường giác đấu, hai đạo thân ảnh tịnh lệ đang vũ động, giống như hai con bướm một đỏ một xanh. Chỉ có vũ động, tuyệt đẹp đến cực điểm. Những người quan sát trận đánh này, cũng không nhìn những chiêu thức hung hiểm trong đó. Một nhóm ánh mắt dính chặt ở trên người hai nàng. So với đánh nhau, thân thể kiều diễm của các nàng vũ động, càng khiến bọn họ si mê hơn.
- Hi hi, Thủy sư tỷ, tỷ múa kiếm thật xinh đẹp.
Một kiếm của Thi Đại Nhi cắt qua không gian, đâm về phía khuôn mặt Thủy Nhược Vân, ra tay cực kỳ tàn nhẫn.
Thủy Nhược Vân quơ bảo kiếm ngăn cản lợi kiếm của Thi Đại Nhi, tạo vào ra một tiếng sắt thép va vào nhau thành tiếng, cũng phát ra từng đạo kình khí, thổi tung mái tóc của hai nàng. Chỉ có vũ động, đã tú lệ đến cực điểm.
- Muội cũng không kém!
Thủy Nhược Vân nói một câu, một kiếm đẩy lợi kiếm của Thi Đại Nhi ra, lấy một góc độ cực kỳ xảo quyệt, đâm về phía cánh tay Thi Đại Nhi, nghe được tiếng xé gió.
- Hi hi, tâm Thủy sư tỷ thật ác độc, lại xuất kiếm vào cánh tay Đại Nhi. Nếu Đại Nhi không có cánh tay, Phong ca ca sẽ không thích ta.
Thi Đại Nhi sẵng giọng có chút u oán. Lợi kiếm đang nằm ngang trước ngực nàng, trong nháy mắt đã chặn được bảo kiếm của Thủy Nhược Vân.
Lăng Ngọc Nhã ở trên đài nhìn hai nàng ngươi tới ta đi, ánh mắt không có chút biến hóa. Xen trình độ hiện tại, thực lực hai nàng tương đương nhau. Điều cũng nói rõ quả thật hai nàng đều kiệt xuất như nhau. Nàng biết, Thủy Nhược Vân gặp phải kình địch. Hơn nữa là kình địch rất mạnh. Có lẽ hai người bọn họ phải đấu cả đời. Đây là vận mệnh của Tĩnh Vân Tông và truyền nhân của Thánh Âm Tông. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Lăng Ngọc Nhã hi vọng Thủy Nhược Vân có thể thắng. Điều này không chỉ có bởi vì mặt mũi Tĩnh Vân Tông, như vậy còn có thể ngăn chặn sự kiêu ngạo của Thánh Tông., trong lòng nàng vẫn vốn không có thiện cảm với Thánh Tông, Thánh Tông là Ma tộc, là đại danh từ tà ác cùng hắc ám.
Vừa rồi, Thi Đại Nhi và Thủy Nhược Vân đều chỉ bắt đầu thể hiện, tất cả mọi người nhìn đi ra. Cho nên bọn họ có tâm tư thưởng thức phong thái hai nàng.
Một thần nữ thanh thuần thoát tục, một ma nữ tinh linh cổ quái, chẳng phân biệt được trên dưới, quả thật có thể mị hoặc lòng người. Một ít đệ tử Tĩnh Vân Tông không có định lực, không thể nghi ngờ trong mắt đầy vẻ si mê, biểu lộ vẻ thất thố.
Đương nhiên Thi Đại Nhi sẽ không quên thân phận người tấn công này. Nàng nhìn Thủy Nhược Vân cười khanh khách nói:
- Thủy sư tỷ, đệ tử Tĩnh Vân Tông các ngươi... Hi hi... Thảo nào lại truyền ra lời đồn đãi này, ta cảm thấy hẳn là tỷ nên chỉnh đốn.
Một câu này, khiến ánh mắt Lăng Ngọc Nhã đều quay sang nhìn mấy đệ tử kia.
- Hừ...
Lăng Ngọc Nhã quát một tiếng, khiến mấy đệ tử đang lộ vẻ si mê, trong nháy mắt liền phản ánh lại, trên mặt cũng lộ ra vẻ xấu hổ, run rẩy nhìn về phía Lăng Ngọc Nhã, lại phát hiện nàng cũng không thèm liếc mắt nhìn bọn họ một cái.