Mị Ảnh

Chương 266: Ai là vương giả của hôm nay




 
Ba người hình thành một tam giác bọc Nghệ Phong lại, Nghệ Phong thấy thế, không khỏi thấp giọng mắng một câu, ba cường giả vây công một mình mình, cũng thiệt thòi bọn họ không biết xấu hổ!
Bạch Hàn Tuyết thấy Thượng Quan Vũ Phượng lung lay sắp đổ, nàng thở dài một hơi nói:
- Nếu không chúng ta đi về trước đi?
Bạch Hàn Tuyết biết, Nghệ Phong biểu hiện càng cường hãn, sự đả kích đối với Thượng Quan Vũ Phượng cũng càng lớn. Tuy rằng Bạch Hàn Tuyết không biết Nghệ Phong có thể đánh bại ba người này không, thế nhưng nàng vẫn tin rằng Nghệ Phong tuyệt đối sẽ không thua.
Bạch Hàn Tuyết không biết vì sao mình lại có cách nghĩ không thực tế như vậy, tuy chưa được thấy Nghệ Phong thi triển Lôi Đình Phá Nhật kiếm, nhưng nàng vẫn có cảm giác ba người này không làm gì được Nghệ Phong. Cho nên, Bạch Hàn Tuyết muốn người bạn tốt của mình rời đi, biết tính cách người bạn của mình, nàng sợ Thượng Quan Vũ Phượng không chịu nổi đả kích như vậy.
- Không, ta sẽ ở lại!
Thượng Quan Vũ Phượng lắc đầu rất kiên định nói. Nàng muốn đứng ở đây, kiến thức xem rốt cuộc mình ấu trĩ ra sao. Nàng muốn biết, mình đã nhìn sai đến cỡ nào.
Bạch Hàn Tuyết thấy dáng vẻ này Thượng Quan Vũ Phượng chỉ đành lắc đầu, cũng không tiếp tục nói gì. Nhìn Nghệ Phong đứng ở trong sân, ánh mắt cũng có chút hoảng hốt, nhưng lập tức liền dâng lên một tia ửng đỏ. Nàng một lòng muốn điều tra bảo điển, đương nhiên nhớ rõ lần trước lúc Nghệ Phong rời đi thì nói câu nào.
Thỉnh thoảng chú ý tới Bạch Hàn Tuyết, thấy bộ dạng của Bạch Hàn Tuyết như vậy, e thẹn khiến băng sơn cũng phải hòa tan, vẻ mị hoặc giờ khắc này triển lộ không thể nghi ngờ, hấp dẫn ánh mắt của mọi người, trong ánh họ tràn đầy si mê, quên cả đám người Nghệ Phong đang đánh nhau trong sân.
Thượng Quan Vũ Phượng đã bao giờ được chứng kiến Bạch Hàn Tuyết e thẹn, nàng có chút ngạc nhiên hỏi:
- Làm sao vậy?
Trong lòng lại nổi lên một cảm giác cổ quái, quay đầu liếc mắt nhìn Nghệ Phong trong sân: sẽ không phải là có liên quan tới hắn chứ?
- A… Không có việc gì!
Thượng Quan Vũ Phượng sửng sốt, lập tức quay đầu nhìn về phía Khinh Nhu, đẹp động lòng người, mị hoặc vô cùng Khinh Nhu, hình như cũng là bởi vì Nghệ Phong mà khác thường. Ánh mắt của nàng cũng càng thêm nghi hoặc.
- Binh…
Một tiếng va chạm, lão tam của Hoa Hạ bang bị Nghệ Phong một quyền đánh cho thổ huyết bay ngược ra ngoài.
Thế nhưng, Nghệ Phong lại không có chút cảm giác vui vẻ nào, hắn cảm giác được có hai luồng đấu khí cường đại đang đánh thẳng về phía mình. Với tình huống hiện tại, Nghệ Phong căn bản không kịp né tránh, cũng không có chỗ nào né tránh.
Một màn này, nhất thời làm cho mọi người ngừng thở con mắt chăm chú nhìn vào Nghệ Phong, cùng đợi một kết quả của trận chiến, hầu như bọn họ đã nhìn thấy chút hình ảnh, ánh mắt nhìn Nghệ Phong cũng tràn đầy tiếc nuối. Mặc dù Nghệ Phong rất mạnh, thế nhưng vẫn như trước lập tức bị người phế đi.
- Thuấn di…
Dưới sự ngạc nhiên của mọi người, thân ảnh Nghệ Phong bỗng nhiên biến mất. Hai trọng quyền đồng thời nện vào địa phương mà Nghệ Phong vừa mới đứng thẳng, trong nháy mắt hư không dường như sụp đổ, cát đá bể vụn bay tán loạn khắp nơi.
Nghệ Lưu nhìn thấy như vậy, tâm tình lo lắng cũng buông xuống, thân thể cứng ngắc cũng chậm rãi phục hồi lại. Thế nhưng trong lòng lại cuồn cuộn dậy sóng: trời ạ, sao tiểu tử này lại biến thái như vậy! Ngay cả biến thái kỹ năng thuấn di kia cũng có thể được thi triển vài lần!
Đồng dạng, mọi người cũng dại ra nhìn hư không sụp đổ, bọn họ thật không ngờ Nghệ Phong có thể thi triển thuấn di lần nữa, theo lý thuyết, càng là kỹ năng cao cấp, số lần sử dụng lại càng ít. Một kỹ năng nghịch thiên như thuấn di. Bọn họ cho rằng Nghệ Phong thi triển một lần cũng đã rất trâu bò rồi. Thế nhưng thật không ngờ hắn có thể thi triển lần hai!
Mọi người còn chưa hết cảm thán, chỉ thấy Nghệ Phong với quyền đầu mang theo khí thế xé trời bỗng nhiên xuất hiện, thẳng hướng sau lưng lão nhị Hoa Hạ bang. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Một màn này, làm mọi người kinh hãi, lực lượng của Nghệ Phong có thể bất phân thắng bại với Nại Đạt Nhĩ, lúc này lão nhị căn bản là không kịp chống đối, nếu như bị đánh trúng, thì không chết cũng phải mất nửa mạng.
Nghệ Phong cười lạnh liên tục, lực lượng trên tay tăng lên lần nữa, hiển nhiên là muốn một quyền phế hắn đi.
- Ngươi dám!
Nại Đạt Nhĩ giận dữ, hắn nộ hống một tiếng, thân ảnh rất nhanh chớp động, lao thẳng tới chỗ Nghệ Phong.
Lão nhị cảm thụ được có một lực lượng cường đại đánh thẳng tới phía sau mình, hắn kinh hãi mở to hai mắt, trong mắt tràn đầy vẻ sợ hãi.
- Hừ…
Nghệ Phong không chút để ý tới thế công của Nại Đạt Nhĩ, một quyền với khí thế hung mãnh vẫn hướng thẳng tới sau lưng lão nhị, không có chút huyền niệm. Một quyền hung hăng khắc lên lưng lão nhị.
Một quyền toàn lực của Nghệ Phong, há lại một người không có lực phòng ngự có thể tiếp được, một quyển này trong nháy mắt đánh tan áo giáp đấu khí của hắn, hắn kêu ngao một tiếng, bay ngược ra xa, miệng phun ra một ngụm máu, ở trong hư không lưu lại một quỹ tích.
Nghệ Phong không có thời gian đi chú ý hắn, nắm đấm của Nại Đạt Nhĩ đã đến gần bên tai, thân ảnh Nghệ Phong chớp động, mạnh mẽ ngả lưng ra sau, hiểm tránh được một quyền kia, thế nhưng kình khí cường đại đi ngang qua ngực, vẫn làm cho Nghệ Phong nhộn nhạo huyết khí, khóe miệng tràn ra một tia máu.
Nghệ Phong kinh hãi vạn phần, thật không ngờ dư kình của Nại Đạt Nhĩ lại mạnh mẽ đến như vậy, nếu như mình không kịp né tránh, bị đánh trúng, thì nhất định tên lão nhị kia sẽ là kết quả của mình!
Nghệ Phong biết, dưới tình huống nổi giận thì Nại Đạt Nhĩ khẳng định sẽ thi triển vũ kỹ đẳng cấp cao, bằng không sẽ không có hiệu quả như vậy.
Mọi người thấy Nghệ Phong một quyền đã đánh ngã lão nhị Hoa Hạ bang, lại lóe thân né được một quyền của lão đại, cả đám hít sâu một ngụm lương khí: đối với sự mạnh mẽ của Nghệ Phong đã có một nhận thức mới.
Ba người vây công một người, dĩ nhiên bị đối phương đánh ngã hai người, là các ngươi quá yếu! Hay là đối phương quá mạnh!
Đúng như Nghệ Phong nghĩ, Nại Đạt Nhĩ đã thi triển một bộ vũ kỹ Nhật giai trung cấp, lấy đấu khí hiện tại của hắn, cũng không thể thi triển lâu lắm, thế nhưng lúc thi triển, lực lượng là không ngừng chồng lên nhau, cũng chính là nếu kiên trì càng lâu, lực lượng của hắn cũng ngày càng lớn. Lấy trạng thái hiện tại của hắn, nếu như có thể kiên trì đến cuối cùng, lực lượng có thể tăng thêm gấp mười.
Đương nhiên, một chiêu này chính hắn cũng phải thừa thụ sự dằn vặt cực lớn do lực lượng mang lại. Thế nhưng, hiện tại Nại Đạt Nhĩ đã lên cơn điên, cũng quản không được nhiều như vậy.
Mọi người nhìn thấy một chiêu này, hoảng sợ không ngớt: trận chiến tranh đoạt vị trí học viên bạch kim thứ mười, Nại Đạt Nhĩ dựa vào một chiêu này mà đánh bại một học viên có thực lực còn mạnh hơn hắn một bậc.
- Tiểu tử! Ta muốn ngươi chết!
Nại Đạt Nhĩ dữ tợn nhìn Nghệ Phong, đấu khí trên tay không ngừng ngưng tụ.
- Chết? Các ngươi hơn mười người còn không làm gì được ta, một mình ngươi? Ha ha, thật buồn cười! Kỳ thực, cùng các ngươi đánh lâu như vậy, ta cũng có chút mệt. Ta vẫn có một chiêu chưa thi triển. Hiện tại vừa lúc dùng ngươi làm thí nghiệm.
Nghệ Phong thản nhiên nói, nhất thời làm cho mọi người con mắt rực sáng: kháo, tiểu tử này cư nhiên còn có hậu chiêu? Chậc chậc, có trò hay để xem?
Nghệ Phong vừa mới nói xong, nguyên hồn khống chế hồn lực, Nhiếp Hồn thuật đê giai Hồn Kích trong nháy mắt được cấu thành.
Hồn Kích là trụ cột của Nhiếp Hồn thuật, hầu như là không có chút kỹ xảo nào, chình là dùng hồn lực trực tiếp công kích linh hồn của đối phương. Thế nhưng, có Ngụy Phệ Châu gia tăng uy lực, Nghệ Phong không biết Hồn Kích cường hãn đến mức nào.
- Hồn Kích, Toái Phá!
Nghệ Phong nổi giận gầm lên một tiếng, hai cỗ công kích cường đại đồng thời xông thẳng đến Nại Đạt Nhĩ, trong hai cổ công kích, mơ hồ có thể thấy năng lượng màu xanh xoay quanh trong đó.
Đồng dạng, vũ kỹ Nhật giai của Nại Đạt Nhĩ cũng phát huy tới cực hạn, đánh thẳng tới Nghệ Phong.
Tất cả mọi người ngừng thở, nhìn đăm đăm vào hai người giữa sân, bọn họ có dự cảm, thắng bại của hai người sẽ phân định trong một chiêu này. Bọn họ rất muốn biết, rốt cuộc ai mới là vương giả chân chính của hôm nay.