Mị Ảnh

Chương 412: Giả heo ăn hổ




 
Nghệ Phong ở lại Đế Đô thêm ba ngày, căn dặn tỉ mình chuyện trong Tử Bang một hồi, lúc này mới rời khỏi Đế Đô. Ban đầu, Nghệ Phong không muốn nói cho Điệp Vận Du biết chuyện hắn rời khỏi đó, nhưng sau khi suy nghĩ một chút vẫn đánh tiếng với nàng.
Điệp Vận Du tò mò tra hỏi, Nghệ Phong chỉ là mơ mơ hồ hồ trả lời hắn lên Tĩnh Vân Tông cho có lệ. Điệp Vận Du cũng cảm thấy rất nghi hoặc, không rõ vì sao vào thời điểm mấu chốt này Nghệ Phong lại muốn đi tới Tĩnh Vân Tông. Nếu nàng nhớ không nhầm, dường như lúc này cũng sắp tới thời gian truyền nhân Tĩnh Vân Tông và đại biểu Thánh Tông quyết đấu. Chẳng lẽ Nghệ Phong cũng là kẻ thích xem náo nhiệt?
Ban đầu, Nghệ Phong muốn kết bạn, đi cùng tiểu ma nữ. Nói thế nào, dọc đường đi có một họa thủy xinh đẹp nói chuyện nhân sinh, cũng không đến mức quá nhàm chán. Đáng tiếc chính là, tiểu ma nữ dường như đã quên muốn hẹn ước cùng Nghệ Phong lên Tĩnh Vân Tông. Ngay cả bóng người cũng chưa thấy. Nghệ Phong rơi vào đường cùng, chỉ có thể một mình buồn bực đi về hướng Tĩnh Vân Tông.
- Tiểu ma nữ này, ba ngày không đánh liền tung ngói, giờ lại để ta đuổi theo bồ câu!
Nghệ Phong rất tức giận bất bình nói thầm.
- Khụ! Ta chính là quá ngây thơ thuần khiết, cho nên mới bị nàng lừa. Là nàng tước đoạt một cơ hội làm người tốt của ta!
Trong lòng Nghệ Phong hạ quyết tâm, hắn trở lại Đế Đô sẽ ở lại Kim Lâu cùng với đệ tử quý tộc, học sa đọa, học thối nát của bọn họ!
Nghệ Phong buồn chán một mình đi trên đường. Đối với một kẻ mù đường như hắn mà nói, muốn tìm đường lên Tĩnh Vân Tông là khá khó khăn. Điều này khiến hận ý trong lòng Nghệ Phong đối với tiểu ma nữ càng lúc càng sâu. Hắn đã chuẩn bị mua roi da, nến sáp để đối phó với nàng.
- Sớm biết thế này, ta đã mang tiểu nữ nhân Liễu Mộng Nhiên kia theo cùng. Nàng nhu thuận thông minh như vậy, nhất định sẽ biết phải đi đường thế nào!
Trong lòng Nghệ Phong thầm nói. Nữ nhân nhu thuận như vậy, và trình độ nói chuyện nhân sinh với nàng ở trên đường hạnh phúc sâu cỡ nào. Nhưng tất cả những điều này đều đã bị tiểu ma nữ hủy diệt.
Nghệ Phong rơi vào đường cùng, chỉ có thể nhìn hoa cỏ bên đường.Dù sao đại lục này cũng không bị ô nhiễm do hiện đại hóa. Không khí trong lành. Khắp nơi đều đầy sức sống. Điều này khiến người ta cảm thấy vui vẻ thoải mái. Nghệ Phong thấy cảnh sắc tuyệt vời như vậy, cảm xúc trong lòng hắn tăng lên. Hắn không nhịn được than thở.
- A! Bầu trời! Vì sao lại xanh như vậy! A! Cây lớn! Vì sao mọc trên mặt đất cao như vậy! A! Mỹ nữ! Vì sao hai đùi nàng dài...
Ngay Nghệ Phong chuẩn bị sáng tác một tác phẩm có một không hai, một tiếng quát lớn vang lên ở trước mặt hắn:
- Tiểu tử! Đứng lại!
Nghệ Phong tức giận bùng phát. Hắn thật vất vả mới có chút cảm xúc, không ngờ lại bị người khác cắt ngang. Nghệ Phong thở phì phì quay mặt đi, chỉ thấy một tên lùn béo mập đứng trước mặt, con mắt nhỏ, trên mặt lộ ra một nụ cười âm hiểm. Nụ cười đó phối hợp với gương mặt béo phì của hắn, khiến Nghệ Phong nhìn cũng có cảm giác buồn nôn.
- Ta kháo! Sao lại có người xấu như vậy chứ?
Nghệ Phong tâm lý cân bằng, gần đây nhìn lão đầu tử, nhìn vài vị hoàng tử kia, thậm chí nhìn tên Thiên Nghịch khốn kiếp, hắn cảm thấy vô cùng ghen tị. Lúc này thấy một tên lại lùn lại mập này, hắn cảm giác dễ chịu hơn, chút tức giận trong lòng đối tên mập này cũng đã biến mất.
Đây không phải là một tác phẩm có một không hai sao? Lấy tài hoa của bản thiếu gia còn không tùy tiện sáng tác! Nhưng, người xấu như vậy khiến người ta cảm thấy tự tin, lại thực sự hiếm có!
Tên mập nhìn khuôn mặt tươi cười của người thiếu niên trước mặt, hắn cũng muốn một kiếm đâm chết. Mẹ nó thực sự là buồn nôn?
Đó là thơ sao? Hắn vốn là ăn no nằm ở bên đường ngủ, nhưng thật không ngờ nghe tiếng đọc thơ đáng buồn nôn này, thiếu chút nữa đã cho hết những thứ hắn vừa ăn ra ngoài.
Bôm nay tên mập vốn là đang có tâm tình rất muốn tìm người đánh nhau, nhưng nhìn thấy người đáng buồn nôn này, hắn cảm thấy muốn thay đổi chủ ý. Hết lần này tới lần khác, hắn luôn tự nhắc nhở mình không nên quên đi chức nghiệp của hắn. Hắn muốn con mồi này!
- Tiểu tử. Bỏ tiền tài lại, ta sẽ cho ngươi đi!
Tên mập nhìn thiếu niên trước mặt, trong lòng thầm nghĩ phải cướp hết tiền trong túi hắn, đến nội khố cũng phải cho rơi. Tiểu tử này quá buồn nôn, hắn cũng không tính nương tay.
Nghệ Phong không rõ tên mập nói gì nữa. Hắn rất nghi ngờ hỏi lại:
- Bỏ tiền tài lại? Đại ca ngươi làm gì vậy. Chẳng lẽ là thu thuế?
Tên mập nghe Nghệ Phong nói như vậy, hắn sửng sốt. Thật không ngờ lại đụng phải một kẻ ngốc! Sự lương thiện không nhiều lắm trong lòng hắn bỗng nhiên trỗi dậy. Hắn cảm giác hắn có chút tội lỗi. Có phải khi dễ một kẻ ngốc rất thiếu đạo đức hay không? Tuy nhiên, nhớ tới kẻ ngốc này vừa này thiếu chút nữa đã khiến hắn nôn hết những thứ vừa ăn ra, chút lương thiện đó cũng chợt biến mất!
- Cướp đoạt! Mau làm theo lời ta nói. Bằng không ta sẽ giết ngươi!
Tên mập hung ác nói. Khuông mặt béo phì run run. Thật sự lại tăng thêm vài phần dữ tợn.
- À! Thì ra ngươi là kẻ cướp!
Nghệ Phong nhìn tên mập chợt hiểu ra. Hắn nhìn tên mập nói.
- Ngươi chết chắc rồi, làm kẻ cướp sẽ bị đế quốc treo cổ!
Bộ dạng Nghệ Phong rất đồng tình với tên mập, cũng cực kỳ thương hại hắn.
Tên mập thấy biểu tình Nghệ Phong như vậy, hắn càng thêm xác định Nghệ Phong là kẻ ngốc. Chỉ có kẻ ngốc mới có thể nói ra nhưng lời như vậy.
- Kẻ ngốc! Nhanh lấy hết những đồ đáng giá của ngươi giao ra đây. Thấy ngươi ngốc như vậy, ta cho ngươi giữ lại nội khố!
Tên mập có chút không kiên nhẫn. Sao phải nhiều lời với một kẻ ngốc như vậy.
Khóe miệng Nghệ Phong thoáng run rẩy: hắn cảm thấy trên đời không có ai thông minh bằng hắn, nhưng tên mập chết tiệt này lại mắng hắn là kẻ ngốc. Tên mập này có mắt hay không vậy? Uhm, hắn khẳng định mắt tên mập này bị cận thị!
Nghệ Phong suy nghĩ như vậy, hắn liền cảm thấy ổn định hơn. Hài tử đáng thương. Thật không ngờ, ngươi lớn lên không chỉ khó coi, ngay cả con mắt cũng bị hỏng. Quá bi kịch. Tất cả những điều này đều là lỗi của Thượng Đế! Ta tha thứ cho ngươi!
- Ta có lòng tốt nhắc nhở ngươi!
Nghệ Phong rất nghiêm túc nhìn tên mập nói.
Tên mập có chút không kiên nhẫn. Dông dài với một kẻ ngốc để làm gì. Trực tiếp cho hắn ngã, trực tiếp đoạt lấy tất cả những gì lấy được. Đây không là việc mình chuyên làm sao? Hơn nữa, còn là chuyện dễ như trở bàn tay.
Tên mập có chút cảm thông với kẻ ngốc này. Vì sao người nhà hắn không chăm sóc cho hắn như vậy? Lại để hắn tới nơi này. Chẳng lẽ không biết con đường này rất nguy hiểm sao? Thôi đi, nể đầu hắn có vấn đề, vậy lưu lại quần áo cho hắn vậy!
Tên mập nghĩ vậy, thân ảnh bị bám một lớp tro bụi chợt lóe tiến về hướng Nghệ Phong. Trong nháy mắt hắn liền chạy tới trước mặt Nghệ Phong. Thể trọng của hắn lại không hề ảnh hưởng tốc độ của hắn. Điều này khiến Nghệ Phong cực kỳ kinh ngạc.
- Ai nha... Ngươi làm gì vậy?
Nghệ Phong hoảng sợ chật vật đảo quanh, tránh sự công kích của tên mập.
Tên mập thật sự không ngờ Nghệ Phong có vận khí tốt như vậy, lại có thể né tránh công kích của hắn. Tuy nhiên, tên mập không ngừng tay, lại hung hăng phóng về phía Nghệ Phong.
- Ngươi làm gì vậy? Vì sao muốn đánh ta?
Nghệ Phong hoảng sợ nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Tên mập không có nhiều lời vô nghĩa, cố tóm lấy hắn.
- Ngươi lại đánh ta, tưởng ta không thể đánh trả sao?
Nghệ Phong oán hận nói. Sao lại có người khi dễ người khác như vậy. Hắn cũng chưa đắc tội gì với tên mập này. Vậy sao tên mập này lại đánh hắn! Bộ dạng hắn đẹp trai cũng không phải là lỗi của hắn. Tên mập đó làm gì phải ghen tị?
- Đánh ta?
Tên mập bật cười. Thật đúng là một kẻ ngốc.
- Hừ! Nếu ngươi không ngừng tay, thì ta sẽ ra tay đó!
Nghệ Phong thở phì phì, nói với vẻ rất tức giận.
- Ra tay đi! Ta muốn nhìn xem ngươi ra tay thế nào!
Tên mập nhìn Nghệ Phong cười ha ha nói. Tay cũng không hề chậm lại, tiếp tục tìm cách tóm lấy Nghệ Phong, trong lòng không khỏi mắng thầm một câu: vận khí của tên ngốc này có phần tốt quá đi. Đã tránh thoát được ba lần công kích của hắn!
Binh...
Ngay khi tay tên mập kia tiếp xúc đến Nghệ Phong, bỗng nhiên Nghệ Phong đạp một cước qua, tên mập hoảng hốt, gần như không kịp phản ứng, đã bị Nghệ Phong hung hăng đạp lại một cước.
Tên mập hung hăng nện xuống mặt đất, trong lòng dâng lên một ý niệm buồn bực đến cực điểm:
"Tiểu tử này giả heo ăn hổ!"