Mị Ảnh

Chương 313: Người Nghệ gia tới!




 
Cuối cùng Tử Âm nhịn không được thanh âm làm người khác đỏ mặt tới mang tai kia của Nghệ Phong, sau khi xoa bóp qua loa cho hắn, sắc mặt đỏ bừng mà tông cửa xông ra ngoài. Hành động này khiến Nghệ Phong ở phía sau hô lớn:
- Tử Âm tỷ! Đừng a! Không phải nghe nói còn có phục vụ đặc thù sao? Tại sao ta không có?
Tử Âm nghe Nghệ Phong la lớn, mặt càng đỏ hơn, khẽ gắt một tiếng, bước chân một lần nữa nhanh hơn vài phần.
- Ai nha, Tử Âm tỷ! Đừng chạy a! Con người ta coi trọng nhất chính là có qua có lại. Nàng đã làm cho ta rồi, bây giờ ta cũng làm cho nàng một hồi a!
Nghệ Phong nhìn theo bóng lưng đang chạy rất nhanh của Tử Âm, không khỏi thì thầm một tiếng:
- Ngày hôm nay lại chịu thiệt rồi. Bị nàng sờ soạng khắp người lâu như vậy, ta lại không được sờ lại chút nào!
Thấy Tử Âm đã chạy ra ngoài, hắn cảm giác toàn thân thả lỏng, dứt khoát nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ một giấc. Đấu khí trong cơ thể cũng dựa theo lộ tuyến hành công của Lăng Thần Quyết mà bắt đầu vận chuyển.
Từng vòng đấu khí vận chuyển bình ổn trong kinh mạch, khiến trọc khí trong cơ thể Nghệ Phong bị đẩy ra bên ngoài. Nghệ Phong cảm giác đấu khí càng lúc càng tinh thuần, trong lòng càng thêm kính nể Lăng Thần Quyết.
Thủy cầu trong khí hải chậm rãi xoay tròn. Nhờ lực hút mạnh mẽ này của Phệ Châu mà từng vòng năng lượng nhanh chóng bị cuốn vào trong đó. Cách này so với tu luyện Lăng Thần Quyết thông thường nhanh hơn không chỉ vài lần.
Tình huống như vậy khiến Nghệ Phong càng truy cầu Phệ Châu chân chính vạn phần. Nếu có thể dung hợp một viên Phệ Châu chân chính, tốc độ tu luyện sẽ được đề thăng biết bao nhiêu lần!
Nghệ Phong thử dò xét nguyên hồn trong thức hải một chút, tình huống cũng tương tự như vậy. Từng đạo hồn lực bị cuốn hút vào trong, sau đó dung nhập vào nguyên hồn. Nghệ Phong cảm thụ được tất cả chuyện này, trong lòng không khỏi vui vẻ, đồng thời cũng có chút bất đắc dĩ. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Ba loại hồn lực, đấu khí, nhiếp hồn thuật đều đạt đến bình cảnh! Mình tu luyện lâu như vậy vẫn không thể đột phá được bình cảnh này! Nếu may mắn, chỉ có đấu khí và hồn lực mơ hồ dường như có đột phá.
Thế nhưng tuy rằng nguyên hồn không ngừng hấp thu hồn lực, lại không hề có chút dấu hiệu đột phá nào. Điều này khiến cho Nghệ Phong nghẹn khuất không ngừng, đồng thời cũng âm thầm cân nhắc, có nên nhờ quái lão đầu hỗ trợ hay không? Chỉ là, nhớ tới tính tình của quái lão đầu, hắn lại không khỏi có chút đau đầu. Quan trọng nhất là, quái lão đầu cứ bắt hắn phải tìm được Hồn Ấn Đỉnh. Điều này càng khiến hắn cảm thấy bất đắc dĩ.
Ngay khi Nghệ Phong đang âm thầm tính toán phương cách đột phá ba bình cảnh này, Tử Âm bỗng nhiên lại xông vào. Điều này khiến hắn nhất thời trở nên vui vẻ.
- Tử Âm tỷ! Ta đoán ngay nàng muốn ta mát xa giúp! Đến đây! Đến đây! Ta giúp nàng xoa bóp toàn thân, còn cung cấp phục vụ đặc thù!
Tử Âm nghe Nghệ Phong nói, khẽ "xì" một tiếng khinh miệt, trừng mắt liếc hắn. Nàng vứt y phục cho hắn nói:
- Mau mặc vào đi!
- Hắc hắc!
Nghệ Phong xoay người, tiếp nhận quần áo, không hề bận tâm sự có mặt của Tử Âm, trực tiếp mặc ngay tại chỗ.
Tử Âm nhìn bộ dáng ngẩng đầu ưỡn ngực của hắn, cảm giác trong lòng khẽ rung động, đồng thời cũng không quên mục đích tới đây:
- Nghệ gia phái người tới tìm ngươi. Ngươi có muốn gặp hay không?
- Nghệ gia? Bọn họ phái người tới tìm ta?
Nghệ Phong nghi hoặc nhìn Tử Âm.
Tử Âm gật đầu nói:
- Người tới rất khách khí, hẳn là muốn mượn hơi của ngươi. Ngươi có gặp hay không?
Nghệ Phong tựa hồ có chút minh bạch mục đích tới đây của bọn họ. Những chuyện long trời lở đất gần đây của hắn hẳn là đã sớm truyền tới tai Nghệ gia. Chỉ bất quá, bọn họ có thể nhẫn nhịn tới bây giờ mới đến tìm mình, quả thực rất kiên nhẫn.
Nghệ Phong đoán rằng, chuyện tranh đoạt giữa mình và đám người Hung Lang ngày hôm nay đã hấp dẫn ánh mắt bọn họ. Hoặc là nói, Nghệ gia muốn dựa vào mình mà đánh chủ ý lên Tử Âm.
Nghĩ vậy, hắn khẽ cười nhạt, quay sang Tử Âm nói:
- Gặp! Sao lại không gặp!
Tử Âm gật đầu. Thấy Nghệ Phong đã quần áo chỉnh tề, nàng ra cửa phân phó một tì nữ đi gọi người của Nghệ gia qua đây.

Người hầu vừa vào cửa, thấy Nghệ Phong ngồi trên ghế, liền cung kinh đi về phía trước nói:
- Lão bộc Nghệ Tam ra mất Phong thiếu gia!
Một câu này khiến Nghệ Phong nhíu nhíu mày thản nhiên nói:
- Ngươi xưng hô sai rồi! Kêu ta là Nghệ công tử là được rồi!
Sắc mặt lão bộc không chút biến hóa, vẫn cung kính nói:
- Lão gia nhiều lần ra lệnh phải cung kính với thiếu gia. Lão bộc nào dám gọi thiếu gia là công tử.
- Phải không vậy? Chủ nhân của ngươi có ý gì ngươi hẳn là rất rõ ràng. Bản thiếu không muốn mình bị xoay vòng vòng. Xin nhớ kỹ cho, bản thiếu và Nghệ gia, một chút quan hệ cũng không có. Nếu như ngươi muốn gọi ta là thiếu gia, ta nghĩ sòng bạc cũng không ngại nhận thêm một người.
Nghệ Phong lạnh nhạt nói.
Những lời này của Nghệ Phong rốt cục cũng khiến sắc mặt lão mộc hơi đổi. Hắn ngượng ngùng cười cười:
- Thiếu… Nghệ công tử nói đùa! Lão gia biết Nghệ công tử đối với chuyện bị trục xuất vẫn canh cánh trong lòng. Cho nên lão gia đích thân ra lệnh cho lão bộc tới đón thiếu… Công tử hồi phủ…
- Chờ một chút!
Nghệ Phong cắt ngang lời lão bộc, rất nghiêm túc nhắc nhở:
- Cho tới bây giờ bản thiếu cũng không hề canh cánh trong lòng. Bởi vì bản thiếu chưa từng để ở trong lòng. Hơn nữa, ngươi trở về nói cho Nghệ công biết, bản thiếu và lão không hề có chút quan hệ nào cả. Cho nên, lão cũng không cần phải suy nghĩ biện pháp gì hết.
Lão bộc thấy mình còn chưa nói xong đã bị Nghệ Phong cự tuyệt, không khỏi nở nụ cười khổ. Đáy lòng cũng không khỏi cảm thấy suy đoán của lão gia có chút buồn cười.
Lão gia vốn tưởng rằng bằng vào gia thế của mình chỉ cần người đồng ý cho Nghệ Phong một lần nữa trở về gia tộc, hắn nhất định sẽ đáp ứng.Thế nhưng thật không ngờ thiếu niên này lại cự tuyệt kiên quyết như vậy.
Lão bộc rất nghi ngờ Nghệ Phong có phải là nhi tử của Nghệ Khải Mạc hay không. Nghệ Khải Mạc cũng không có được ngạo khí như thiếu niên này.
- Nghệ công tử nói đùa! Một giọt máu đào hơn ao nước lã! Lão gia vẫn muốn gặp công tử!
Lão bộc tiếp tục nói.
- Một giọt máu đào hơn ao nước lã?
Nghệ Phong nghe vậy cười phá lên, nói giọng mỉa mai:
- Hay cho câu "Một giọt máu đào hơn ao nước lã!". Vị lão gia trong miệng ngươi nói, từ khi sinh ra tới giờ, ta đã từng gặp qua lão sao? Đây là cái mà ngươi gọi là "Một giọt máu đào hơn ao nước lã"?
Lão bộc nghe Nghệ Phong nói, sắc mặt già nua cũng có chút đỏ lên, nhưng vẫn cố giải thích:
- Lão gia bề bộn nhiều việc, cho nên…
- Được rồi! Lý do ai cũng có thể tìm được! Thật đáng tiếc phải nói với các ngươi, cho tới bây giờ bản thiếu và Nghệ gia không có vấn đề gì. Ngươi trở về nói cho Nghệ công, nếu hắn muốn Tử Bang, thì tự mình qua đây mà đoạt lấy!
Nghệ Phong ngắt lời lão bộc nói.
Lão bộc nghe Nghệ Phong nói như vậy hơi ngẩn người, không ngờ thái độ của Nghệ Phong lại cường ngạnh như vậy. Thế nhưng nhớ tới mệnh lệnh của lão gia, hắn vẫn nhẫn nhịn nói:
- Nghệ công tử, lão gia muốn mời ngài tới phủ đệ một lần. Ngài xem…
Nghệ Phong thản nhiên nói:
- Nếu như lão muốn gặp ta, ngươi kêu lão tự mình tới đây mà gặp!
Câu nói này khiến lão bộc ngây ra tại chỗ: kêu lão gia nhà mình đích thân tới gặp hắn? Điều này sao có thể? Toàn bộ đế đô có mấy người đáng để lão gia đích thân tới gặp?
- Nếu không còn việc gì nữa, mời ngươi đi cho! Nếu như lão gia nhà ngươi vẫn còn chủ ý muốn đoạt Tử Bang, vậy ngươi nói với lão, Nghệ Phong phụng bồi. Đồng thời cũng hi vọng, Nghệ gia sẽ không vì lão mà tiếp tục xuống dốc.
Một câu bổ sung này của Nghệ Phong càng khiến lão bộc ngây ngẩn cả người, bị chấn đống đến sửng sốt không nói được câu gì. Một đệ tử của Nghệ gia lại dám khai chiến với gia chủ Nghệ gia? Mình không nghe lầm chứ?
Tử Âm thấy Nghệ Phong thản nhiên đặt mình vào vị trí đối lập với Nghệ gia, càng thêm kinh ngạc về quan hệ giữa Nghệ Phong và Nghệ gia. Đồng thời trong lòng cũng tràn ngập cảm động. Tất cả những việc này, đều là vì Nghệ Phong muốn giúp đỡ mình!
Lão bộc thở dài một hơi. Nghệ Phong nói ra những lời này, cũng đại biểu cho khoảng cách giữa Nghệ Phong và Nghệ gia càng lúc càng xa.