Mị Ảnh

Chương 330: Nữ nhân điên




 
- Ngươi nói cái gì? Ngươi nói Khinh Nhu trúng độc?
Họa Thủy quên mất ý định đánh chết Nghệ Phong, tiến về phía trước một bước, bình tĩnh nhìn hắn.
Nghệ Phong nhìn lướt qua thân thể lồi lõm đầy mê hoặc của Họa Thủy, thản nhiên nói:
- Tiểu nữ tử, ta nói ngươi có phải quá lắm miệng hay không? Khinh Nhu trúng độc có liên quan gì tới ngươi?
- Ngươi…
Họa Thủy nổi giận. Nàng hít sâu một hơi, cố gắng đè nén tâm tình đang muốn phát tác của mình, sợ nhịn không được một quyền đập chết Nghệ Phong. Nghệ Phong nói Khinh Nhu trúng độc, nàng chấp nhận tin là có còn hơn.
- Tiểu tử, chờ sau này ta từ từ thu thập ngươi!
Khinh Nhu nhìn bộ ngực căng tròn không ngừng phập phồng của Họa Thủy, biết Họa Thủy đang rất tức giận. Nàng nháy mắt ra hiệu với Họa Thủy, sau đó mới quay sang Nghệ Phong nói:
- Ta trúng độc gì?
- Lam lăng hoa!
Câu trả lời của Nghệ Phong khiến mọi người không khỏi hít sâu một ngụm khí lạnh. "Lam lăng hoa" là loại hoa có màu lam, trong thân hoa có một vầng ánh sáng lưu chuyển, cánh hoa xếp tầng tầng lớp lớp, có vẻ đẹp cực kỳ mỹ lệ. Nhưng đóa hoa này cũng giống như mỹ nhân vậy, càng đẹp lại càng nguy hiểm. "Lam lăng hoa" càng có tiếng là "Hoa Yêu cơ ". Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Bởi vì trong nụ hoa của "Lam lăng hoa" có một loại dịch thể tron suốt giống như bọt nước. Dịch thể này càng khiến "Lam lăng hoa" thêm mỹ lệ, đồng thời cũng chính là chất kịch độc. Người bị trúng dịch thể này, trong vòng năm tháng sẽ vô thanh vô tức chết đi, thậm chí không phát hiện ra bệnh trạng gì.
Khinh Nhu cổ quái nhìn Nghệ Phong nói:
- Gần đây ta không hề đụng chạm "Lam lăng hoa", thậm chí cũng chưa từng chạm qua bất kỳ loại hoa nào!
Nghệ Phong gật đầu nói:
- Nếu như là độc của "Lam lăng hoa" còn dễ nói, thế nhưng nàng lại trúng biến dị độc của "Lam lăng hoa". Cho nên, lúc nãy ta phải dùng đấu khí thăm dò thân thể nàng một lúc lâu mới phát hiện ra.
- Biến dị "Lam lăng hoa"? Trên đời còn có thứ độc này sao?
Họa Thủy tự nhận kiến thức rộng rãi, nhịn không được lên tiếng phản bác.
- Câm miệng! Nữ nhân điên!
Nghệ Phong cực kỳ chán ghét nữ nhân cứ lảm nhảm bên tai này.
Trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Họa Thủy hầu như có thể thấy lửa đang cháy bừng bừng. Trong lòng nàng âm thầm tính toán, phát hiện ngày hôm này mình bị Nghệ Phong quát tới ba lần. Con số này so với tổng cộng từ trước tới giờ còn nhiều hơn.
Khinh Nhu thấy Họa Thủy sắp tới giới hạn nổi bão, bèn nhanh chóng hỏi Nghệ Phong:
- Loại độc biến dị của "Lam lăng hoa" nghĩa là gì?
Nghệ Phong liếc mắt nhìn chiếc rốn đầy gợi cảm của Họa Thủy, lúc này mới giải thích:
- Độc biến dị của "Lam lăng hoa" không phải là kịch độc tích tụ trong dịch thể ở nụ của "Lam lăng hoa", mà là độc đã trải qua xử lý, truyền vào trong dịch thể đó một chút độc tố khác, trải qua độc sư cao cấp luyện chế mà thành. Cho nên, loại độc biến dị này so với độc của "Lam lăng hoa" còn kinh khủng hơn nhiều.
Khinh Nhu băng tuyết thông minh, nghe Nghệ Phong nói như vậy, đương nhiên biết mình trúng độc không phải do không cẩn thận tiếp xúc với "Lam lăng hoa", mà là bởi vì có người đã hạ độc mình.
Nghĩ vậy, Khinh Nhu không khỏi có chút hoài nghi nhìn Nghệ Phong. Nàng trời sinh thiện lương, không tin rằng có người lại hạ độc mình.
Nghệ Phong thấy bộ dáng này của nàng, bất đắc dĩ cười nói:
- Tiểu nữ nhân, thiện lương không sai, nhưng không nên cho rằng tất cả mọi người đều tốt như mình. Tỷ như nữ nhân điên đang đứng bên cạnh nàng đây.
Nghệ Phong nói xong, liếc mắt nhìn Họa Thủy. Nữ nhân này quả thực dụ hoặc đến cực điểm, nhưng Nghệ Phong vốn lòng dạ hẹp hòi, bị nàng cắt đứt suy nghĩ hai ba lần, đương nhiên muốn báo thù một chút.
- Hừ…!
Họa Thủy hừ lạnh một câu. Nàng quyết định cho dù Nghệ Phong nói gì cũng sẽ nhẫn nhịn. Dù sao mình vẫn còn nhiều cơ hội chỉnh hắn, huống chi còn có đám người Lăng Thiên Vũ chưa xuất đầu. Họa Thủy vẫn cho rằng, mình mới chính là nhân vật trung tâm của Chanh Ban.
Nghệ Phong thấy Khinh Nhu vẫn không tin có người hạ độc mình, cười khổ nói:
- Có phải nàng thường xuyên cảm thấy buồn nôn, có cảm giác muốn ăn chua, nói chung tất cả bệnh trạng của người mang thai nàng đều có?
Câu hỏi này nhất thời khiến trên mặt Khinh Nhu hiện lên tia ửng đỏ kiều mị say lòng người!
Họa Thủy thấy dáng dấp của Khinh Nhu như vậy, đương nhiên không tin rằng Khinh Nhu băng thanh ngọc khiết sẽ mang thai. Vậy chỉ có một giải thích, đó là nàng thực sự trúng độc.
Nghĩ vậy, trong lòng Họa Thủy cuối cùng đã hiểu ra, gia đình Khinh Nhu đã định trước sẽ có người có chủ ý với nàng, mặc dù Khinh Nhu không hề có chút tính uy hiếp nào.
Nghệ Phong cũng rất kinh ngạc, không ngờ có người dùng độc tố biến dị của "Lam lăng hoa" đối phó với Khinh Nhu. Đối với cá tính thiện lương nhu nhược của Khinh Nhu mà nói, tùy tiện dùng một loại độc dược cũng có thể khiến nàng rút lui, cần gì phải lãng phí một viên biến dị "Lam lăng hoa" giá trị tương đương với đan dược lục giai như vậy? Loại độc kinh khủng này cũng không thấp hơn độc tố của Hoàng đế Trạm Lam. Đồng thời, số người hiểu biết về độc này cũng vô cùng ít, thậm chí ngay cả độc sư cao cấp cũng không hẳn đã biết.
Trước đây, khi Ngũ trưởng lão nói đến loại độc này, cũng cảm thán không ngớt. Lão nói, bằng hữu tốt nhất của mình, bởi vì nghiên cứu phối chế ra độc này mà chết. Người nọ chính là độc sự duy nhất mà ngũ trưởng lão bội phục, cũng là độc sư duy nhất được ngũ trưởng lão xem như bằng hữu.
- Có thể giải không?
Họa Thủy thấy Nghệ Phong bỗng nhiên trở nên an tĩnh, trong lòng âm thầm cảm thấy lo lắng, cũng quên mất Nghệ Phong mất lần quát mình "im miệng". Khi thốt ra lời này, nàng lập tức hối hận!
Nghệ Phong nhìn thoáng qua nữ nhân gợi cảm đến cực điểm, trong lòng cảm thán nữ nhân này cũng thật tốt với Khinh Nhu, cho nên không trách nàng tùy tiện xen miệng.
- Khó giải!
Họa Thủy sửng sốt. Nàng vốn chuẩn bị sẵn sàng bị Nghệ Phong một lần nữa quát "im miệng!", không ngờ Nghệ Phong lại trả lời hòa hoãn như vậy. Nàng vô cùng kinh ngạc, đồng thời sợ hãi nói:
- Khó giải?
Nghệ Phong gật đầu, nhìn về phía Khinh Nhu nói:
- Trừ phi là y sư cửu giai hoặc độc sư phối chế độc dược này, bằng không khó giải!
Nghệ Phong không hề nói sai. Độc dược này so với độc của Hoàng đế Trạm Lam không khác biệt lắm, đều là loại biến ảo khôn lường. Không hiểu dược hiệu, căn bản là không thể giải được. Một khi giải loạn, sẽ chỉ làm độc tính phát tác sớm hơn mà thôi.
- Hừ! Ngươi có thể tra ra loại độc này, cho thấy đẳng cấp của nó cũng thấp. Loại độc như vậy ngươi cũng không thể giải được ư?
Họa Thủy rất xem thường nhìn Nghệ Phong nói.
Nghệ Phong cười nhạt đáp:
- Nếu như ngươi thấy mình rất mạnh, vậy có thể uống một giọt máu của Khinh Nhu, trong cơ thể ngươi cũng có loại độc tương tự. Sau đó tìm người giải thử xem.
Họa Thủy nghe Nghệ Phong nói, không ngờ thực sự nắm tay Khinh Nhu, đấu khí nhẹ nhàng trích một chút lên ngón tay Khinh Nhu, lấy ra một giọt màu. Nàng không chút nghĩ ngợi liền nuốt vào trong bụng.
- Tiểu tử, ngươi cho là ngươi có thể dọa ta sao?
Họa Thủy khinh thường nhìn Nghệ Phong.
Nghệ Phong cũng bị hành động này của Họa Thủy dọa đến ngây người. Hắn nhìn Họa Thủy thực sự nuốt xong giọt máu, nhịn không được mắng to:
- Nữ nhân điên! Đây tuyệt đối là một nữ nhân điên rồ!
Độc biến dị "Lam lăng hoa", ngay cả Ngũ trưởng lão cũng phải cẩn thận ứng phó, vậy mà không ngờ nữ nhân này lại hoàn toàn khinh thường. Đây không phải tìm chết thì là cái gì?
Khinh Nhu thấy Họa Thủy như vậy, trong lòng cũng trở nên khẩn trương:
- Họa Thủy tỷ tỷ!
Họa Thủy nhìn thoáng qua Nghệ Phong, lập tức rất khinh thường nói:
- Khinh Nhu, đừng tin nam nhân này! Hắn chỉ muốn nói chuyện giật gân, sau đó nhân cơ hội tới gần muội mà thôi. Lẽ nào muội thực sự cho rằng hắn có thể tra độc tố, còn là loại độc lợi hại cỡ này? Hắn quả thực cũng có vài phần thực lực, nhưng lẽ nào trình độ y sư cũng cao như vậy? Không có chuyện gì, lát nữa ta sẽ đưa muội đi giải độc!
Họa Thủy nói xong, rất khinh thường liếc mắt nhìn Nghệ Phong:
- Uy, năng lực tán gái của ngươi, quả thực là rác rưởi!