Nữ nhân vừa vào có dáng người gợi cảm, khuôn mặt tuyệt mỹ, trên người mặc một kiện hồng y nóng bỏng, bó sát cơ thể làm lộ rõ dáng người đầy đặn, quyến rũ. Thân áo quá ngắn khiến chiếc rốn và vòng eo nhỏ nhắn đều lộ hết ra ngoài. Hơn nữa, bên dưới cũng chỉ mặc một chiếc quần ngắn, phô bày đôi chân dài trắng muốt, quả thực vô cùng chói mắt. Nói tóm lại, toàn thân trên dưới nữ nhân này đều tản ra mị lực hoang dã câu hồn đoạt phách.
Mặc dù nữ nhân này nhìn qua cực kỳ mê người, nhưng không có bất kỳ nam nhân nào dám dừng ánh mắt quá lâu trên người nàng. Đơn giản là vì tên của nàng chính là Họa Thủy.
Họa Thủy không chỉ cho thấy nàng lớn lên là kẻ gây họa, hơn nữa còn càng biểu thị năng lực nháo sự của nàng. Toàn bộ học viện, chỉ cần nhắc tới Họa Thủy ở Chanh Ban, phản ứng đầu tiên của mọi người chính là trốn tránh. Mặc dù nữ nhân này vô cùng xinh đẹp, thậm chí những người có kiến thức còn so sánh nàng ngang hàng với Điệp Vận Du, nhưng không ai dám có chủ ý với nàng. Cũng như không ai dám có chủ ý với Điệp Vận Du.
Họa Thủy nhìn nữ nhân đích thân mình chiếu cố không ngờ đang bị một tên nam nhân ghê tởm nắm tay, quả thực tức tới sắp nổ tung.
Vừa rồi khi Tiểu Lục tới báo có người dám ngồi chỗ của nàng, có người theo đuổi Khinh Nhu, nàng còn không cho là đúng. Nàng cho rằng đám người Chanh Ban này là một lũ điên cùng ngu ngốc, lại thích chơi đùa. Dù sao, toàn bộ học viện Trạm Lam, người dám làm như thế cho tới bây giờ nàng còn chưa từng thấy qua. Ngảy cả đám người Tiểu Bá Vương Lăng Thiên Vũ cũng không dám làm như vậy.
Thế nhưng, tiểu Lục cứ mãi cam đoan, khiến nàng không khỏi nhíu mày. Họa Thủy rất rõ, đám người Chanh Ban ngu ngốc điên rồ này có thể cũng dám lừa gạt nàng, nhưng một khi bọn họ không nhịn được, hơn nữa còn một mực cam đoan, vậy thì độ tin cậy có thể cực cao. Đặc biệt khi tiểu Lục nói nam nhân này là Nghệ Phong.
Đối với Nghệ Phong, toàn bộ Chanh Ban đều đã nghe tiếng. Một người có thể đánh trọng thương cường giả Vương Cấp, một người kiêu ngạo dám chém giết hơn mười học viện, trong toàn bộ học viện Trạm Lam không ai không biết. Huống chi, khi nghiêm phạt được công bố ra, nàng cũng biết Nghệ Phong là người của Chanh Ban mình. Lúc đó nàng còn cảm thán một câu: Chanh Ban lại thêm một kẻ điên nữa rồi!
Họa Thủy tự nhận ở học viện mình vẫn đủ kiêu ngạo, nhưng tiểu tử này rõ ràng còn kiêu ngạo hơn cả mình. Thậm chí còn vượt xa cả bọn Lăng Thiên Vũ. Điều này khiến nàng rất không thoải mái.
Thế nhưng thật không ngờ chính là, tiểu tử này không ngờ còn dám ngồi chỗ của mình. Quan trọng hơn là, hắn thậm chí còn dám động cả nữ nhân của mình.
Nguồn: http://truyenfull.vnHọa Thủy không thích nam nhân, bởi vì nàng nghĩ tất cả nam nhân đều là bọn hèn nhát, không ai có thể xứng đáng với nàng. Mà Khinh Nhu nhu nhược ôn nhuận chính là nữ nhân đầu tiên nàng không kìm được yêu thương.
- Tiểu tử! Ngươi muốn chết! Không ngờ dám đoạt Khinh Nhu của ta!
Họa Thủy bùng nổ, trong lòng thầm vạch kế hoạch làm cách nào chơi chết Nghệ Phong.
Họa Thủy lắc lắc eo thon mười phần co giãn, bước nhanh về phía Nghệ Phong, đồng thời trong miệng cũng lạnh lùng quát lên:
- Tiểu tử, buông Khinh Nhu ra!
Mọi người thấy Họa Thủy đầy ngang bướng cùng dụ hoặc đã tới, trong nháy mắt liền tản ra, nhường một lối đi nhỏ, đấu khí trên người cũng hoàn toàn tiêu tán. Tất cả trở về chỗ ngồi, có chút hả hê nhìn Nghệ Phong.
Khinh Nhu thấy Họa Thủy đến, trên mặt cũng hiện lên tia đỏ ửng. Đối với vị tỷ tỷ vẫn chiếu cố mình, nàng vừa cảm kích, đồng thời cũng không nhịn được ngại ngùng. Nàng ta luôn luôn thích chiếm tiện nghi của nàng, không đụng dưới thì cũng chạm trên. Quả thực là một nữ sắc lang! Nào có nữ nhân nào lại chiếm tiện nghi của nữ nhân, tuy nhiên, Họa Thủy luôn luôn hành sự cổ quái, Khinh Nhu cũng không quá quan tâm chuyện nàng ta cố ý chiếm chút tiện nghi của mình. Mặc dù có chút ngượng ngùng, nhưng thực tế cũng không ảnh hưởng gì.
Khinh Nhu thấy trong mắt Họa Thủy dần dần hiện lên tia lửa giận, trong nháy mắt nàng cũng kịp phản ứng, nhìn Nghệ Phong vẫn đang cầm chặt tay mình, không khỏi lo lắng cho hắn.
- Nghệ Phong, mau buông!
Khinh Nhu cũng không rõ tại sao mình lại lo lắng cho Nghệ Phong, nhưng nàng vẫn nhắc nhở hắn.
- Đừng nói!
Nghệ Phong trừng mắt liếc Khinh Nhu, vẫn cầm tay nàng, đấu khí trên tay dũng mãnh tràn vào cơ thể nàng.
Họa Thủy thấy thái độ không thèm quan tâm của Nghệ Phong, đôi mắt nàng càng lúc càng trở nên lạnh lẽo. Đám học viện Chanh Ban thấy bộ dáng này của Họa Thủy, trong lòng càng thêm vui vẻ, thậm chí còn âm thầm giục giã:
- Đánh! Đánh nhanh lên! Đánh chết tên tiểu tử dám chiếm tiện nghi của Khinh Nhu này đi!
- Ngươi…
Họa Thủy giận dữ vừa há miệng quát lên với Nghệ Phong, lại không ngờ được trước phản ứng của hắn.
- Ngươi câm miệng cho lão tử!
Nghệ Phong quát lên. Mình vừa tìm được chút vết tích, lại bị tiếng quát lớn của nữ nhân này cắt đứt. Hắn không nổi giận mới là lạ!
Thế nhưng, một tiếng quát của Nghệ Phong đối với Họa Thủy lại khiến cả đám học viện Chanh Ban cùng ồ lên. Tất cả nhìn Nghệ Phong với ánh mắt không thể tin được. Không ngờ Họa Thủy cũng có lức bị người ta quát
"Im miệng".
Hắc hắc! Với tính cách kiêu ngạo bất tuân của Họa Thủy, có người dám rống lên với nàng như vậy, cũng gần như là muốn chết rồi!
Họa Thủy cũng không ngờ mình lại bị Nghệ Phong mắng
"im miệng", nàng sửng sốt một chút, sau đó lập tức cười hi hi nói:
- Thú vị! Quá thú vị! Ngươi là nam nhân đầu tiên dám quát ta
"im miệng".
Tiếng cười của Họa Thủy như mưa xuân rả rich, quả thực êm tai đến cực điểm, tuy nhiên Nghệ Phong lại nhíu mày, quay qua Họa Thủy cả giận nói:
- Mẹ kiếp! Câm miệng cho lão tử! Cười cái gì mà cười! Ai cười với nữ nhân điên nhà ngươi!
Một câu này của Nghệ Phong khiến tất cả mọi người không khỏi cười phì một tiếng. Cả đám cổ quái nhìn Họa Thủy, không ngờ cũng có ngày nàng chịu đãi ngộ này.
Nụ cười của Họa Thủy trong nháy mắt đông cứng lại trên mặt nàng, khiến khuôn mặt nàng lúc đỏ lúc trắng. Nàng cũng thật không ngờ Nghệ Phong lại nói một câu như vậy. Gần như không cho nàng chút mặt mũi nào!
Khinh Nhu cũng ngây ra tại chỗ. Nhìn dáng vẻ trước nay chưa từng có của Họa Thủy, nàng cũng cố hết sức nhịn cười. Họa Thủy luôn luôn vô pháp vô thiên, kiêu ngạo bất tuân, không ngờ lại chịu thiệt thòi trước mặt Nghệ Phong. Nghệ Phong thực sự đúng là quá lợi hại!
Chỉ là, Khinh Nhu cũng không dám để Nghệ Phong chọc giận Họa Thủy quá mức, nàng một lần nữa muốn rút tay mình ra!
Nghệ Phong vẫn nắm chặt tay Khinh Nhu, không vui nói:
- Đừng nhúc nhích! Để ta kiểm tra thân thể!
Bốn chữ
"kiểm tra thân thể" này nhất thời khiến sắc mặt Khinh Nhu đỏ bừng lên, kiều diễm động lòng người. Khinh Nhu biết rõ tính cách Nghệ Phong, đương nhiên biết
"kiểm tra thân thể" nghĩa là gì. Thật không ngờ tên hỗn đản này ngay trong phòng học cũng dám làm như vậy. Khinh Nhu có cảm giác hận chết Nghệ Phong!
Nghệ Phong thấy dáng dấp như vậy của Khinh Nhu, không nhịn được cười, đưa tay gõ lên đầu nàng, bất đắc dĩ nói:
- Tiểu nữ nhân! Nàng nghĩ lung tung cái gì vậy? Ta nói chính là kiểm tra thân thể bình thường, không phải loại kiểm tra thân thể kia. Sao nàng đột nhiên lại biểu hiện khác thường như vậy?
Những lời này của Nghệ Phong càng khiến mặt Khinh Nhu đỏ bừng lên. Nàng oán giận trừng mắt nhìn Nghệ Phong, trong lòng thầm nói:
"Ngươi mới là sắc lang! Mỗi lần thấy ta đều chiếm tiện nghi của ta!"Họa Thủy thực sự nổi giận rồi! Hỗn đản này thật sự không coi mình vào mắt. Đặc biệt là biểu hiện của Khinh Nhu trước mặt Nghệ Phong, xấu hổ và nhu thuận, khiến nàng rất căm tức. Đây thật giống như món đồ chơi mình yêu thích nhất đột nhiên bị người đoạt mất!
Đấu khí trong cơ thể Họa Thủy bắt đầu vận chuyển, trong lòng nàng đang có ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, muốn đánh chết tên tiểu tử kiêu ngạo vô pháp vô thiên này!
Tuy nhiên, câu nói tiếp theo của Nghệ Phong lại khiến đấu khí nàng vừa ngưng tụ đột nhiên mạnh mẽ tiêu tán.
- Khinh Nhu. Ta nghĩ nàng đã trúng độc, hơn nữa còn là một loại độc tương đối cao cấp!
Một câu này khiến mọi người cổ quái nhìn Nghệ Phong, đương nhiên trong đó có cả Khinh Nhu và Họa Thủy.