Mị Ảnh

Chương 187: Có một quốc gia gọi là Hoa Hạ




 
Cuối cùng Nghệ Phong đặt Yêu Ngọc tại chỗ quái lão đầu, không phải Nghệ Phong thỏa hiệp, mà là khi quái lão đầu lấy ra Linh từ nơi nào đó. Thoáng chốc cặp mắt xanh biếc của Yêu Ngọc phát quang, xông thẳng về phía Linh kia, vứt Nghệ Phong sang một bên. Nghệ Phong nhìn thấy vậy, nghiến răng nghiến lợi mắng to kẻ phản đồ.
Quái lão đầu cũng không xuất phát mục đích gì, hắn cư nhiên giải thích một lần hiếm thấy:
- Yên tâm đi! Ta không tới mức làm thịt nó. Tại đây, có vô số Linh Mị, năng lượng và linh hồn cho nó hấp thụ. Có thể giúp nó nhanh chóng tiến hóa, theo ta sẽ tốt hơn theo ngươi.
Nghệ Phong nghe quái lão đầu nói vậy, lúc này mới yên tâm. Hắn phần nào minh bạch, lão nhân này suy nghĩ rất chu toàn. Ít nhất, hiện tại Yêu Ngọc không gặp nguy hiểm. Hơn nữa, lão đầu cung cấp Linh Mị, Yêu Ngọc nhất định sẽ phát triển nhanh hơn!
Cho nên, lúc trước trong lòng Nghệ Phong âm thầm chửi bởi quái lão đầu, lúc này mới bước từng bước chạy khỏi gian phòng tỏa ra mùi gay mũi này.
...
Nghệ Phong đi không xa, vẫn chỗ cũ, Nghệ Phong nhìn thấy Nghệ Lưu đang đứng ở kia tựa hồ đang nhìn ngang liếc dọc. Thấy Nghệ Phong, hắn nhất thời cười vui vẻ.
- Ta chỉ biết, ở chỗ này mới có thể đợi được đệ!
Nghệ Lưu chạy tới vỗ vai Nghệ Phong nói.
Nghệ Phong ngạc nhiên, lập tức cổ quái nói:
- Huynh không đợi ta ở chỗ này năm ngày chứ?
Nghệ Lưu trừng mắt liếc nhìn Nghệ Phong, nói:
- Ta còn cách nào khác, tiểu tử đệ cũng thật thần bí. Cư nhiên không ai biết đệ lớp nào, chết ở đâu. Nghe ngoại công nói, đã nhiều ngày chưa gặp đệ! Ta chỉ có thể ở nơi này đợi. Nhị đệ, đệ sẽ không tới thanh lâu đấy chứ?
Nhãn thần Nghệ Lưu rất cổ quái, khiến Nghệ Phong đảo cặp mắt trắng nói:
- Kháo, huynh có mắt không vậy? Bản thiếu gia đẹp trai như vậy, cần phải ngủ lại thanh lâu sao? Tùy tiện chui vào gian phòng mỹ phụ quý tộc nào đó, nàng cũng sẽ để ta ngủ lại!
Nghệ Lưu liếc mắt khinh thương nhìn Nghệ Phong, nói:
- Lại còn mỹ phụ, tiểu tử đệ nhỏ bé ăn được mỹ phụ đói khát như nắng hạn chờ mưa rào sao?
- Phi!
Nghệ Phong tức giận nói:
- Bản thiếu gia ngủ cùng trăm nghìn mỹ phụ cũng không thành vấn đề. Huynh không cần nhiều lời vô ích, có chuyện gì nói mau. Bản thiếu gia không thể lãng phí thời gian quý giá, tán gẫu với huynh được!
- Đừng thổi da trâu! Ta chỉ muốn hỏi đệ, Nghệ Phong đối đầu với Hoa Hạ bang, có phải là đệ không?
Nghệ Lưu run run nhìn Nghệ Phong hỏi.
Trong thâm tâm hắn không muốn tin nhị đệ chính mình làm việc này, chuyện này quả thực chấn động nhân tâm, hắn chết cũng không muốn tin chuyện này là thực! Thế nhưng cái tên Nghệ Phong này, đủ để tim Nghệ Lưu đập thình thịch. Nhưng hắn ôm hi vọng, hi vọng đây chính là người nào đó trùng tên với nhị đệ của chính mình.
- Huynh cũng nghe rồi!
Ngữ khí thản nhiên khiến trong đầu Nghệ Lưu vang lớn một tiếng, toàn thân ngây dại tại chỗ, hai mắt chằm chằm nhìn Nghệ Phong, nắm chặt bàn tay run run nói:
- Thực... Thực là đệ làm?
Nghệ Phong gật gật đầu:
- Sao vậy? Có vấn đề gì sao?
Nghệ Lưu cảm giác chính mình như phát điên. Tuy rằng hắn biết nhị đệ chính mình cường đại. Thế nhưng hắn không thể ngờ nhị đệ của chính mình cường đại tới tình trạng như vậy, trời ah! Với thực lực của bản thân, đối kháng năm Sư Cấp, tám Nhân Cấp vây công, trong còn có Cổ Lạp một trong ngũ hổ đạt tới Sư Cấp thất giai. Không chỉ thắng, còn thắng oanh liệt chấn động nhân tâm.
- Nhị đệ! Đệ có thể nói ta biết không? Rốt cục đệ phải là người hay không?
Nghệ Lưu lẩm bẩm.
- Kháo! Ngươi mới không phải là ngươi!
Nghệ Phong giận dữ. Hỗn đản này, lời nào cũng nói được, bản thiếu gia có điểm nào không giống người?
Nghệ Lưu lắc đầu nói:
- Không, nhất định đệ không phải người! Người không thể biến thái như vậy!
Khuôn mặt Nghệ Phong co quắp lại, muốn đánh nát ý nghĩ của Nghệ Lưu: Hỗn đản này, không chỉ mắng chính mình không phải người, còn mắng chính mình biến thái! Được, ngươi chờ tới khi ta luyện chế Ngã Ái Nhất Căn Sài khiến từ trước tới nay chưa từng có, như vậy, ta sẽ để ngươi làm vật thí nghiệm.
- Đừng nhiều lời vô ích, có chuyện gì nói mau. Đừng lãng phí thời gian của ta!
Nghệ Phong bực mình nói.
Nghệ Lưu hít sâu một hơi, dẹp loạn tâm thần bất định của chính mình, nói:
- Chẳng lẽ đệ không biết thực lực của Hoa Hạ bang sao? Cư nhiên còn chọc bọn chúng! Thực lực Cổ Lạp thấp nhất trong ngũ hổ, nếu như vài ngày trước ngũ hổ đầy đủ, người nằm xuống nhất định chính là đệ.
Nghệ Phong khinh thường nói:
- Đừng nói là ngũ hổ, cho dù Tôn Cấp! Sỉ nhục Hoa Hạ của ta, bản thiếu gia sẽ không để hắn yên!
Nghệ Lưu ngẩn ra, ngạc nhiên nói:
- Từ Hoa Hạ này có đặc thù gì sao? Từ trước tới nay ta chưa từng thấy ngươi như vậy.
- Chính là một quốc giá! Nó chảy xuôi theo dòng máu Viêm Hoàng, là con rồng, là lý tưởng của ta!
Trong ánh mắt Nghệ Phong có chút thâm thúy, nhớ tới lịch Hoa Hạ quê hương, hắn cũng không khỏi nở nụ cười. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Nghệ Lưu giật mình đứng bất động tại chỗ, quả thực từ trước tới này hắn chưa từng biểu tình nghiêm túc của Nghệ Phong như vậy. Đương nhiên hắn còn nhiều điều không rõ: Phiến đại lục này còn có quốc gia như vậy sao? Tại sao chính mình chưa từng nghe qua?
Nghệ Phong lắc lắc đầu, quay về phía Nghệ Phong thở dài một hơi nói:
- Còn lại tứ hổ rất nhanh sẽ quay về, đệ hãy cẩn thận một chút! Thực lực của bọn chúng rất cường hãn! Trong đó còn có học viên bạch kim!
Tuy rằng Nghệ Phong không rõ học viên bạch kim có ý tứ gì, thế nhưng hắn vỗ vỗ vai Nghệ Lưu nói:
- Huynh yên tâm! Bọn chúng muốn đánh ta, cũng không phải đơn giản như vậy!
Nhãn thần Nghệ Lưu lóe sáng, nhìn Nghệ Phong nói:
- Đệ còn con bài gì chưa lật sao?
Trời ah! Không phải, nhất định tiểu tử này còn con bài chưa lật? Tại sao ngươi có thể biến thái như vậy! Nghệ Lưu cảm giác chính mình đố kỵ không gì sánh được.
Đồn thời trong lòng hắn cũng thươn cảm thay phụ thân chính mình: Chính mình vẫn giấu kín không để phụ thân biết thực lực của Nghệ Phong, chính là sợ đả kích người. Nhìn tình hình hiện tại, e là không giấu được, không biết tất cả chuyện vô cùng hãnh diện này truyền tới tai phụ thân, người sẽ chấp nhận đả kích như thế nào?
Nghĩ vậy, Nghệ Lưu không khỏi cười khổ:
- Phụ thân, e là người phải hối tiếc suốt đời!
- Nhị đệ, dù sao đi nữa đệ cẩn phải cẩn thận! Học viên bạch kim kinh khủng hơn đệ tưởng tượng rất nhiều! Vả lại, phó viện trưởng đang muốn tìm đệ, nếu như đệ thấy hắn hãy cẩn thận một chút là được!
Nghệ Lưu nhắc nhở nói.
Nghệ Phong nghi hoặc nói:
- Tại sao?
- Đệ còn không biết xấu hổ còn hỏi tại sao, hạ thủ tàn nhẫn như vậy. Phó viện trưởng không gây khó dễ với đệ, thực trời không có mắt!
Nghệ Lưu hèn mọn nói rằng.
- Thế nhưng ta không làm trái nội quy học viện ah! Không phải nói không gây tai nạn chết người sao?
Nghệ Phong cũng nhìn qua nội quy của học viện Trạm Lam, nội quy không gây tai nạn chết người này lúc trước khiến hắn còn cảm thán. Xã hội này thực sự nhược nhục cường thực tới tột cùng, ngay cả học viện cũng đều như vậy!
Nghệ Lưu trừng mắt liếc nhìn Nghệ Phong:
- Nói là như vậy! Thế nhưng ngươi biết hơn mười ngươi thụ thương, tàn phế. Tích chất ác liệt thế nào không? Hiện tại toàn bộ học viện thảo luận về ngươi rất nhiều. Chuyện này so với việc giết một học sinh, tính chất còn ác liệt hơn nhiều!
Nghệ Phong ngạc nhiên, hắn thật không ngờ xảy ra chuyện như vậy, hắn gật gật đầu nói:
- Binh tới tướng ngăn, không cần phải lo lắng! Ít nhất ta cũng không làm trái nội quy học viện, nhiều nhất chịu nghiêm phạt mà thôi, không đến mức trục xuất ta khỏi học viện!
Dáng vẻ dửng dưng, khiến Nghệ Lưu thở dài một hơi cũng không nói thêm gì nữa. Hắn vỗ vỗ vai Nghệ Phong, rồi đi thẳng vào lớp.