Mị Ảnh

Chương 432: Đỉnh ngọn núi cao nhất




 
Ở một nơi khác trên đỉnh núi, ở bên trong kẽ núi, một quả trái cây màu đỏ như lửa sinh trưởng. Trong kẽ hở, ngoài nó ra không có bất kỳ sinh vật nào. Bốn phía vẫn chỉ là lùm cây. Mà cách hỏa liệt quả bọn họ muốn thu hoạch không xa, là một vách núi đen rất lớn, Nghệ Phong không chút nghi ngờ, nếu ngã xuống chắc chắn là phải chết.
- Ngươi đang tìm cái gì?
Ngu Phi thấy Nghệ Phong không hề có chút ý định lấy hỏa liệt quả, ngược lại còn quan sát trên dưới, giống như đang tìm thứ gì đó, nàng không khỏi nghi hoặc hỏi.
- Ách... Tìm thứ gì đó đám cường đạo tìm!
Nghệ Phong tùy ý trả lời một câu. Hồn lực thoáng vận chuyển tra xét bốn phía, nhưng cũng không dám tiếp xúc tới khu vực của hỏa liệt quả.
Tuy rằng Ngu Phi nghi ngờ hành động này của Nghệ Phong, nhưng cũng không hỏi tiếp, lẳng lặng chờ Nghệ Phong.
Khu vực đỉnh núi này cũng không phải quá lớn. Mặc dù cũng có một cây đại thụ cao lớn gây sự chú ý, có rất nhiều lùm cây, nhưng ít nhất Nghệ Phong đã tìm ước chừng gần một giờ, mới tra tìm một sự biến động. Đó không phải là linh khí, chỉ là ma thú cũng không quá mức cường hãn. Tuy nhiên ngẫm lại vừa rồi trèo lên nguy hiểm như thế, liêụ có ma thú nào có thể dễ dàng đi lên đây?
- Đã tìm được chưa?
Tuy rằng Ngu Phi nhìn ánh mắt thất vọng của Nghệ Phong cũng đã biết kết quả, nhưng lại không nhịn được hỏi.
Nghệ Phong lắc đầu nói:
- Thứ đó cất giấu thật sự quá kỹ. Cũng có phải không biết tên Tư Cương kia gạt ta hay không?
- Ách...
Ngu Phi không rõ Nghệ Phong nói cái gì, nàng cũng không tiếp tục hỏi.
Nghệ Phong nhìn hỏa liệt quả kia, hít một hơi thật sâu, hắn cũng không muốn ra tay với thứ này. Tuy rằng Nghệ Phong không thấy có ma thú bảo vệ bên cạnh nó, nhưng lại không cho rằng nó sẽ không có. Sợ là con ma thú này chính là ma thú mạnh nhất đỉnh núi.
- Ngươi có thể đối kháng với ma thú ngũ giai đỉnh sao?
Nghệ Phong vẫn không biết thực lực Ngu Phi thế nào. Hầu như dọc đường đi, mọi chuyện đều do hắn chống đỡ, chưa từng để Ngu Phi ra tay. Tuy nhiên vừa nãy nhìn nàng đi theo mình trèo lên vách núi đen, hắn lại phát hiện thân pháp nàng rất thoải mái nhẹ nhàng như yến.
Hỏa liệt quả là thiên tài địa bảo, ma thú bảo vệ bên cạnh nó, bình thường sẽ không thấp hơn ngũ giai, thậm chí mới có thể là lục giai. Cho nên Nghệ Phong dò hỏi như vậy.
Ngu Phi suy nghĩ một chút, nàng lắc đầu:
- Không thể!
Nghe nàng nói vậy, Nghệ Phong cũng không bất ngờ, ma thú ngũ giai đỉnh còn lợi hại so với cường giả Tướng Cấp đỉnh bình thường trong nhân loại.
- Xem ra, ta còn phải thực hành kế hoạch vừa rồi, gọi lão bằng hữu của chúng ta lên vậy!
Nghệ Phong mỉm cười.
Ngu Phi có chút không hiểu, nàng nghi hoặc hỏi:
- Lão bằng hữu của chúng ta?
- Ha ha... Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Nghệ Phong không trả lời câu hỏi của Ngu Phi. Hắn đi đến bên cạnh vách núi đen, gào lớn với phía dưới. Âm thanh theo gió bay thật xa. Nghệ Phong nhìn về phía phía dưới, toàn bộ núi non hiện ra ở trong tầm mắt. Toàn bộ núi non chìm trong mây mù, màu xanh của lá trải dài, khiến người xem cảm thấy vui vẻ thoải mái, hào khí tăng mạnh.
Ngu Phi nhìn người phía trước vẫn không ngừng kêu gào. Vách núi dựng đứng. Nhìn quần áo hắn theo gió khẽ lay động, thật ra thân hình cao ngất có vài phần hào khí cùng tiêu sái.
Tiếng kêu vang vọng bên tai không dứt bên tai, Nghệ Phong tin tưởng, tuy rằng hắn đứng cao như vậy, người phía dưới cũng có thể nghe thấy. Sau khi hắn kêu gào một lúc mới ngừng lại, đi đến trước mặt Ngu Phi, thò tay kéo nàng ngồi ở phía trên tảng đá.
Dường như Nghệ Phong đã quen kéo tay Ngu Phi, mà Ngu Phi cũng quen bị hắn kéo, hai người cứ ngồi lẳng lặng ở đó, trên đỉnh núi, không có chút tiếng ồn ào náo nhiệt, cùng với mây mù tràn ngập, thật ra bộ dáng.cảm giác có vài phần giống tiên đồng ngọc nữ.
...
Mà tiếng kêu gào của Nghệ Phong, cũng truyền vào tai những người đang tìm kiếm hắn ở phía dưới. Bọn họ gần như không hề ngừng nghỉ, chạy về phía này. Cả ba đội đều tụ hợp cùng một chỗ.
Ngay từ khi Nghệ Phong bắt đầu kêu gào Ngu Phi đã biết hắn có ý định gì, nàng không khỏi có chút lo lắng hỏi:
- Sau khi để bọn họ đi lên, xung quanh đỉnh núi đều là vách núi. Chúng ta căn bản không có nơi nào để trốn!
- Ha ha!
Nghệ Phong cười, không thể phủ định, sau đó nhìn Ngu Phi nói.
- Nếu ta muốn nàng cùng chết với ta? Nàng có nguyện ý hay không?
Cái tai trắng mịn của Ngu Phi lại lập tức ửng đỏ. nàng quay đầu đi, không hề nhìn Nghệ Phong.
Nghệ Phong nâng mặt Ngu Phi lên, nhìn vào mắt Ngu Phi. Hắn còn nói rất nghiêm túc:
- Ta nói thật, một lát nữa, có thể chúng ta sẽ thật sự cùng chết!
- Ngươi nói gì vậy?
Ngu Phi nghe thấy Nghệ Phong nói như thế, nàng lại cảm giác hoảng hốt, không khỏi sẳng giọng.
Nghệ Phong mỉm cười, nhìn Ngu Phi nói:
- Nếu ta và nàng thật sự chết cùng nhau, hi vọng nàng đừng trách ta!
Ngu Phi nhìn bộ dáng Nghệ Phong dường như không giống với người đang nói đùa, bỗng nhiên nàng lắc đầu nói:
- Nếu thật sự sẽ như vậy, cũng là trời đã định trước!
Nghệ Phong nghe Ngu Phi nói những lời này, hắn lập tức liền mỉm cười, nhìn Ngu Phi nói:
- Cùng chết với nàng! Đây có tính là chết dưới hoa mẫu đơn không?
Nghệ Phong vẫn cảm thấy, hắn hẳn là nên nếm thử cảm giác chết dưới hoa mẫu đơn, đây đúng là một cơ hội tốt!
Ngu Phi chịu không nổi những lời Nghệ Phong nói, nàng lại quay đầu đi, không hề nhìn Nghệ Phong.
Nghệ Phong mỉm cười, cũng lơ đểnh, thoáng nhìn về phía hỏa liệt quả, kia trong lòng cũng có kế hoạch. Kỳ thật Nghệ Phong muốn dùng Hồn lực điều tra một chút xem nơi đó có linh khí hay không, nhưng cũng không dám dễ dàng điều tra, hắn sợ đến lúc đó trêu chọc ma thú bảo vệ kia! Đây cũng là nơi cũng duy nhất trên đỉnh núi này, hắn đã không điều tra. Đương nhiên, Nghệ Phong cũng không cho rằng ở đó sẽ có linh khí.
Nghệ Phong thấy thời gian gần đủ, hắn đi về phía vách núi đen nơi hắn vừa trèo lên nhìn qua một chút, phát hiện những người này đều tụ tập ở chân núi. Sau khi Nghệ Phong thấy vậy, không khỏi cười lớn. Tiếng cười cực kỳ âm hiểm, khiến Ngu Phi cũng không nhịn được trong lòng lại suy nghĩ, không phải hắn lại muốn làm chuyện xấu gì sao?
Những người đó xem Nghệ Phong đứng ở phía trên nhìn bọn họ, một đám đều vô cùng mừng rỡ, vội vàng trèo lên vách núi đen.
- Ha ha...
Nghệ Phong mỉm cười, nhìn khối đá lớn ở bên cạnh, thầm nghĩ: không biết tảng đá lớn đập vào các ngươi, sẽ thế nào đây?