Mị Ảnh

Chương 1356: Gọi sư tôn đến đánh cùng ngươi




 
Một rồng một hổ không ngừng chiến đấu trên hư không, bóng người từ bốn phía cũng hạ xuống bên cạnh lão ngũ Bạch Áo. Võ giả dẫn đầu trong đó, nhìn hai người giao phong không ngừng, chau mày hỏi Bạch Áo:
 
- Có chuyện gì?
 
Bạch Áo nhìn võ giả này, vội vàng khom người thi lễ nói:
 
- Phong chủ, người cũng bị kinh động! Thanh niên này chính là Nghệ Phong, Tà Đế đương đại.
 
Nam nhân được gọi là Phong chủ khẽ nhíu nhíu mày, lập tức lại quay về phía Bạch Áo hỏi:
 
- Chính là Tà Đế tiêu diệt Mặc gia gây xôn xao khắp đại lục? Tại sao hắn đến đây?
 
Bạch Áo lắc đầu nói:
 
- Chuyện này ta cũng không biết, bất quá hình như hắn rất bất mãn với Bách Trượng Phong ta, vừa lên cửa núi đã đã thương không ít đệ tử. Cho nên nhị ca mới ra tay đối phó với hắn.
 
Bạch Phong chủ nhíu nhíu mày, lập tức thoáng liếc nhìn Nghệ Phong cùng Bạch Bạo giao đấu bất phân thắng bại. Lại hít sâu một hơi nói:
 
- Thực lực của hắn thực sự rất mạnh, cư nhiên có thể sánh ngang cường giả ngũ giai. Nghe nói hắn còn chưa đạt tới ba mươi tuổi.
 
Bạch Áo gật đầu nói:
 
- Có lẽ Phong chủ không biết, hắn mới tiến vào Quân Cấp một năm trước.
 
- Một năm trước?
 
Bạch Phong chủ nhíu nhíu mày, gật đầu nói:
 
- Tà Đế đương đại thực sự là yêu nghiệt. Tốc độ như vậy, sợ rằng rất nhanh có thể đạt tới Quân Cấp đỉnh phong. Bất quá không biết hắn có thể tiến vào Thánh Cấp hay không?
 
Bạch Phong chủ nói những lời này, trong lòng có chút cảm thán. Trước kia hắn cũng là một kỳ tài, bất quá khi đạt tới Quân Cấp đỉnh phong thì không tiếp tục đề cao được nữa. Lúc đó đã tròn trăm tuổi.
 
- Phong chủ người xem chuyện tình hiện tại phải tính sao bây giờ?
 
Bạch Áo nhìn đối phương cẩn thận hỏi.
 
Bạch Phong chủ nhìn hai người quyết đấu, chau mày nói:
 
- E là Bạch Bạo sẽ thua.
 
Trong lòng Bạch Áo giật mình, quay đầu xem qua. Chỉ thấy ấn trong tay Nghệ Phong kết khởi, cự long nguyên bản quấn lấy mãnh hổ. Mãnh hổ không thể giãy dụa, cự long cũng không buông tha thân thể mãnh hổ, hai cổ năng lượng kinh khủng giao phong bạo phát từng đạo kình khí, bụi bay khắp trời. Thân ảnh hai người cũng dần dần mờ đi, thế nhưng Bạch Áo không thể nhận thấy Bạch Bạo sẽ nhanh chóng thất bại?
 
Thế nhưng hắn lập tức phát hiện, chỉ thấy từng đạo Nhiếp Hồn Thuật trên hư không không lưu lại vết tích công kích Bạch Bạo. Dưới đạo công kích này, Bạch Bạo chật vật chống đỡ, cùng lúc đó, trọng quyền của Nghệ Phong thẳng tắp oanh kích tới ngực Bạch Bạo.
 
- Kháo...
 
Bạch Bạo vất vả vận chuyển lực lượng chống đỡ Nhiếp Hồn Thuật của Nghệ Phong.
 
Bịch...
 
Nghệ Phong dốc toàn lực công kích đối thủ, dưới kích này, Bạch Bạo bay ngược lại phía sau. Tiếp đến loạng choạng không đứng vững, cánh tay đau đớn tê dại.
 
Nghệ Phong hừ một tiếng, động tác trên tay không chút nào chậm lại, từng đạo lực lượng trực tiếp đánh tới đối phương. Nghệ Phong tấn công liên miên không dứt, hình ảnh Bạch Bạo thất bại đã lộ rõ. Loại tình hình này khiến trong lòng Bạch Bạo kinh hãi không thôi.
 
- Lão lục. Qua đây giúp ta ngăn cản!
 
Bạch Bạo thấy chính mình không bắt được Nghệ Phong, liền quay về phía võ giả đứng cách đó không xa hô lớn.
 
Những lời này của Bạch Bạo, khiến lão lục nhìn về phía Bạch Phong chủ.
 
Nghệ Phong lúc này thấy đối phương mời cứu binh, hắn cười lạnh nói:
 
- Bản Đế tiễn ngươi đi trước, tiếp đến quay lại đối phó cứu binh của ngươi.
 
- Tinh Bạo Thương Khung!
 
Nghệ Phong hét lớn một tiếng, lực lượng trong cơ thể hội tụ trên thân quyền. Khí thế khổng lồ từ thân thể Nghệ Phong bạo phát, một quyền thẳng tắp oanh kích hướng về phía Bạch Bạo. Đồng thời Nhiếp Hồn Thuật hóa thành đạo công kích, hướng về phía Bạch Bạo.
 
Một kích này khiến sắc mặt Bạch Bạo đại biến, chiêu thức kinh khủng như vậy. Căn bản không phải dưới tình hình này hắn có thể chống đỡ.
 
Khi Bạch Bạo cắn răng chuẩn bị tiếp chiêu này của Nghệ Phong, bỗng nhiên một đạo thân ảnh lắc mình chạy đến trước mặt Bạch Bạo tiếp đỡ chiêu Tinh Bạo Khương Trung của Nghệ Phong. Dưới lực lượng của đối phương, Nghệ Phong bị chấn động lùi lại mấy bước, cánh tay đau đớn run rẩy không thôi.
 
Nghệ Phong nhìn võ giả chắn trước mặt Bạch Bạo, trong lòng Nghệ Phong ớn lạnh:
 
- Thực lực thật mạnh.
 
- Tại sao tiểu bằng hữu buông tay tại đây, thế nào?
 
Khóe miệng Bạch Phong chủ nhếch lên tươi cười nhìn Nghệ Phong nói.
 
- Buông tay?
 
Nghệ Phong cười ha ha, đấu khí trong cơ thể điên cuồng hội tụ trong lòng bàn tay, năng lượng Phệ Châu và Nhiếp Hồn Thuật cũng hội tụ trong đó.
 
- Bản Đế còn chưa đánh đủ tầm, buông tay sớm thật không thú vị. Hãy để Bản Đế lĩnh giáo ngươi một chút là hay nhất.
 
Nghệ Phong cười lớn, Phệ Linh Nộ Bạo đã hội tụ trong tay mạnh mẽ đánh về phía đối phương.
 
Bạch Phong chủ thấy đối phương gian ngoan mất linh, trong lòng có chút không thích. Thấy chưởng lực của Nghệ Phong chém tới, liền vận khởi lực lượng oanh kích về phía đối phương.
 
Thế nhưng, ngay khi đối phương cánh hắn một đoạn, thân ảnh Nghệ Phong cư nhiên mạnh mẽ lui lại, còn cánh tay hắn bạo phát chưởng lực.
 
Tình huống này khiến trong lòng Bạch Phong chủ ớn lạnh, nhận thấy chưởng lực vụt tới, sắc mặt hắn đại biến, đấu khí dâng trào cuốn sạch tất cả hướng về phía Phệ Linh Nộ Bạo của Nghệ Phong.
 
- Bạo...
 
Phệ Linh Nộ Bạo bạo tạc, sắc mặt mọi người đại biến, đều tự thi triển thân pháp lui lại phía sau. Dư kình kinh khủng bộc phát, bụi bay mù mịt ngăn cản tầm mắt của mọi người. Nguồn truyện: Truyện FULL
 
Nghệ Phong nhìn vị trí trung tâm Phệ Linh Nộ Bạo bạo tạc, khóe miệng hiện lên tia nghiền ngẫm, lắc mình đến bên cạnh Diệp Hi giúp nàng ngăn cản dư kình.
 
- Hừ...
 
Khi Nghệ Phong giúp Diệp Hi ngăn cản dư kình, bỗng nhiên một đạo thân ảnh nhanh chóng thoát khỏi trong đó. Bạch Phong chủ nguyên bản hào hoa phong độ, lúc này quần áo trở nên nhếch nhác.
 
Nghệ Phong nhìn đối phương thoát khỏi trong đó không tổn hổn chút gì, bất quá thân ảnh có chút nhếch nhác, biến sắc. Thật không ngờ lão gia hỏa này cư nhiên cường đại như vậy, dưới đạo công kích Phệ Linh Nộ Bạo cũng không thụ thương, ít nhất thực lực phải đạt tới Quân Cấp đỉnh phong. Loại võ giả trình tự này, Nghệ Phong tự nhận thấy chính mình không phải đối thủ.
 
- Nếu tiểu bằng hữu còn cảm thấy đánh chưa đã, vậy hãy quay lại đi.
 
Bạch Phong chủ có chút tức giận, nếu như hắn không kịp phản ứng, e là phải chịu thiệt thòi lớn. Thật không ngờ thiếu niên này cư nhiên còn sở hữu chiêu thức kinh khủng như vậy.
 
- Ha ha! Vừa mới đánh chưa đã, hiện tại bản thiếu đánh đủ rồi. Đương nhiên, nếu tiền bối cảm thấy đánh chưa đã, ta có thể gọi sư tôn Bản Đế đến chơi với tiền bối.
 
Nghệ Phong nhún nhún vai nói.
 
Câu nói này, khiến Diệp Hi cảm giác đỏ mặt. Rõ ràng hỗn đản này cậy mạnh bắt nạt kẻ yếu. Vừa nãy thấy đối phương xuất thủ ngăn cản, tuyên bố còn chưa đánh đã. Hiện tại không làm gì được đối phương, lại nói không chơi nữa. Chỗ tốt đều bị hắn chiếm hết.
 
Hơn nữa, càng vô sỉ chính là gọi sư tôn hắn đến. Điều này còn để người ta đánh cái rắm ah?
 
Bạch Phong chủ nghe Nghệ Phong nói câu này, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi. Thật không ngờ tiểu tử hỗn đản này vô sỉ đến tình trạng này. Đánh không thắng gọi sư tôn đến, gia hỏa kia tới còn đánh cái rắm ah, mọi người hợp lại cũng không đủ để thu thập hắn.
 
- Nếu Tà Đế đánh đã rồi. Hiện tại có thể ngồi xuống nói chuyện được chứ?
 
Bạch Phong chủ cố nén tức giận, nhìn Bách Trượng Phong nguyên bản tươi đẹp bị Nghệ Phong phá hủy một mảnh lớn, trong lòng không kìm nổi tức giận.